Chương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên…
Chương 164
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… “Tôi muốn cậu mất hết danh dự!”Nghe thấy tiếng gào ầm ï của Bạch Vĩnh Minh, tất cả mọingười đều ngẩn ra.Đám lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Tuấn Phong cũngkhông kiềm được tức giận nói: “Anh còn định giở mánhkhóe gì nữa?”Mà trái tim Vương Từ Yên cũng chìm xuống.Cô ta đã từng nhìn thấy những tấm ảnh chụp kia, đươngnhiên biết rõ nhược điểm trong lời Bạch Vĩnh Minh là cáigì, vì vậy cô ta cực kỳ lo lắng.Tập đoàn Tuấn Phong là doanh nghiệp đứng đầu thànhphố Tân Dương, Trình Uyên thân là Chủ tịch của TuấnPhong, một khi có scandal lộ ra ngoài, ảnh hưởng sẽcực kỳ tồi tệ, không chỉ có gia đình Trình Uyên xảy ra vấnđề, toàn bộ tập đoàn đều sẽ phải chịu ảnh hưởng rất tolớn.Cho nên, cô ta lại nhìn về phía Trình Uyên lần nữa, pháthiện Trình Uyên dường như không hề để ý đến chuyệnnày chút nào.“Bạch Vĩnh Minh, tôi khuyên anh tốt nhất đừng xúc động,làm người nên để lại một con đường sau này còn nhìnmặt nhau” Trình Uyên thản nhiên nói.Bạch Vĩnh Minh nghe nói như vậy còn tưởng rằng TrìnhUyên sợ rồi, không kiềm được nhe răng cười ác độc:“Nhìn mặt nhau sao? Mẹ nó ai còn muốn nhìn mặt cậuchứ? Không phải cậu thông minh lám sao? Được, chúng †a cá chết lưới rách, cậu dám thu nhận trắng trợn công tycủa tôi, tôi sẽ cho cậu mất hết danh dự!”Trình Uyên thở dài: “Anh đừng hối hận”“Hối hận sao? Ha ha…” Bạch Vĩnh Minh cười ha ha hói:“Ông đây từ nhỏ đã không biết hai chữ hối hận viết nhưthế nào rồi!”Người của nhà họ Bạch đều cho rằng Bạch Vĩnh Minhvẫn còn để lại chiêu sau nào đó, nghe thấy Trình Uyên vàBạch Vĩnh Minh trò chuyện, bọn họ đều tin tưởng, cảđám lộ ra vẻ mặt sảng khoái.Bạch Vĩnh Minh chỉ vào màn hình lớn trong phòng họpnói: “Các vị, sau đây tôi mời các vị xem một vở kịch vui”Tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía màn hình lớn.Lúc này, không biết ai mở màn hình lên.Vương Tử Yên đột nhiên kinh hãi, vội vàng muốn chạylên ngăn lại, nhưng lại bị Trình Uyên vươn tay chặn lại.Cô ta không hiểu nhìn về phía Trình Uyên, lại phát hiệnTrình Uyên thế mà lắc đầu với cô ta.Màn hình sáng lên, bên trong hiện lên từng tấm ảnh khócoi.Cả đám lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn Tuấn Phongđều lộ gương mặt nghiêm túc, người của nhà họ Bạchcũng quay sang nhìn nhau.Mọi người hai bên không ngờ được, trên màn hình lạiphát ra những tấm ảnh như vậy.Sau đó, tấm ảnh chuyển đi, lộ ra gương mặt của TrìnhUyên.“A ha ha… Trình Uyên, cậu cũng thật ghê gớm, thích chơinăm người sao?” Bạch Vĩnh Minh cười nham hiểm nói. “Chuyện này.“Sao có thể như vậy được?”“Chủ tịch anh…!”“Ôit”Toàn bộ đám lãnh đạo cấp cao của Tuấn Phong đềutrợn tròn mắt, bọn họ cũng hiểu rõ nếu video này lan†ruyền ra ngoài, sẽ mang đến hậu quả xấu đến mức nào.Bạch Vĩnh Minh cười lạnh lùng: “Trình Uyên, đừng nói tôikhông cho cậu cơ hội, trả lại Công ty Trang trí nội thấtBạch Thị cho tôi, tôi trả lại bản gốc của video này cho.cậu, cậu yên tâm, tôi cam đoan không lan truyền chuyệnnày ra ngoài.”Nghe qua thấy đây cũng là một giao dịch rất tốt, hơnnữa cũng chỉ Tuấn Phong có lợi, dù sao một công ty.trang trí vẫn không thể lọt vào mắt Tuấn Phong được.Cho nên, tất cả mọi người đều cho rằng Trình Uyên sẽđồng ý.Nhưng mà, giờ phút này, Trình Uyên lại lắc đầu, vượtngoài dự đoán của mọi người: “Anh nghĩ nhiều quá rồi”“.” Bạch Vĩnh Minh ngạc nhiên.