Tác giả:

Chương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên…

Chương 156

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Mục Như Trăn gọi điện thoại tìm Trình Uyên không có ýđồ gì khác, chỉ nói với Trình Uyên cô ta đang đợi anh ởTuấn Phong.Trình Uyên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chủ động đitìm người đánh nhau, trong lòng rất thấp thỏm, sau khiđể điện thoại xuống, chuyện đầu tiên là tìm Bạch Long.“Dạy ấy chiêu, tôi phải đ tựn với người ta”Trình n nói thẳng vào vấn đề. –Bạch Long mặt không thay đổi lắc đầu, dội thắng một“chậu nước lạnh” lên đầu anh, nói: “Nước đến chân mớinhảy, hoàn toàn không thể nào làm được, chuyện này trừkhi anh cực kỳ có thiên phú”Trình Uyên hỏi Bạch Long: “Tôi có tính là có thiên phú không?”Bạch Long chăm chú nhìn anh, sau đó lắc đầu.Trình Uyên có phần thất vọng, nhưng vẫn không camlòng: “Vậy phải như thế nào mới coi là có thiên phú?”Bạch Long suy nghĩ một lát nói: “Trương Vô Ky”Núi Võ Đang, Trương Vô Ky bị Triệu Mẫn gây khó dễkhông thể sử dụng Càn Không Đại Na Di, cũng khôngđược sử dụng Cửu Dương Thần Công, Trương TamPhong truyền dạy ngay tại chô, Trương Vô Ky đã họcngay được Thái Cực Quyền, người này quả thật là có thiên phú.Trình Uyên suýt nữa bị Bạch Long làm cho tức hộc máu.“Mẹ nó đó là phim”Bạch Long thản nhiên nói: “Người bình thường mới họcvõ hoàn toàn không thể theo kịp, cho dù có thể nhớđược, khi đánh nhau vừa kích động một cái thì đã quênhết sạch rồi”“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trình Uyên nóng nảy hỏi.Bạch Long im lặng một lát nói: “Xương sườn, yết hầu,sau gáy, nơi tiếp nối giữa quai hàm và gáy, đũng quần,nếu những vị trí này bị trúng đòn nặng, sẽ mất khả năngchiến đầu trong thời gian ngắn”“Hả?”“Anh nhớ kỹ mấy chỗ này là được, những cái khác khôngcần quan tâm” Bạch Long nói.Trình Uyên vội vàng lấy điện thoại di động ra, bật chứcnăng thu âm nói với Bạch Long: “Đến đây, lặp lại một lần nữa đi.”“..” Bạch Long.Trên đường đến Tập đoàn Tuấn Phong, Trình Uyên họcthuộc suốt dọc đường.Nhìn thấy Mục Như Trăn, sau khi Mục Như Trăn kéo anhvào chiếc xe Cruze của cô ta xong, Trình Uyên vẫn đanglẩm nhẩm những vị trí hiểm yếu mà Bạch Long vừatruyền dạy cho anh.Nhưng mà, khi Mục Như Trăn chở Trình Uyên đến mộtcửa hàng làm đẹp vừa mới mở cửa, Trình Uyên bối rối.Vì Mục Như Trăn chỉ vào một người phụ nữ mảnh maitóc gợn sóng nói: “Đánh cô tai”Trình Uyên kinh hãi há to miệng: “Phụ nữ sao?”Mục Như Trăn nghiêm túc gật đầu, nghiến răng nghiếnlợi nói: “Mẹ nó tôi không phải mới nhịn cô ta một hai ngày đâu”“..” Gương mặt Trình Uyên khó coi giống như vừa nuốtphải một con ruồi vậy.Đàn ông làm sao có thể đánh phụ nữ được chứ?Uổng công anh còn học thuộc suốt dọc đường, còntưởng tượng ra vô số hình ảnh nhiệt huyết kích động,nhưng mà… kết quả lại là phụ nữ, còn rất gầy nữa.