Ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống triền núi, rừng cây xanh tươi lấp lánh tia sáng vàng. Ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn xuống thành phố cách đó không xa. Cánh cổng của ngôi chùa có màu vàng xỉn, lối đi lát đá cũ kỹ và sạch sẽ, trong sân trồng không ít hoa cỏ. Bởi vì còn sớm nên xung quanh tĩnh lặng, không một bóng người. Tạ Cẩn Tri mặc áo khoác mỏng, quần dài màu đen và đi đôi giày thể thao, rảo bước nhanh trên con đường núi. Cô móc mười đồng mua vé thắng cảnh, đi qua cổng chùa. Khi ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy bậc thang trắng và quần thể kiến trúc hoành tráng ở trên cao. Cô thầm thở dài một tiếng trong lòng. Đi mấy bước, điện thoại đổ chuông, đồng nghiệp cũng là cô bạn thân Nhiễm Dư gọi tới: “Cẩn Tri, cậu đã đỡ chút nào chưa? Có cần mình mang cơm trưa cho cậu không?” Tạ Cẩn Tri cười đáp: “Không cần đâu. Mình không sao.” Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót véo von. Nhiễm Dư nghe thấy nên tò mò hỏi: “Cậu đang ở đâu thế?” “À...” Cẩn Tri tiếp tục leo cầu thang: “Mình…
Chương 10: Bao giờ gặp lại
Người Láng Giềng Của Ánh TrăngTác giả: Đinh MặcTruyện Đô Thị, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn TìnhÁnh nắng nhàn nhạt chiếu xuống triền núi, rừng cây xanh tươi lấp lánh tia sáng vàng. Ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn xuống thành phố cách đó không xa. Cánh cổng của ngôi chùa có màu vàng xỉn, lối đi lát đá cũ kỹ và sạch sẽ, trong sân trồng không ít hoa cỏ. Bởi vì còn sớm nên xung quanh tĩnh lặng, không một bóng người. Tạ Cẩn Tri mặc áo khoác mỏng, quần dài màu đen và đi đôi giày thể thao, rảo bước nhanh trên con đường núi. Cô móc mười đồng mua vé thắng cảnh, đi qua cổng chùa. Khi ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy bậc thang trắng và quần thể kiến trúc hoành tráng ở trên cao. Cô thầm thở dài một tiếng trong lòng. Đi mấy bước, điện thoại đổ chuông, đồng nghiệp cũng là cô bạn thân Nhiễm Dư gọi tới: “Cẩn Tri, cậu đã đỡ chút nào chưa? Có cần mình mang cơm trưa cho cậu không?” Tạ Cẩn Tri cười đáp: “Không cần đâu. Mình không sao.” Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót véo von. Nhiễm Dư nghe thấy nên tò mò hỏi: “Cậu đang ở đâu thế?” “À...” Cẩn Tri tiếp tục leo cầu thang: “Mình… Bây giờ vẫn còn sớm, khu lưu trữ sách vắng lặng, ánh sáng lờ mờ. Mới chỉ một đêm trôi qua mà Tạ Cẩn Tri có cảm giác cách cả một đời.Bóng đèn tuýp không còn nhấp nháy, màn hình máy tính cá nhân tối đen như thường lệ. Cẩn Tri định thần rồi quẹt thẻ mở cửa. Vừa vào trong, cô liền đưa mắt về phòng máy chủ. Máy chủ vẫn nằm yên ở đó, chỉ có đèn CPU đo đỏ nhấp nháy. Tất cả diễn ra bình thường. Mấy chiếc xe đẩy tối qua nổi