Gió thoảng bên tai, tiếng ve sầu còn văng vẳng. Trong rừng rậm có người đang chạy thật nhanh, cô gái không chú ý vấp phải hòn đá trên mặt đất, nhìn thấy con bướm đậu trên ngón tay mà quên mất mình vẫn đang còn ngồi dưới đất. Một quả thông trên cây rơi trúng người cô, con bướm cũng bay đi từ lúc nào không hay. "Á — A Ly, con bướm bay mất rồi." "..." "Em qua đây, anh xem cái trán nào." Lưu Tinh nhẹ nhàng vén tóc mái lên, vầng trán đỏ một mảng. "Em nói xem anh phải làm gì với em đây? May là không đập hư não." Tôi nói trong vô thức, lần này lại được trả lời. Lúc này tôi mới ý thức được mình đã xuyên qua, xuyên về khoảng thời gian chúng tôi yêu đương thắm thiết nhất. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo tôi về phía trước. Mặt trời lặn phía xa xa soi bóng chúng tôi, một cao một thấp. Người tôi thích vẫn đang nắm tay tôi, giây phút này tôi chính là người hạnh phúc nhất trên đời. Trở lại căn nhà gỗ, mọi chuyện đã từng xảy ra ở đây từ từ hiện ra trước mắt, thậm chí tôi còn biết anh sắp làm…
Chương 16: Ngoại truyện 2
Hồ Mộng Điệp CảnhTác giả: Điềm Ni NiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngGió thoảng bên tai, tiếng ve sầu còn văng vẳng. Trong rừng rậm có người đang chạy thật nhanh, cô gái không chú ý vấp phải hòn đá trên mặt đất, nhìn thấy con bướm đậu trên ngón tay mà quên mất mình vẫn đang còn ngồi dưới đất. Một quả thông trên cây rơi trúng người cô, con bướm cũng bay đi từ lúc nào không hay. "Á — A Ly, con bướm bay mất rồi." "..." "Em qua đây, anh xem cái trán nào." Lưu Tinh nhẹ nhàng vén tóc mái lên, vầng trán đỏ một mảng. "Em nói xem anh phải làm gì với em đây? May là không đập hư não." Tôi nói trong vô thức, lần này lại được trả lời. Lúc này tôi mới ý thức được mình đã xuyên qua, xuyên về khoảng thời gian chúng tôi yêu đương thắm thiết nhất. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo tôi về phía trước. Mặt trời lặn phía xa xa soi bóng chúng tôi, một cao một thấp. Người tôi thích vẫn đang nắm tay tôi, giây phút này tôi chính là người hạnh phúc nhất trên đời. Trở lại căn nhà gỗ, mọi chuyện đã từng xảy ra ở đây từ từ hiện ra trước mắt, thậm chí tôi còn biết anh sắp làm… Vợ yêu của anh:Lưu Tinh, thực ra anh vẫn luôn chờ đợi em nói hết tất cả cho anh biết. Tuy đến cuối cùng em mới nói với anh, nhưng anh hoàn toàn không trách em. Anh biết em có chuyện khó nói của em. Nhưng không ngờ tới ông trời lại cho chúng ta ít thời gian đến vậy, ít đến mức anh còn chưa kịp cùng em tiến vào cung điện hôn nhân. Lúc em tan biến trước mặt anh, anh thực sự không tài nào chấp nhận được. Anh sợ sau này sẽ không còn gặp được em nữa, anh sợ chỉ còn mình anh nhớ em. Cuộc sống tương lai chỉ có mình anh, cô đơn thiếu vắng em. Anh không hiểu vì sao ông trời lại muốn chúng ta phải xa nhau. Anh đã thầm khẩn cầu với thần linh vô số lần, mong đây chỉ là một cơn ác mộng. Chờ anh tỉnh lại, em vẫn đang ở bên anh. Có lẽ lời cầu khẩn thành kính đã làm ông trời cảm động, cho anh tìm được người đã mất. Lần này anh không muốn chờ nữa, chỉ muốn ôm em vào lòng.Giang Ly