“Chị Hai đừng gây chuyện nữa được không?” Trình Uyênlàm vẻ mặt câu xin: “Tôi là đàn ông đấy”Mục Như Trăn nói với Trình Uyên: “Ngày hôm qua cô tadẫn theo hai người nữa đến công ty của chúng tôi đánhtôi, còn giật mất rất nhiều tóc của tôi, nếu không phảichồng cô ta ngăn lại, tôi đã bị bọn họ xé hết quần áo,bọn họ bắt nạt tôi như vậy, chẳng lẽ anh không trả thùcho tôi sao?”“Ấy…”“Trình Uyên anh phải suy nghĩ cho kỹ, tôi là bạn thânnhất của An Tương đấy”Trình Uyên không còn gì để nói: “Đây là lý do cô hãm hạichồng của bạn thân nhất à?”Bây giờ nghĩ lại, ngày hôm qua Mục Như Trăn đến quánbar uống rượu, có lẽ hoàn toàn không phải vì lý do bịgiục cưới như cô ta nói, lý do đó thì cùng lắm cũng chỉđể mượn đề tài nói chuyện của mình thôi, hoặc là dựavào đó để phát triển thêm.“Anh có đánh không?” Mục Như Trăn ép hỏi anh.Trình Uyên cười khổ hỏi: “Vậy dù sao cô cũng phải nóicho tôi biết, tại sao bọn họ lại bắt nạt cô chứ?”Mục Như Trăn nghĩ rồi tức giận nói: “Cô ta nói tôi dụ dỗchồng cô ta”“Vậy cô có dụ dỗ không?”“Nhảm nhí, anh ngu à, dụ dỗ thì tôi còn cần anh đến trảthù cho tôi à?”“Ừ, rất có lý” Trình Uyên gật đầu.Sau đó Mục Như Trăn kể lại chuyện đã xảy ra.Hóa ra, chồng của người phụ nữ này tên là Lưu ĐạiQuân, là lãnh đạo trực tiếp của Mục Như Trăn.Mà Mục Như Trăn lại là người xinh đẹp nhất phòng banbọn họ, vì công việc nên thường xuyên tiếp xúc với LưuĐại Quân, bị người xấu cố tình bịa đặt ác ý.Lời đồn truyền đến tai vợ của Lưu Đại Quân, làm sao cóthể chịu được? Bà vợ dẫn người đến công ty bọn họ gâychuyện ầm ï, sau đó còn đánh Mục Như Trăn.Mục Như Trăn rất ấm ức, nếu Lưu Đại Quân đẹp trai thìcũng thôi, nhưng lại trông rất tâm thường, con ngườicũng thành thật, năng lực có hạn, tính cách cũng hơi nhu nhược.Mục Như Trăn đã nói, tôi có mù đâu, sao có thể thíchtrưởng phòng Lưu được chứ?Sau đó vợ của Lưu Đại Quân lại càng hung dữ hơn.“Anh nói xem có làm người ta tức không?” Mục NhưTrăn hỏi Trình Uyên.Trình Uyên nặng nề gật đầu: “Tức thật, quả thật là khinhngười quá đáng!”“Vậy anh có giúp tôi đánh cô ta không?” Mục Như Trăn hỏi.Trình Uyên lập tức rén: “Chị Hai ơi, bạo lực không thểgiải quyết được vấn đề đâu”Mục Như Trăn hừ lạnh một tiếng: “Anh không đánh đúngkhông? Anh không đánh tôi tự đánh!”“Hả?”Không đợi Trình Uyên có bất kỳ phản ứng nào, Mục NhưTrăn đã đẩy cửa xe ra, thuận tay mở cốp sau xe, rút mộtcây gậy bóng chày từ bên trong ra.Gió mát lướt nhẹ, mái tóc dài sau lưng tung bay, một taycô ta cầm gậy, đi về phía cửa hàng làm đẹp cực kỳ kiên định.Nhìn bóng lưng hiên ngang oai hùng của cô ta, TrìnhUyên không kiềm được nuốt nước bọt.“Bốp rầm..”Ngay khi Trình Uyên còn đang cảm thán, Mục Như Trănđã bắt đầu đập phá, đầu tiên cô ta đập vỡ cửa thủy tinhđang đóng.Người phụ nữ mảnh mai tóc xoăn sóng hoảng sợ, quayđầu nhìn thấy Mục Như Trăn, lập tức nóng lên: “Con hồly tỉnh này còn dám đến đây? Ngày hôm qua bị đánh cònchưa đủ phải không?”Mục Như Trăn giơ gậy lên đánh về phía cô ta.Tóc Xoăn thấy trong tay Mục Như Trăn có gậy, sợ hãiđến mức vội vàng quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa hétto: “Bớ người ta, đánh chết người rồi!”Trong nháy mắt, có rất nhiều người vây quanh cửa hàng làm đẹp.Mục Như Trăn lạnh mặt vừa đuổi đánh Tóc Xoăn vừakhông ngừng đập nát tất cả những thứ có thể đập nát được.