“Cái gì? Không đồng ý sao?”“Chủ tịch cân nhắc lại!”Mọi người nóng nảy cũng bắt đầu khuyên nhủ Trình Uyên.Bạch Vĩnh Minh cũng không dám tin nói: “Cậu thật sựkhông cần đến danh tiếng của mình nữa sao? Khôngcần đến tương lai của Tuấn Phong sao? Không quantâm đến Bạch An Tương sao?”‘Vương Tử Yên cũng rất khó hiểu, cô ta nhìn về phía TrìnhUyên lần nữa.“Tôi quan tâm” Trình Uyên nói.Bạch Vĩnh Minh tức giận nói: “Quan tâm mà cậu còndám cãi ngang với tôi sao?”Trình Uyên lại lắc đầu nói: “Tôi muốn nói, loại video rácrưởi kia của anh hoàn toàn không đe dọa được tôi”“Ha ha..” Bạch Vĩnh Minh cười điên cuồng: “Cậu là trẻcon ba tuổi sao? Chẳng lẽ cậu không hiểu được video.này sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào cho cậu?”Trình Uyên đành chịu thở dài: “Ngu dốt thật là đáng sợ”“Cậu nói cái gì?” Trong mắt Bạch Vĩnh Minh lộ ra vẻ nghingờ. Trình Uyên nói như vậy, dường như không sợ hãichút nào, khiến trong lòng Bạch Vĩnh Minh lập tức sinhra cảm giác xấu.Quả nhiên.Trình Uyên chỉ vào màn hình lớn nói với mọi người:“Đoạn anh ta chiếu lên không hoàn chỉnh, tôi chiếu cho.mọi người xem một đoàn hoàn chỉnh”Lúc này, sắc mặt Bạch Vĩnh Minh thay đổi.Sắc mặt người nhà họ Bạch cũng cực kỳ khó coi.Video này chiếu xong, ngay sau đó lại bắt đầu chiếu mộtvideo khác, mà đoạn video này gần như giống hệt đoạntrước, chẳng qua góc quay khác nhau.Trong đoạn video này, nhìn thấy bóng lưng một cô gái,cô gái kia gọi mấy cô gái giang hồ đến, ra lệnh cho bọnhọ cởi quần áo ra, thân thiết với Trình Uyên nằm trêngiường không hề hay biết gì.Những cô gái giang hồ kia cũng chỉ tiến hành chụp theosắp xếp với Trình Uyên, sau đó đã bị cô gái chỉ thấy bónglưng kia đuổi đi, sau đó cô gái kia cũng rời đi.Một lát sau, Trình Uyên ngồi dậy, cười lạnh với ống kínhnói: “Tuy rằng không biết cô là ai, cũng không biết côđến gần tôi có mục đích gì, có điều tất cả những thứ cô.làm đều nằm trong lòng bàn tay tôi, có ngạc nhiênkhông, có bất ngờ không?”Trong đây còn có một đoạn đối thoại của Trình Uyên vàThời Sách, có điều sau này đã được xử lý xong, cho nênchiếu lên có cảm giác tiếp nối không chút khe hở nào.“Hóa ra là như vậy!”“Bạch Vĩnh Minh này thế mà lại dùng thủ đoạn như vậy!”“Không thể để anh ta đi được, nhất định phải báo cảnh sát!”Đám lãnh đạo cấp cao Tuấn Phong bắt đầu kêu gào ầmT, thậm chí có người còn gọi bảo vệ chuẩn bị đóng cửađánh chó luôn.Người của nhà họ Bạch cũng luống cuống.Chân Kiến lúng túng hỏi Bạch Vĩnh Minh: “Anh VĩnhMinh, bây giờ làm thế nào bây giờ?”Bạch Vĩnh Minh nào biết bây giờ phải làm thế nào, bâygiờ mặt anh ta cũng trắng bệch rồi.Tình huống này xoay chuyển quá đột ngột, anh ta khôngngờ được video này mà Trình Uyên cũng để lại chiêu Sau.Anh ta tuyệt vọng rồi.Cười thảm nói: “Trình Uyên, coi như cậu ghê gớm, hãyđợi đấy!”Nói xong, vẫy tay gọi người của nhà họ Bạch định rời đi.