Hồ Mộng Điệp CảnhTác giả: Điềm Ni NiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngGió thoảng bên tai, tiếng ve sầu còn văng vẳng. Trong rừng rậm có người đang chạy thật nhanh, cô gái không chú ý vấp phải hòn đá trên mặt đất, nhìn thấy con bướm đậu trên ngón tay mà quên mất mình vẫn đang còn ngồi dưới đất. Một quả thông trên cây rơi trúng người cô, con bướm cũng bay đi từ lúc nào không hay. "Á — A Ly, con bướm bay mất rồi." "..." "Em qua đây, anh xem cái trán nào." Lưu Tinh nhẹ nhàng vén tóc mái lên, vầng trán đỏ một mảng. "Em nói xem anh phải làm gì với em đây? May là không đập hư não." Tôi nói trong vô thức, lần này lại được trả lời. Lúc này tôi mới ý thức được mình đã xuyên qua, xuyên về khoảng thời gian chúng tôi yêu đương thắm thiết nhất. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo tôi về phía trước. Mặt trời lặn phía xa xa soi bóng chúng tôi, một cao một thấp. Người tôi thích vẫn đang nắm tay tôi, giây phút này tôi chính là người hạnh phúc nhất trên đời. Trở lại căn nhà gỗ, mọi chuyện đã từng xảy ra ở đây từ từ hiện ra trước mắt, thậm chí tôi còn biết anh sắp làm… Vợ yêu của anh:Lưu Tinh, thực ra anh vẫn luôn chờ đợi em nói hết tất cả cho anh biết. Tuy đến cuối cùng em mới nói với anh, nhưng anh hoàn toàn không trách em. Anh biết em có chuyện khó nói của em. Nhưng không ngờ tới ông trời lại cho chúng ta ít thời gian đến vậy, ít đến mức anh còn chưa kịp cùng em tiến vào cung điện hôn nhân. Lúc em tan biến trước mặt anh, anh thực sự không tài nào chấp nhận được. Anh sợ sau này sẽ không còn gặp được em nữa, anh sợ chỉ còn mình anh nhớ em. Cuộc sống tương lai chỉ có mình anh, cô đơn thiếu vắng em. Anh không hiểu vì sao ông trời lại muốn chúng ta phải xa nhau. Anh đã thầm khẩn cầu với thần linh vô số lần, mong đây chỉ là một cơn ác mộng. Chờ anh tỉnh lại, em vẫn đang ở bên anh. Có lẽ lời cầu khẩn thành kính đã làm ông trời cảm động, cho anh tìm được người đã mất. Lần này anh không muốn chờ nữa, chỉ muốn ôm em vào lòng.Giang Ly
Hồ Mộng Điệp CảnhTác giả: Điềm Ni NiTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Xuyên KhôngGió thoảng bên tai, tiếng ve sầu còn văng vẳng. Trong rừng rậm có người đang chạy thật nhanh, cô gái không chú ý vấp phải hòn đá trên mặt đất, nhìn thấy con bướm đậu trên ngón tay mà quên mất mình vẫn đang còn ngồi dưới đất. Một quả thông trên cây rơi trúng người cô, con bướm cũng bay đi từ lúc nào không hay. "Á — A Ly, con bướm bay mất rồi." "..." "Em qua đây, anh xem cái trán nào." Lưu Tinh nhẹ nhàng vén tóc mái lên, vầng trán đỏ một mảng. "Em nói xem anh phải làm gì với em đây? May là không đập hư não." Tôi nói trong vô thức, lần này lại được trả lời. Lúc này tôi mới ý thức được mình đã xuyên qua, xuyên về khoảng thời gian chúng tôi yêu đương thắm thiết nhất. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì anh đã kéo tôi về phía trước. Mặt trời lặn phía xa xa soi bóng chúng tôi, một cao một thấp. Người tôi thích vẫn đang nắm tay tôi, giây phút này tôi chính là người hạnh phúc nhất trên đời. Trở lại căn nhà gỗ, mọi chuyện đã từng xảy ra ở đây từ từ hiện ra trước mắt, thậm chí tôi còn biết anh sắp làm… Vợ yêu của anh:Lưu Tinh, thực ra anh vẫn luôn chờ đợi em nói hết tất cả cho anh biết. Tuy đến cuối cùng em mới nói với anh, nhưng anh hoàn toàn không trách em. Anh biết em có chuyện khó nói của em. Nhưng không ngờ tới ông trời lại cho chúng ta ít thời gian đến vậy, ít đến mức anh còn chưa kịp cùng em tiến vào cung điện hôn nhân. Lúc em tan biến trước mặt anh, anh thực sự không tài nào chấp nhận được. Anh sợ sau này sẽ không còn gặp được em nữa, anh sợ chỉ còn mình anh nhớ em. Cuộc sống tương lai chỉ có mình anh, cô đơn thiếu vắng em. Anh không hiểu vì sao ông trời lại muốn chúng ta phải xa nhau. Anh đã thầm khẩn cầu với thần linh vô số lần, mong đây chỉ là một cơn ác mộng. Chờ anh tỉnh lại, em vẫn đang ở bên anh. Có lẽ lời cầu khẩn thành kính đã làm ông trời cảm động, cho anh tìm được người đã mất. Lần này anh không muốn chờ nữa, chỉ muốn ôm em vào lòng.Giang Ly