Đúng lúc này, có hai người đàn ông từ trong đám ngườixông ra, một người đứng trước mặt bảo vệ Tóc Xoăn,người còn lại vội vàng ngăn Mục Như Trăn lại.“Ôi chao, Tiểu Mục à, có chuyện gì từ chúng ta từ từ bànbạc, cô làm gì thế?”Thấy có đàn ông xuất hiện, Trình Uyên cũng không thểngồi trong xe nhìn được nữa, lập tức đẩy cửa xe đi ra ngoài.Vừa đi vừa lẩm nhẩm: “Đũng quần yết hầu sau gáy đũngquần quai hàm sau gáy đũng quần… Đũng quần… Đũng quân”“Mọi người mau đến mà xem, kẻ thứ ba đánh người này,bà con chòm xóm không biết đâu, con hồ ly tinh nàychính là người thứ ba không biết xấu hổ, chuyên môn điphá hoại hạnh phúc gia đình người khác” Thấy có chỗdựa, lá gan của Tóc Xoăn cũng lập tức to ra, cô ta chỉMục Như Trăn gào thét ầm ï.“Chồng tôi có quyền có thế có địa vị, mặt mũi cũng đẹptrai, cô ta chủ động dụ dỗ chồng tôi, các vị nói xem, saotrên thế giới lại có thể có loại phụ nữ không biết xấu hổnhư vậy được?”Tiếng gào thét và khóc rống của bà ta vang lên, trongnháy mắt đã giành được sự lên tiếng ủng hộ của nhữngquần chúng đứng xem xung quanh.“0a, hóa ra là như vậy, cô gái kia đúng là không biết xấu hổ”“Bây giờ người thứ ba đã ngang ngược đến mức này rồi sao?”“Quả thật là…”Người ngăn Mục Như Trăn lại là người đàn ông đầu hói,khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, vừa đen vừa lùn,gương mặt chỉ có thể dùng từ thê thảm không nỡ nhìnđể miêu tả.Ông ta thấy to chuyện rồi, không kiềm được nói với TócXoăn: “Được rồi, cô đừng nói linh tinh, chúng tôi khôngcó gì hết”Thật ra da mặt Mục Như Trăn rất mỏng, cô ta không thểlàm ra những chuyện gào thét được, cho nên giờ phútnày hoàn toàn rơi xuống thế yếu, tức giận đến mứcgương mặt đỏ bừng, thân thể không ngừng run rẩy.Đúng lúc này, Trình Uyên đẩy đám người ra, đi đến trướcmặt người đàn ông đầu hói.Tát một cái “bốp”.

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Mục Như Trăn gọi điện thoại tìm Trình Uyên không có ýđồ gì khác, chỉ nói với Trình Uyên cô ta đang đợi anh ởTuấn Phong.Trình Uyên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chủ động đitìm người đánh nhau, trong lòng rất thấp thỏm, sau khiđể điện thoại xuống, chuyện đầu tiên là tìm Bạch Long.“Dạy ấy chiêu, tôi phải đ tựn với người ta”Trình n nói thẳng vào vấn đề. –Bạch Long mặt không thay đổi lắc đầu, dội thắng một“chậu nước lạnh” lên đầu anh, nói: “Nước đến chân mớinhảy, hoàn toàn không thể nào làm được, chuyện này trừkhi anh cực kỳ có thiên phú”Trình Uyên hỏi Bạch Long: “Tôi có tính là có thiên phú không?”Bạch Long chăm chú nhìn anh, sau đó lắc đầu.Trình Uyên có phần thất vọng, nhưng vẫn không camlòng: “Vậy phải như thế nào mới coi là có thiên phú?”Bạch Long suy nghĩ một lát nói: “Trương Vô Ky”Núi Võ Đang, Trương Vô Ky bị Triệu Mẫn gây khó dễkhông thể sử dụng Càn Không Đại Na Di, cũng khôngđược sử dụng Cửu Dương Thần Công, Trương TamPhong truyền dạy ngay tại chô, Trương Vô Ky đã họcngay được Thái Cực Quyền, người này quả thật là có thiên phú.Trình Uyên suýt nữa bị Bạch Long làm cho tức hộc máu.