“Chủ tịch, không thể để bọn họ rời đi được!” Lúc này KimKiệt tỏ vẻ “tức giận” đứng dậy nói.“Đúng, không thể để bọn họ rời đi như vậy!”Trình Uyên lại không có hành động gì, im lặng nhìn đámngười Bạch Vĩnh Minh sắp đi ra khỏi phòng họp.Nhưng mà, trong giây phút khi cánh cửa mở ra, có mấyngười cảnh sát mặc đồng phục bước vào.Người đi đầu không phải ai khác, chính là Lý Nguy.Bọn họ gặp đám người Bạch Vĩnh Minh ngay giây phútcửa mở.Nhìn thấy những cảnh sát này, tận sâu trong lòng BạchVĩnh Minh cảm thấy chột dạ.Lý Nguy nói: “E rằng các anh không thể rời đi được.”“Tại sao? Chúng tôi cũng không vi phạm pháp luật mà?”Bạch Vĩnh Minh tức giận nói.Lý Nguy chỉ video đã chiếu xong: “Anh nói sao? Các anhkhông vi phạm pháp luật à? Dùng thủ đoạn không hợp.pháp bắt người ta quay loại video như thế này, còn nói làkhông vi phạm pháp luật sao?”“Còn dùng loại video này đe dọa người ta chuyểnnhượng cổ phần ở tập đoàn cho anh, như vậy còn khôngvi phạm pháp luật sao?”“Cái này gọi là tống tiền có hiểu không?”Lời nói của Lý Nguy lập tức khiến Bạch Vĩnh Minh sửng sốt.Tất cả mọi người nhà họ Bạch đều lộ ra vẻ mặt như ăn phân.Lần này hay rồi, tiền mất tật mang xem ra vẫn còn nhẹ,mẹ nó trước mắt có khi còn phải ngồi tù kìa.Bạch Vĩnh Minh sợ hãi đến mức chân cũng bắt đầu run rẩy.“Chú cảnh sát, chúng tôi chỉ đùa với Trình Uyên thôi, cậu†a là con rể của nhà họ Bạch chúng tôi, chúng tôi làngười nhà, làm phiền ông châm chước dàn xếp cho” Lý Nguy lắc đầu, lạnh lùng nói: “Bây giờ mới biết cácngười là người một nhà sao? Lúc trước đã làm những gì?Mặt Bạch Vĩnh Minh đầy hoảng sợ, anh ta vội vàng quay.đầu cầu xin Trình Uyên: “Trình Uyên, cậu mau nói mộtcâu đi, chúng ta là người thân mà, cầu xin cậu giúp tôinói một câu, tôi không muốn ngồi tù đâu!”
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… “Tôi muốn cậu mất hết danh dự!”Nghe thấy tiếng gào ầm ï của Bạch Vĩnh Minh, tất cả mọingười đều ngẩn ra.Đám lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Tuấn Phong cũngkhông kiềm được tức giận nói: “Anh còn định giở mánhkhóe gì nữa?”Mà trái tim Vương Từ Yên cũng chìm xuống.Cô ta đã từng nhìn thấy những tấm ảnh chụp kia, đươngnhiên biết rõ nhược điểm trong lời Bạch Vĩnh Minh là cáigì, vì vậy cô ta cực kỳ lo lắng.Tập đoàn Tuấn Phong là doanh nghiệp đứng đầu thànhphố Tân Dương, Trình Uyên thân là Chủ tịch của TuấnPhong, một khi có scandal lộ ra ngoài, ảnh hưởng sẽcực kỳ tồi tệ, không chỉ có gia đình Trình Uyên xảy ra vấnđề, toàn bộ tập đoàn đều sẽ phải chịu ảnh hưởng rất tolớn.Cho nên, cô ta lại nhìn về phía Trình Uyên lần nữa, pháthiện Trình Uyên dường như không hề để ý đến chuyệnnày chút nào.