cơn điên loạn, bây giờ xếp ngay hàng thẳng lối ở góc tường.Cẩn Tri quan sát chúng vài giây rồi đi qua bên đó. Cô nhớ rõ, hôm qua Ứng Hàn Thời dùng con dao đâm xuyên qua màn hình tinh thể lỏng ở trên xe đẩy. Nhưng vào thời khắc này, chúng vẫn còn nguyên vẹn. Chuyện này là thế nào vậy?Tuy nhiên, Cẩn Tri nhanh chóng phát hiện ra manh mối. Bởi vì xe dùng lâu năm nên màn hình đã bị xước và cũ đi nhiều. Trong khi đó, màn hình bây giờ sáng loáng như mới, không một vết xước. Chỉ có một giải thích hợp lý là chúng đã được thay mới toàn bộ.Cẩn Tri ngẩng đầu, đảo mắt một vòng. Biết rõ hi vọng mong manh nhưng cô vẫn gọi lớn tiếng: “Ứng Hàn Thời!”Không có tiếng trả lời. Người đàn ông đó đã đi rồi. Rốt cuộc anh là ai? Nửa đêm, anh không chỉ “giết chết” cỗ máy, còn đưa cô về nhà, thậm chí tiện tay dọn dẹp sạch sẽ căn hộ của cô. Ngoài ra, anh đã khôi phục nguyên dạng khu lưu trữ sách, khiến nơi này như chẳng có chuyện gì xảy ra.Còn Trang Xung nữa chứ? Cẩn Tri quay đầu về phía gian phòng chứa đồ. Cửa ra vào khép hờ, bên trong không bật đèn. Cửa sổ tối qua bị vỡ cũng đã được thay tấm kính mới.Ứng Hàn Thời đối xử với cô dịu dàng và chu đáo, chắc anh cũng sẽ đưa Trang Xung về nhà. Nghĩ đến đây, Cẩn Tri liền đi tới đẩy cửa. Vừa nhìn vào bên trong, cô liền giật mình. Người đang nằm úp sấp dưới đất không phải là Trang Xung thì còn ai vào đây nữa? Ứng Hàn Thời mặc kệ anh ta sao?Cẩn Tri ngồi xổm xuống, đẩy người anh ta: “Trang Xung! Trang Xung!”Trang Xung vẫn nằm bất động. Trán anh ta vẫn còn vệt máu đã khô. May mà vết thương không nặng lắm, anh ta thở đều đều, có tiếng ngáy nhè nhẹ, chứng tỏ đang ngủ say.Cẩn Tri thở phào nhẹ nhõm, giơ tay véo má anh ta. Trang Xung lập tức tỉnh dậy. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lơ mơ rồi lồm cồm bò dậy, một tay đỡ trán: “Xảy ra chuyện gì thế? Trời sáng rồi à?”Cẩn Tri không trả lời mà quay đầu về phía khu lưu trữ sách ở sau lưng. Ánh nắng rọi qua ô cửa sổ, khiến căn phòng vừa sáng sủa vừa đem lại cảm giác tĩnh lặng.
Bây giờ vẫn còn sớm, khu lưu trữ sách vắng lặng, ánh sáng lờ mờ. Mới chỉ một đêm trôi qua mà Tạ Cẩn Tri có cảm giác cách cả một đời.
Bóng đèn tuýp không còn nhấp nháy, màn hình máy tính cá nhân tối đen như thường lệ. Cẩn Tri định thần rồi quẹt thẻ mở cửa. Vừa vào trong, cô liền đưa mắt về phòng máy chủ. Máy chủ vẫn nằm yên ở đó, chỉ có đèn CPU đo đỏ nhấp nháy. Tất cả diễn ra bình thường. Mấy chiếc xe đẩy tối qua nổi cơn điên loạn, bây giờ xếp ngay hàng thẳng lối ở góc tường.
Cẩn Tri quan sát chúng vài giây rồi đi qua bên đó. Cô nhớ rõ, hôm qua Ứng Hàn Thời dùng con dao đâm xuyên qua màn hình tinh thể lỏng ở trên xe đẩy. Nhưng vào thời khắc này, chúng vẫn còn nguyên vẹn. Chuyện này là thế nào vậy?