“Mẹ nó đó là phim”Bạch Long thản nhiên nói: “Người bình thường mới họcvõ hoàn toàn không thể theo kịp, cho dù có thể nhớđược, khi đánh nhau vừa kích động một cái thì đã quênhết sạch rồi”“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trình Uyên nóng nảy hỏi.Bạch Long im lặng một lát nói: “Xương sườn, yết hầu,sau gáy, nơi tiếp nối giữa quai hàm và gáy, đũng quần,nếu những vị trí này bị trúng đòn nặng, sẽ mất khả năngchiến đầu trong thời gian ngắn”“Hả?”“Anh nhớ kỹ mấy chỗ này là được, những cái khác khôngcần quan tâm” Bạch Long nói.Trình Uyên vội vàng lấy điện thoại di động ra, bật chứcnăng thu âm nói với Bạch Long: “Đến đây, lặp lại một lần nữa đi.”“..” Bạch Long.Trên đường đến Tập đoàn Tuấn Phong, Trình Uyên họcthuộc suốt dọc đường.Nhìn thấy Mục Như Trăn, sau khi Mục Như Trăn kéo anhvào chiếc xe Cruze của cô ta xong, Trình Uyên vẫn đanglẩm nhẩm những vị trí hiểm yếu mà Bạch Long vừatruyền dạy cho anh.Nhưng mà, khi Mục Như Trăn chở Trình Uyên đến mộtcửa hàng làm đẹp vừa mới mở cửa, Trình Uyên bối rối.Vì Mục Như Trăn chỉ vào một người phụ nữ mảnh maitóc gợn sóng nói: “Đánh cô tai”Trình Uyên kinh hãi há to miệng: “Phụ nữ sao?”Mục Như Trăn nghiêm túc gật đầu, nghiến răng nghiếnlợi nói: “Mẹ nó tôi không phải mới nhịn cô ta một hai ngày đâu”“..” Gương mặt Trình Uyên khó coi giống như vừa nuốtphải một con ruồi vậy.Đàn ông làm sao có thể đánh phụ nữ được chứ?Uổng công anh còn học thuộc suốt dọc đường, còntưởng tượng ra vô số hình ảnh nhiệt huyết kích động,nhưng mà… kết quả lại là phụ nữ, còn rất gầy nữa.“Chị Hai đừng gây chuyện nữa được không?” Trình Uyênlàm vẻ mặt câu xin: “Tôi là đàn ông đấy”Mục Như Trăn nói với Trình Uyên: “Ngày hôm qua cô tadẫn theo hai người nữa đến công ty của chúng tôi đánhtôi, còn giật mất rất nhiều tóc của tôi, nếu không phảichồng cô ta ngăn lại, tôi đã bị bọn họ xé hết quần áo,bọn họ bắt nạt tôi như vậy, chẳng lẽ anh không trả thùcho tôi sao?”“Ấy…”“Trình Uyên anh phải suy nghĩ cho kỹ, tôi là bạn thânnhất của An Tương đấy”Trình Uyên không còn gì để nói: “Đây là lý do cô hãm hạichồng của bạn thân nhất à?”Bây giờ nghĩ lại, ngày hôm qua Mục Như Trăn đến quánbar uống rượu, có lẽ hoàn toàn không phải vì lý do bịgiục cưới như cô ta nói, lý do đó thì cùng lắm cũng chỉđể mượn đề tài nói chuyện của mình thôi, hoặc là dựavào đó để phát triển thêm.“Anh có đánh không?” Mục Như Trăn ép hỏi anh.Trình Uyên cười khổ hỏi: “Vậy dù sao cô cũng phải nóicho tôi biết, tại sao bọn họ lại bắt nạt cô chứ?”Mục Như Trăn nghĩ rồi tức giận nói: “Cô ta nói tôi dụ dỗchồng cô ta”“Vậy cô có dụ dỗ không?”“Nhảm nhí, anh ngu à, dụ dỗ thì tôi còn cần anh đến trảthù cho tôi à?”