“Bạch Vĩnh Minh, tôi khuyên anh tốt nhất đừng xúc động,làm người nên để lại một con đường sau này còn nhìnmặt nhau” Trình Uyên thản nhiên nói.Bạch Vĩnh Minh nghe nói như vậy còn tưởng rằng TrìnhUyên sợ rồi, không kiềm được nhe răng cười ác độc:“Nhìn mặt nhau sao? Mẹ nó ai còn muốn nhìn mặt cậuchứ? Không phải cậu thông minh lám sao? Được, chúng †a cá chết lưới rách, cậu dám thu nhận trắng trợn công tycủa tôi, tôi sẽ cho cậu mất hết danh dự!”Trình Uyên thở dài: “Anh đừng hối hận”“Hối hận sao? Ha ha…” Bạch Vĩnh Minh cười ha ha hói:“Ông đây từ nhỏ đã không biết hai chữ hối hận viết nhưthế nào rồi!”Người của nhà họ Bạch đều cho rằng Bạch Vĩnh Minhvẫn còn để lại chiêu sau nào đó, nghe thấy Trình Uyên vàBạch Vĩnh Minh trò chuyện, bọn họ đều tin tưởng, cảđám lộ ra vẻ mặt sảng khoái.Bạch Vĩnh Minh chỉ vào màn hình lớn trong phòng họpnói: “Các vị, sau đây tôi mời các vị xem một vở kịch vui”Tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía màn hình lớn.Lúc này, không biết ai mở màn hình lên.Vương Tử Yên đột nhiên kinh hãi, vội vàng muốn chạylên ngăn lại, nhưng lại bị Trình Uyên vươn tay chặn lại.Cô ta không hiểu nhìn về phía Trình Uyên, lại phát hiệnTrình Uyên thế mà lắc đầu với cô ta.Màn hình sáng lên, bên trong hiện lên từng tấm ảnh khócoi.Cả đám lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn Tuấn Phongđều lộ gương mặt nghiêm túc, người của nhà họ Bạchcũng quay sang nhìn nhau.Mọi người hai bên không ngờ được, trên màn hình lạiphát ra những tấm ảnh như vậy.Sau đó, tấm ảnh chuyển đi, lộ ra gương mặt của TrìnhUyên.“A ha ha… Trình Uyên, cậu cũng thật ghê gớm, thích chơinăm người sao?” Bạch Vĩnh Minh cười nham hiểm nói. “Chuyện này.“Sao có thể như vậy được?”“Chủ tịch anh…!”“Ôit”Toàn bộ đám lãnh đạo cấp cao của Tuấn Phong đềutrợn tròn mắt, bọn họ cũng hiểu rõ nếu video này lan†ruyền ra ngoài, sẽ mang đến hậu quả xấu đến mức nào.Bạch Vĩnh Minh cười lạnh lùng: “Trình Uyên, đừng nói tôikhông cho cậu cơ hội, trả lại Công ty Trang trí nội thấtBạch Thị cho tôi, tôi trả lại bản gốc của video này cho.cậu, cậu yên tâm, tôi cam đoan không lan truyền chuyệnnày ra ngoài.”Nghe qua thấy đây cũng là một giao dịch rất tốt, hơnnữa cũng chỉ Tuấn Phong có lợi, dù sao một công ty.trang trí vẫn không thể lọt vào mắt Tuấn Phong được.Cho nên, tất cả mọi người đều cho rằng Trình Uyên sẽđồng ý.Nhưng mà, giờ phút này, Trình Uyên lại lắc đầu, vượtngoài dự đoán của mọi người: “Anh nghĩ nhiều quá rồi”“.” Bạch Vĩnh Minh ngạc nhiên.“Cái gì? Không đồng ý sao?”“Chủ tịch cân nhắc lại!”Mọi người nóng nảy cũng bắt đầu khuyên nhủ Trình Uyên.Bạch Vĩnh Minh cũng không dám tin nói: “Cậu thật sựkhông cần đến danh tiếng của mình nữa sao? Khôngcần đến tương lai của Tuấn Phong sao? Không quantâm đến Bạch An Tương sao?”‘Vương Tử Yên cũng rất khó hiểu, cô ta nhìn về phía TrìnhUyên lần nữa.“Tôi quan tâm” Trình Uyên nói.Bạch Vĩnh Minh tức giận nói: “Quan tâm mà cậu còndám cãi ngang với tôi sao?”Trình Uyên lại lắc đầu nói: “Tôi muốn nói, loại video rácrưởi kia của anh hoàn toàn không đe dọa được tôi”“Ha ha..” Bạch Vĩnh Minh cười điên cuồng: “Cậu là trẻcon ba tuổi sao? Chẳng lẽ cậu không hiểu được video.này sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào cho cậu?”Trình Uyên đành chịu thở dài: “Ngu dốt thật là đáng sợ”“Cậu nói cái gì?” Trong mắt Bạch Vĩnh Minh lộ ra vẻ nghingờ. Trình Uyên nói như vậy, dường như không sợ hãichút nào, khiến trong lòng Bạch Vĩnh Minh lập tức sinhra cảm giác xấu.Quả nhiên.Trình Uyên chỉ vào màn hình lớn nói với mọi người:“Đoạn anh ta chiếu lên không hoàn