“Ừ, rất có lý” Trình Uyên gật đầu.Sau đó Mục Như Trăn kể lại chuyện đã xảy ra.Hóa ra, chồng của người phụ nữ này tên là Lưu ĐạiQuân, là lãnh đạo trực tiếp của Mục Như Trăn.Mà Mục Như Trăn lại là người xinh đẹp nhất phòng banbọn họ, vì công việc nên thường xuyên tiếp xúc với LưuĐại Quân, bị người xấu cố tình bịa đặt ác ý.Lời đồn truyền đến tai vợ của Lưu Đại Quân, làm sao cóthể chịu được? Bà vợ dẫn người đến công ty bọn họ gâychuyện ầm ï, sau đó còn đánh Mục Như Trăn.Mục Như Trăn rất ấm ức, nếu Lưu Đại Quân đẹp trai thìcũng thôi, nhưng lại trông rất tâm thường, con ngườicũng thành thật, năng lực có hạn, tính cách cũng hơi nhu nhược.Mục Như Trăn đã nói, tôi có mù đâu, sao có thể thíchtrưởng phòng Lưu được chứ?Sau đó vợ của Lưu Đại Quân lại càng hung dữ hơn.“Anh nói xem có làm người ta tức không?” Mục NhưTrăn hỏi Trình Uyên.Trình Uyên nặng nề gật đầu: “Tức thật, quả thật là khinhngười quá đáng!”“Vậy anh có giúp tôi đánh cô ta không?” Mục Như Trăn hỏi.Trình Uyên lập tức rén: “Chị Hai ơi, bạo lực không thểgiải quyết được vấn đề đâu”Mục Như Trăn hừ lạnh một tiếng: “Anh không đánh đúngkhông? Anh không đánh tôi tự đánh!”“Hả?”Không đợi Trình Uyên có bất kỳ phản ứng nào, Mục NhưTrăn đã đẩy cửa xe ra, thuận tay mở cốp sau xe, rút mộtcây gậy bóng chày từ bên trong ra.Gió mát lướt nhẹ, mái tóc dài sau lưng tung bay, một taycô ta cầm gậy, đi về phía cửa hàng làm đẹp cực kỳ kiên định.Nhìn bóng lưng hiên ngang oai hùng của cô ta, TrìnhUyên không kiềm được nuốt nước bọt.“Bốp rầm..”Ngay khi Trình Uyên còn đang cảm thán, Mục Như Trănđã bắt đầu đập phá, đầu tiên cô ta đập vỡ cửa thủy tinhđang đóng.Người phụ nữ mảnh mai tóc xoăn sóng hoảng sợ, quayđầu nhìn thấy Mục Như Trăn, lập tức nóng lên: “Con hồly tỉnh này còn dám đến đây? Ngày hôm qua bị đánh cònchưa đủ phải không?”Mục Như Trăn giơ gậy lên đánh về phía cô ta.Tóc Xoăn thấy trong tay Mục Như Trăn có gậy, sợ hãiđến mức vội vàng quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa hétto: “Bớ người ta, đánh chết người rồi!”Trong nháy mắt, có rất nhiều người vây quanh cửa hàng làm đẹp.Mục Như Trăn lạnh mặt vừa đuổi đánh Tóc Xoăn vừakhông ngừng đập nát tất cả những thứ có thể đập nát được.Đúng lúc này, có hai người đàn ông từ trong đám ngườixông ra, một người đứng trước mặt bảo vệ Tóc Xoăn,người còn lại vội vàng ngăn Mục Như Trăn lại.“Ôi chao, Tiểu Mục à, có chuyện gì từ chúng ta từ từ bànbạc, cô làm gì thế?”Thấy có đàn ông xuất hiện, Trình Uyên cũng không thểngồi trong xe nhìn được nữa, lập tức đẩy cửa xe đi ra ngoài.Vừa đi vừa lẩm nhẩm: “Đũng quần yết hầu sau gáy đũngquần quai hàm sau gáy đũng quần… Đũng quần… Đũng quân”“Mọi người mau đến mà xem, kẻ thứ ba đánh người này,bà con chòm xóm không biết đâu, con hồ ly tinh nàychính là người thứ ba không biết xấu hổ, chuyên môn điphá hoại hạnh phúc gia đình người khác” Thấy có chỗdựa, lá gan của Tóc Xoăn cũng lập tức to ra, cô ta chỉMục Như Trăn gào thét ầm ï.“Chồng tôi có quyền có thế có địa vị, mặt mũi cũng đẹptrai, cô ta chủ động dụ dỗ chồng tôi, các vị nói xem, saotrên thế giới lại có thể có loại phụ nữ không biết xấu hổnhư vậy được?”Tiếng gào thét và khóc rống của bà ta vang lên, trongnháy mắt đã giành được sự lên tiếng ủng hộ của nhữngquần chúng đứng xem xung quanh.“0a, hóa ra là như vậy, cô gái kia đúng là không biết xấu hổ”“Bây giờ người thứ ba đã ngang ngược đến mức này rồi sao?”“Quả thật là…”Người ngăn Mục Như Trăn lại là người đàn ông đầu hói,khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, vừa đen vừa lùn,gương mặt chỉ có thể dùng từ thê thảm không nỡ nhìnđể miêu tả.Ông ta thấy to chuyện rồi, không kiềm được nói với TócXoăn: “Được rồi, cô đừng nói linh tinh, chúng tôi khôngcó gì hết”Thật ra da mặt Mục Như Trăn rất mỏng, cô ta không thểlàm ra những chuyện gào thét được, cho nên giờ phútnày hoàn toàn rơi xuống thế yếu, tức giận đến mứcgương mặt đỏ bừng, thân thể không ngừng run rẩy.Đúng lúc này, Trình Uyên đẩy đám người ra, đi đến trướcmặt người đàn ông đầu hói.Tát một cái “bốp”.

Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… Mục Như Trăn gọi điện thoại tìm Trình Uyên không có ýđồ gì khác, chỉ nói với Trình Uyên cô ta đang đợi anh ởTuấn Phong.Trình Uyên chưa bao giờ nghĩ đến chuyện chủ động đitìm người đánh nhau, trong lòng rất thấp thỏm, sau khiđể điện thoại xuống, chuyện đầu tiên là tìm Bạch Long.“Dạy ấy chiêu, tôi phải đ tựn với người ta”Trình n nói thẳng vào vấn đề. –Bạch Long mặt không thay đổi lắc đầu, dội thắng một“chậu nước lạnh” lên đầu anh, nói: “Nước đến chân mớinhảy, hoàn toàn không thể nào làm được, chuyện này trừkhi anh cực kỳ có thiên phú”Trình Uyên hỏi Bạch Long: “Tôi có tính là có thiên phú không?”Bạch Long chăm chú nhìn anh, sau đó lắc đầu.Trình Uyên có phần thất vọng, nhưng vẫn không camlòng: “Vậy phải như thế nào mới coi là có thiên phú?”Bạch Long suy nghĩ một lát nói: “Trương Vô Ky”Núi Võ Đang, Trương Vô Ky bị Triệu Mẫn gây khó dễkhông thể sử dụng Càn Không Đại Na Di, cũng khôngđược sử dụng Cửu Dương Thần Công, Trương TamPhong truyền dạy ngay tại chô, Trương Vô Ky đã họcngay được Thái Cực Quyền, người này quả thật là có thiên phú.Trình Uyên suýt nữa bị Bạch Long làm cho tức hộc máu.“Mẹ nó đó là phim”Bạch Long thản nhiên nói: “Người bình thường mới họcvõ hoàn toàn không thể theo kịp, cho dù có thể nhớđược, khi đánh nhau vừa kích động một cái thì đã quênhết sạch rồi”“Vậy phải làm sao bây giờ?” Trình Uyên nóng nảy hỏi.Bạch Long im lặng một lát nói: “Xương sườn, yết hầu,sau gáy, nơi tiếp nối giữa quai hàm và gáy, đũng quần,nếu những vị trí này bị trúng đòn nặng, sẽ mất khả năngchiến đầu trong thời gian ngắn”“Hả?”“Anh nhớ kỹ mấy chỗ này là được, những cái khác khôngcần quan tâm” Bạch Long nói.Trình Uyên vội vàng lấy điện thoại di động ra, bật chứcnăng thu âm nói với Bạch Long: “Đến đây, lặp lại một lần nữa đi.”