chỉnh, tôi chiếu cho.mọi người xem một đoàn hoàn chỉnh”Lúc này, sắc mặt Bạch Vĩnh Minh thay đổi.Sắc mặt người nhà họ Bạch cũng cực kỳ khó coi.Video này chiếu xong, ngay sau đó lại bắt đầu chiếu mộtvideo khác, mà đoạn video này gần như giống hệt đoạntrước, chẳng qua góc quay khác nhau.Trong đoạn video này, nhìn thấy bóng lưng một cô gái,cô gái kia gọi mấy cô gái giang hồ đến, ra lệnh cho bọnhọ cởi quần áo ra, thân thiết với Trình Uyên nằm trêngiường không hề hay biết gì.Những cô gái giang hồ kia cũng chỉ tiến hành chụp theosắp xếp với Trình Uyên, sau đó đã bị cô gái chỉ thấy bónglưng kia đuổi đi, sau đó cô gái kia cũng rời đi.Một lát sau, Trình Uyên ngồi dậy, cười lạnh với ống kínhnói: “Tuy rằng không biết cô là ai, cũng không biết côđến gần tôi có mục đích gì, có điều tất cả những thứ cô.làm đều nằm trong lòng bàn tay tôi, có ngạc nhiênkhông, có bất ngờ không?”Trong đây còn có một đoạn đối thoại của Trình Uyên vàThời Sách, có điều sau này đã được xử lý xong, cho nênchiếu lên có cảm giác tiếp nối không chút khe hở nào.“Hóa ra là như vậy!”“Bạch Vĩnh Minh này thế mà lại dùng thủ đoạn như vậy!”“Không thể để anh ta đi được, nhất định phải báo cảnh sát!”Đám lãnh đạo cấp cao Tuấn Phong bắt đầu kêu gào ầmT, thậm chí có người còn gọi bảo vệ chuẩn bị đóng cửađánh chó luôn.Người của nhà họ Bạch cũng luống cuống.Chân Kiến lúng túng hỏi Bạch Vĩnh Minh: “Anh VĩnhMinh, bây giờ làm thế nào bây giờ?”Bạch Vĩnh Minh nào biết bây giờ phải làm thế nào, bâygiờ mặt anh ta cũng trắng bệch rồi.Tình huống này xoay chuyển quá đột ngột, anh ta khôngngờ được video này mà Trình Uyên cũng để lại chiêu Sau.Anh ta tuyệt vọng rồi.Cười thảm nói: “Trình Uyên, coi như cậu ghê gớm, hãyđợi đấy!”Nói xong, vẫy tay gọi người của nhà họ Bạch định rời đi.“Chủ tịch, không thể để bọn họ rời đi được!” Lúc này KimKiệt tỏ vẻ “tức giận” đứng dậy nói.“Đúng, không thể để bọn họ rời đi như vậy!”Trình Uyên lại không có hành động gì, im lặng nhìn đámngười Bạch Vĩnh Minh sắp đi ra khỏi phòng họp.Nhưng mà, trong giây phút khi cánh cửa mở ra, có mấyngười cảnh sát mặc đồng phục bước vào.Người đi đầu không phải ai khác, chính là Lý Nguy.Bọn họ gặp đám người Bạch Vĩnh Minh ngay giây phútcửa mở.Nhìn thấy những cảnh sát này, tận sâu trong lòng BạchVĩnh Minh cảm thấy chột dạ.Lý Nguy nói: “E rằng các anh không thể rời đi được.”“Tại sao? Chúng tôi cũng không vi phạm pháp luật mà?”Bạch Vĩnh Minh tức giận nói.Lý Nguy chỉ video đã chiếu xong: “Anh nói sao? Các anhkhông vi phạm pháp luật à? Dùng thủ đoạn không hợp.pháp bắt người ta quay loại video như thế này, còn nói làkhông vi phạm pháp luật sao?”“Còn dùng loại video này đe dọa người ta chuyểnnhượng cổ phần ở tập đoàn cho anh, như vậy còn khôngvi phạm pháp luật sao?”“Cái này gọi là tống tiền có hiểu không?”Lời nói của Lý Nguy lập tức khiến Bạch Vĩnh Minh sửng sốt.Tất cả mọi người nhà họ Bạch đều lộ ra vẻ mặt như ăn phân.Lần này hay rồi, tiền mất tật mang xem ra vẫn còn nhẹ,mẹ nó trước mắt có khi còn phải ngồi tù kìa.Bạch Vĩnh Minh sợ hãi đến mức chân cũng bắt đầu run rẩy.“Chú cảnh sát, chúng tôi chỉ đùa với Trình Uyên thôi, cậu†a là con rể của nhà họ Bạch chúng tôi, chúng tôi làngười nhà, làm phiền ông châm chước dàn xếp cho” Lý Nguy lắc đầu, lạnh lùng nói: “Bây giờ mới biết cácngười là người một nhà sao? Lúc trước đã làm những gì?Mặt Bạch Vĩnh Minh đầy hoảng sợ, anh ta vội vàng quay.đầu cầu xin Trình Uyên: “Trình Uyên, cậu mau nói mộtcâu đi, chúng ta là người thân mà, cầu xin cậu giúp tôinói một câu, tôi không muốn ngồi tù đâu!”