“..” Bạch Long.Trên đường đến Tập đoàn Tuấn Phong, Trình Uyên họcthuộc suốt dọc đường.Nhìn thấy Mục Như Trăn, sau khi Mục Như Trăn kéo anhvào chiếc xe Cruze của cô ta xong, Trình Uyên vẫn đanglẩm nhẩm những vị trí hiểm yếu mà Bạch Long vừatruyền dạy cho anh.Nhưng mà, khi Mục Như Trăn chở Trình Uyên đến mộtcửa hàng làm đẹp vừa mới mở cửa, Trình Uyên bối rối.Vì Mục Như Trăn chỉ vào một người phụ nữ mảnh maitóc gợn sóng nói: “Đánh cô tai”Trình Uyên kinh hãi há to miệng: “Phụ nữ sao?”Mục Như Trăn nghiêm túc gật đầu, nghiến răng nghiếnlợi nói: “Mẹ nó tôi không phải mới nhịn cô ta một hai ngày đâu”“..” Gương mặt Trình Uyên khó coi giống như vừa nuốtphải một con ruồi vậy.Đàn ông làm sao có thể đánh phụ nữ được chứ?Uổng công anh còn học thuộc suốt dọc đường, còntưởng tượng ra vô số hình ảnh nhiệt huyết kích động,nhưng mà… kết quả lại là phụ nữ, còn rất gầy nữa.“Chị Hai đừng gây chuyện nữa được không?” Trình Uyênlàm vẻ mặt câu xin: “Tôi là đàn ông đấy”Mục Như Trăn nói với Trình Uyên: “Ngày hôm qua cô tadẫn theo hai người nữa đến công ty của chúng tôi đánhtôi, còn giật mất rất nhiều tóc của tôi, nếu không phảichồng cô ta ngăn lại, tôi đã bị bọn họ xé hết quần áo,bọn họ bắt nạt tôi như vậy, chẳng lẽ anh không trả thùcho tôi sao?”“Ấy…”“Trình Uyên anh phải suy nghĩ cho kỹ, tôi là bạn thânnhất của An Tương đấy”Trình Uyên không còn gì để nói: “Đây là lý do cô hãm hạichồng của bạn thân nhất à?”Bây giờ nghĩ lại, ngày hôm qua Mục Như Trăn đến quánbar uống rượu, có lẽ hoàn toàn không phải vì lý do bịgiục cưới như cô ta nói, lý do đó thì cùng lắm cũng chỉđể mượn đề tài nói chuyện của mình thôi, hoặc là dựavào đó để phát triển thêm.“Anh có đánh không?” Mục Như Trăn ép hỏi anh.Trình Uyên cười khổ hỏi: “Vậy dù sao cô cũng phải nóicho tôi biết, tại sao bọn họ lại bắt nạt cô chứ?”Mục Như Trăn nghĩ rồi tức giận nói: “Cô ta nói tôi dụ dỗchồng cô ta”“Vậy cô có dụ dỗ không?”“Nhảm nhí, anh ngu à, dụ dỗ thì tôi còn cần anh đến trảthù cho tôi à?”“Ừ, rất có lý” Trình Uyên gật đầu.Sau đó Mục Như Trăn kể lại chuyện đã xảy ra.Hóa ra, chồng của người phụ nữ này tên là Lưu ĐạiQuân, là lãnh đạo trực tiếp của Mục Như Trăn.Mà Mục Như Trăn lại là người xinh đẹp nhất phòng banbọn họ, vì công việc nên thường xuyên tiếp xúc với LưuĐại Quân, bị người xấu cố tình bịa đặt ác ý.Lời đồn truyền đến tai vợ của Lưu Đại Quân, làm sao cóthể chịu được? Bà vợ dẫn người đến công ty bọn họ gâychuyện ầm ï, sau đó còn đánh Mục Như Trăn.Mục Như Trăn rất ấm ức, nếu Lưu Đại Quân đẹp trai thìcũng thôi, nhưng lại trông rất tâm thường, con ngườicũng thành thật, năng lực có hạn, tính cách cũng hơi nhu nhược.Mục Như Trăn đã nói, tôi có mù đâu, sao có thể thíchtrưởng phòng Lưu được chứ?Sau đó vợ của Lưu Đại Quân lại càng hung dữ hơn.“Anh nói xem có làm người ta tức không?” Mục NhưTrăn hỏi Trình Uyên.Trình Uyên nặng nề gật đầu: “Tức thật, quả thật là khinhngười quá đáng!”“Vậy anh có giúp tôi đánh cô ta không?” Mục Như Trăn hỏi.Trình Uyên lập tức rén: “Chị Hai ơi, bạo lực không thểgiải quyết được vấn đề đâu”Mục Như Trăn hừ lạnh một tiếng: “Anh không đánh đúngkhông? Anh không đánh tôi tự đánh!”“Hả?”Không đợi Trình Uyên có bất kỳ phản ứng nào, Mục NhưTrăn đã đẩy cửa xe ra, thuận tay mở cốp sau xe, rút mộtcây gậy bóng chày từ bên trong ra.Gió mát lướt nhẹ, mái tóc dài sau lưng tung bay, một taycô ta cầm gậy, đi về phía cửa hàng làm đẹp cực kỳ kiên định.Nhìn bóng lưng hiên ngang oai hùng của cô ta, TrìnhUyên không kiềm được nuốt nước bọt.“Bốp rầm..”Ngay khi Trình Uyên còn đang cảm thán, Mục Như Trănđã bắt đầu đập phá, đầu tiên cô ta đập vỡ cửa thủy tinhđang đóng.Người phụ nữ mảnh mai tóc xoăn sóng hoảng sợ, quayđầu nhìn thấy Mục Như Trăn, lập tức nóng lên: “Con hồly tỉnh này còn dám đến đây? Ngày hôm qua bị đánh cònchưa đủ phải không?”Mục Như Trăn giơ gậy lên đánh về phía cô ta.Tóc Xoăn thấy trong tay Mục Như Trăn có gậy, sợ hãiđến mức vội vàng quay đầu bỏ chạy, vừa chạy vừa hétto: “Bớ người ta, đánh chết người rồi!”Trong nháy mắt, có rất nhiều người vây quanh cửa hàng làm đẹp.Mục Như Trăn lạnh mặt vừa đuổi đánh Tóc Xoăn vừakhông ngừng đập nát tất cả những thứ có thể đập nát được.Đúng lúc này, có hai người đàn ông từ trong đám ngườixông ra, một người đứng trước mặt bảo vệ Tóc Xoăn,người còn lại vội vàng ngăn Mục Như Trăn lại.“Ôi chao, Tiểu Mục à, có chuyện gì từ chúng ta từ từ bànbạc, cô làm gì thế?”Thấy có đàn ông xuất hiện, Trình Uyên cũng không thểngồi trong xe nhìn được nữa, lập tức đẩy cửa xe đi ra ngoài.Vừa đi vừa lẩm nhẩm: “Đũng quần yết hầu sau gáy đũngquần quai hàm sau gáy đũng quần… Đũng quần… Đũng quân”“Mọi người mau đến mà xem, kẻ thứ ba đánh người này,bà con chòm xóm không biết đâu, con hồ ly tinh nàychính là người thứ ba không biết xấu hổ, chuyên môn điphá hoại hạnh phúc gia đình người khác” Thấy có chỗdựa, lá gan của Tóc Xoăn cũng lập tức to ra, cô ta chỉMục Như Trăn gào thét ầm ï.“Chồng tôi có quyền có thế có địa vị, mặt mũi cũng đẹptrai, cô ta chủ động dụ dỗ chồng tôi, các vị nói xem, saotrên thế giới lại có thể có loại phụ nữ không biết xấu hổnhư vậy được?”Tiếng gào thét và khóc rống của bà ta vang lên, trongnháy mắt đã giành được sự lên tiếng ủng hộ của nhữngquần chúng đứng xem xung quanh.“0a, hóa ra là như vậy, cô gái kia đúng là không biết xấu hổ”“Bây giờ người thứ ba đã ngang ngược đến mức này rồi sao?”“Quả thật là…”Người ngăn Mục Như Trăn lại là người đàn ông đầu hói,khoảng ba mươi bảy ba mươi tám tuổi, vừa đen vừa lùn,gương mặt chỉ có thể dùng từ thê thảm không nỡ nhìnđể miêu tả.Ông ta thấy to chuyện rồi, không kiềm được nói với TócXoăn: “Được rồi, cô đừng nói linh tinh, chúng tôi khôngcó gì hết”Thật ra da mặt Mục Như Trăn rất mỏng, cô ta không thểlàm ra những chuyện gào thét được, cho nên giờ phútnày hoàn toàn rơi xuống thế yếu, tức giận đến mứcgương mặt đỏ bừng, thân thể không ngừng run rẩy.Đúng lúc này, Trình Uyên đẩy đám người ra, đi đến trướcmặt người đàn ông đầu hói.Tát một cái “bốp”.

Chương 156