Đỉnh Cao Phú QuýTác giả: Khuyết DanhTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhChương 1. “Ông nội, đây là đông trùng hạ thảo cháu tặng ông” “Ông nội, đây là lá trà thượng hạng cháu mua riêng cho. ông đấy..” Trên tiệc sinh nhật, từng món quà được đưa đến trước. mặt ông cụ, ông cụ vui đến cười híp cả mắt. Nhưng trong bầu không khí vui vẻ này, một giọng nói khàn khàn nặng nề đột nhiên vang lên. “Ông nội, cháu muốn mượn ông chút tiền, mẹ cháu bệnh cũ tái phát, cần làm phẫu thuật gấp.” Bầu không khí vui vẻ chợt đông cứng lại. Phòng khách nháy mắt trở nên cực kỳ im lặng, im lặng đến kim rơi xuống cũng có thể nghe thấy. Nụ cười trên mặt ông cụ cũng cứng lại. Mọi người nhìn qua theo tiếng nói, lập tức thấy tên quê mùa Trình Uyên đứng bên cạnh. Người này, là con rể ở rể nhà họ Bạch! Hai năm trước, Trình Uyên vừa mới tốt nghiệp đại học, khi đó tuổi trẻ tràn đầy sức lực, anh vốn cho rằng có thể dựa vào bản lĩnh của mình để mình và mẹ sống cuộc sống giàu có. Nhưng khi đó mẹ anh đột nhiên phát bệnh, cần một khoản tiền lớn để cứu mạng. Lúc này, có một người đàn ông trung niên… “Tôi muốn cậu mất hết danh dự!”Nghe thấy tiếng gào ầm ï của Bạch Vĩnh Minh, tất cả mọingười đều ngẩn ra.Đám lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Tuấn Phong cũngkhông kiềm được tức giận nói: “Anh còn định giở mánhkhóe gì nữa?”Mà trái tim Vương Từ Yên cũng chìm xuống.Cô ta đã từng nhìn thấy những tấm ảnh chụp kia, đươngnhiên biết rõ nhược điểm trong lời Bạch Vĩnh Minh là cáigì, vì vậy cô ta cực kỳ lo lắng.Tập đoàn Tuấn Phong là doanh nghiệp đứng đầu thànhphố Tân Dương, Trình Uyên thân là Chủ tịch của TuấnPhong, một khi có scandal lộ ra ngoài, ảnh hưởng sẽcực kỳ tồi tệ, không chỉ có gia đình Trình Uyên xảy ra vấnđề, toàn bộ tập đoàn đều sẽ phải chịu ảnh hưởng rất tolớn.Cho nên, cô ta lại nhìn về phía Trình Uyên lần nữa, pháthiện Trình Uyên dường như không hề để ý đến chuyệnnày chút nào.“Bạch Vĩnh Minh, tôi khuyên anh tốt nhất đừng xúc động,làm người nên để lại một con đường sau này còn nhìnmặt nhau” Trình Uyên thản nhiên nói.Bạch Vĩnh Minh nghe nói như vậy còn tưởng rằng TrìnhUyên sợ rồi, không kiềm được nhe răng cười ác độc:“Nhìn mặt nhau sao? Mẹ nó ai còn muốn nhìn mặt cậuchứ? Không phải cậu thông minh lám sao? Được, chúng †a cá chết lưới rách, cậu dám thu nhận trắng trợn công tycủa tôi, tôi sẽ cho cậu mất hết danh dự!”Trình Uyên thở dài: “Anh đừng hối hận”“Hối hận sao? Ha ha…” Bạch Vĩnh Minh cười ha ha hói:“Ông đây từ nhỏ đã không biết hai chữ hối hận viết nhưthế nào rồi!”Người của nhà họ Bạch đều cho rằng Bạch Vĩnh Minhvẫn còn để lại chiêu sau nào đó, nghe thấy Trình Uyên vàBạch Vĩnh Minh trò chuyện, bọn họ đều tin tưởng, cảđám lộ ra vẻ mặt sảng khoái.Bạch Vĩnh Minh chỉ vào màn hình lớn trong phòng họpnói: “Các vị, sau đây tôi mời các vị xem một vở kịch vui”Tất cả mọi người đều tò mò nhìn về phía màn hình lớn.Lúc này, không biết ai mở màn hình lên.Vương Tử Yên đột nhiên kinh hãi, vội vàng muốn chạylên ngăn lại, nhưng lại bị Trình Uyên vươn tay chặn lại.Cô ta không hiểu nhìn về phía Trình Uyên, lại phát hiệnTrình Uyên thế mà lắc đầu với cô ta.Màn hình sáng lên, bên trong hiện lên từng tấm ảnh khócoi.Cả đám lãnh đạo cao cấp của Tập đoàn Tuấn Phongđều lộ gương mặt nghiêm túc, người của nhà họ Bạchcũng quay sang nhìn nhau.Mọi người hai bên không ngờ được, trên màn hình lạiphát ra những tấm ảnh như vậy.Sau đó, tấm ảnh chuyển đi, lộ ra gương mặt của TrìnhUyên.“A ha ha… Trình Uyên, cậu cũng thật ghê gớm, thích chơinăm người sao?” Bạch Vĩnh Minh cười nham hiểm nói. “Chuyện này.“Sao có thể như vậy được?”“Chủ tịch anh…!”“Ôit”Toàn bộ đám lãnh đạo cấp cao của Tuấn Phong đềutrợn tròn mắt, bọn họ cũng hiểu rõ nếu video này lan†ruyền ra ngoài, sẽ mang đến hậu quả xấu đến mức nào.Bạch Vĩnh Minh cười lạnh lùng: “Trình Uyên, đừng nói tôikhông cho cậu cơ hội, trả lại Công ty Trang trí nội thấtBạch Thị cho tôi, tôi trả lại bản gốc của video này cho.cậu, cậu yên tâm, tôi cam đoan không lan truyền chuyệnnày ra ngoài.”Nghe qua thấy đây cũng là một giao dịch rất tốt, hơnnữa cũng chỉ Tuấn Phong có lợi, dù sao một công ty.trang trí vẫn không thể lọt vào mắt Tuấn Phong được.Cho nên, tất cả mọi người đều cho rằng Trình Uyên sẽđồng ý.Nhưng mà, giờ phút này, Trình Uyên lại lắc đầu, vượtngoài dự đoán của mọi người: “Anh nghĩ nhiều quá rồi”“.” Bạch Vĩnh Minh ngạc nhiên.“Cái gì? Không đồng ý sao?”“Chủ tịch cân nhắc lại!”Mọi người nóng nảy cũng bắt đầu khuyên nhủ Trình Uyên.Bạch Vĩnh Minh cũng không dám tin nói: “Cậu thật sựkhông cần đến danh tiếng của mình nữa sao? Khôngcần đến tương lai của Tuấn Phong sao? Không quantâm đến Bạch An Tương sao?”‘Vương Tử Yên cũng rất khó hiểu, cô ta nhìn về phía TrìnhUyên lần nữa.“Tôi quan tâm” Trình Uyên nói.Bạch Vĩnh Minh tức giận nói: “Quan tâm mà cậu còndám cãi ngang với tôi sao?”Trình Uyên lại lắc đầu nói: “Tôi muốn nói, loại video rácrưởi kia của anh hoàn toàn không đe dọa được tôi”“Ha ha..” Bạch Vĩnh Minh cười điên cuồng: “Cậu là trẻcon ba tuổi sao? Chẳng lẽ cậu không hiểu được video.này sẽ mang đến ảnh hưởng như thế nào cho cậu?”Trình Uyên đành chịu thở dài: “Ngu dốt thật là đáng sợ”“Cậu nói cái gì?” Trong mắt Bạch Vĩnh Minh lộ ra vẻ nghingờ. Trình Uyên nói như vậy, dường như không sợ hãichút nào, khiến trong lòng Bạch Vĩnh Minh lập tức sinhra cảm giác xấu.Quả nhiên.Trình Uyên chỉ vào màn hình lớn nói với mọi người:“Đoạn anh ta chiếu lên không hoàn chỉnh, tôi chiếu cho.mọi người xem một đoàn hoàn chỉnh”Lúc này, sắc mặt Bạch Vĩnh Minh thay đổi.Sắc mặt người nhà họ Bạch cũng cực kỳ khó coi.Video này chiếu xong, ngay sau đó lại bắt đầu chiếu mộtvideo khác, mà đoạn video này gần như giống hệt đoạntrước, chẳng qua góc quay khác nhau.Trong đoạn video này, nhìn thấy bóng lưng một cô gái,cô gái kia gọi mấy cô gái giang hồ đến, ra lệnh cho bọnhọ cởi quần áo ra, thân thiết với Trình Uyên nằm trêngiường không hề hay biết gì.Những cô gái giang hồ kia cũng chỉ tiến hành chụp theosắp xếp với Trình Uyên, sau đó đã bị cô gái chỉ thấy bónglưng kia đuổi đi, sau đó cô gái kia cũng rời đi.Một lát sau, Trình Uyên ngồi dậy, cười lạnh với ống kínhnói: “Tuy rằng không biết cô là ai, cũng không biết côđến gần tôi có mục đích gì, có điều tất cả những thứ cô.làm đều nằm trong lòng bàn tay tôi, có ngạc nhiênkhông, có bất ngờ không?”Trong đây còn có một đoạn đối thoại của Trình Uyên vàThời Sách, có điều sau này đã được xử lý xong, cho nênchiếu lên có cảm giác tiếp nối không chút khe hở nào.“Hóa ra là như vậy!”“Bạch Vĩnh Minh này thế mà lại dùng thủ đoạn như vậy!”“Không thể để anh ta đi được, nhất định phải báo cảnh sát!”Đám lãnh đạo cấp cao Tuấn Phong bắt đầu kêu gào ầmT, thậm chí có người còn gọi bảo vệ chuẩn bị đóng cửađánh chó luôn.Người của nhà họ Bạch cũng luống cuống.Chân Kiến lúng túng hỏi Bạch Vĩnh Minh: “Anh VĩnhMinh, bây giờ làm thế nào bây giờ?”Bạch Vĩnh Minh nào biết bây giờ phải làm thế nào, bâygiờ mặt anh ta cũng trắng bệch rồi.Tình huống này xoay chuyển quá đột ngột, anh ta khôngngờ được video này mà Trình Uyên cũng để lại chiêu Sau.Anh ta tuyệt vọng rồi.Cười thảm nói: “Trình Uyên, coi như cậu ghê gớm, hãyđợi đấy!”Nói xong, vẫy tay gọi người của nhà họ Bạch định rời đi.“Chủ tịch, không thể để bọn họ rời đi được!” Lúc này KimKiệt tỏ vẻ “tức giận” đứng dậy nói.“Đúng, không thể để bọn họ rời đi như vậy!”Trình Uyên lại không có hành động gì, im lặng nhìn đámngười Bạch Vĩnh Minh sắp đi ra khỏi phòng họp.Nhưng mà, trong giây phút khi cánh cửa mở ra, có mấyngười cảnh sát mặc đồng phục bước vào.Người đi đầu không phải ai khác, chính là Lý Nguy.Bọn họ gặp đám người Bạch Vĩnh Minh ngay giây phútcửa mở.Nhìn thấy những cảnh sát này, tận sâu trong lòng BạchVĩnh Minh cảm thấy chột dạ.Lý Nguy nói: “E rằng các anh không thể rời đi được.”“Tại sao? Chúng tôi cũng không vi phạm pháp luật mà?”Bạch Vĩnh Minh tức giận nói.Lý Nguy chỉ video đã chiếu xong: “Anh nói sao? Các anhkhông vi phạm pháp luật à? Dùng thủ đoạn không hợp.pháp bắt người ta quay loại video như thế này, còn nói làkhông vi phạm pháp luật sao?”“Còn dùng loại video này đe dọa người ta chuyểnnhượng cổ phần ở tập đoàn cho anh, như vậy còn khôngvi phạm pháp luật sao?”“Cái này gọi là tống tiền có hiểu không?”Lời nói của Lý Nguy lập tức khiến Bạch Vĩnh Minh sửng sốt.Tất cả mọi người nhà họ Bạch đều lộ ra vẻ mặt như ăn phân.Lần này hay rồi, tiền mất tật mang xem ra vẫn còn nhẹ,mẹ nó trước mắt có khi còn phải ngồi tù kìa.Bạch Vĩnh Minh sợ hãi đến mức chân cũng bắt đầu run rẩy.“Chú cảnh sát, chúng tôi chỉ đùa với Trình Uyên thôi, cậu†a là con rể của nhà họ Bạch chúng tôi, chúng tôi làngười nhà, làm phiền ông châm chước dàn xếp cho” Lý Nguy lắc đầu, lạnh lùng nói: “Bây giờ mới biết cácngười là người một nhà sao? Lúc trước đã làm những gì?Mặt Bạch Vĩnh Minh đầy hoảng sợ, anh ta vội vàng quay.đầu cầu xin Trình Uyên: “Trình Uyên, cậu mau nói mộtcâu đi, chúng ta là người thân mà, cầu xin cậu giúp tôinói một câu, tôi không muốn ngồi tù đâu!”