Tuy nhiên, Cẩn Tri nhanh chóng phát hiện ra manh mối. Bởi vì xe dùng lâu năm nên màn hình đã bị xước và cũ đi nhiều. Trong khi đó, màn hình bây giờ sáng loáng như mới, không một vết xước. Chỉ có một giải thích hợp lý là chúng đã được thay mới toàn bộ.
Cẩn Tri ngẩng đầu, đảo mắt một vòng. Biết rõ hi vọng mong manh nhưng cô vẫn gọi lớn tiếng: “Ứng Hàn Thời!”
Không có tiếng trả lời. Người đàn ông đó đã đi rồi. Rốt cuộc anh là ai? Nửa đêm, anh không chỉ “giết chết” cỗ máy, còn đưa cô về nhà, thậm chí tiện tay dọn dẹp sạch sẽ căn hộ của cô. Ngoài ra, anh đã khôi phục nguyên dạng khu lưu trữ sách, khiến nơi này như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Còn Trang Xung nữa chứ? Cẩn Tri quay đầu về phía gian phòng chứa đồ. Cửa ra vào khép hờ, bên trong không bật đèn. Cửa sổ tối qua bị vỡ cũng đã được thay tấm kính mới.
Ứng Hàn Thời đối xử với cô dịu dàng và chu đáo, chắc anh cũng sẽ đưa Trang Xung về nhà. Nghĩ đến đây, Cẩn Tri liền đi tới đẩy cửa. Vừa nhìn vào bên trong, cô liền giật mình. Người đang nằm úp sấp dưới đất không phải là Trang Xung thì còn ai vào đây nữa? Ứng Hàn Thời mặc kệ anh ta sao?
Cẩn Tri ngồi xổm xuống, đẩy người anh ta: “Trang Xung! Trang Xung!”
Trang Xung vẫn nằm bất động. Trán anh ta vẫn còn vệt máu đã khô. May mà vết thương không nặng lắm, anh ta thở đều đều, có tiếng ngáy nhè nhẹ, chứng tỏ đang ngủ say.
Cẩn Tri thở phào nhẹ nhõm, giơ tay véo má anh ta. Trang Xung lập tức tỉnh dậy. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lơ mơ rồi lồm cồm bò dậy, một tay đỡ trán: “Xảy ra chuyện gì thế? Trời sáng rồi à?”
Cẩn Tri không trả lời mà quay đầu về phía khu lưu trữ sách ở sau lưng. Ánh nắng rọi qua ô cửa sổ, khiến căn phòng vừa sáng sủa vừa đem lại cảm giác tĩnh lặng.
Người Láng Giềng Của Ánh TrăngTác giả: Đinh MặcTruyện Đô Thị, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn TìnhÁnh nắng nhàn nhạt chiếu xuống triền núi, rừng cây xanh tươi lấp lánh tia sáng vàng. Ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn xuống thành phố cách đó không xa. Cánh cổng của ngôi chùa có màu vàng xỉn, lối đi lát đá cũ kỹ và sạch sẽ, trong sân trồng không ít hoa cỏ. Bởi vì còn sớm nên xung quanh tĩnh lặng, không một bóng người. Tạ Cẩn Tri mặc áo khoác mỏng, quần dài màu đen và đi đôi giày thể thao, rảo bước nhanh trên con đường núi. Cô móc mười đồng mua vé thắng cảnh, đi qua cổng chùa. Khi ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy bậc thang trắng và quần thể kiến trúc hoành tráng ở trên cao. Cô thầm thở dài một tiếng trong lòng. Đi mấy bước, điện thoại đổ chuông, đồng nghiệp cũng là cô bạn thân Nhiễm Dư gọi tới: “Cẩn Tri, cậu đã đỡ chút nào chưa? Có cần mình mang cơm trưa cho cậu không?” Tạ Cẩn Tri cười đáp: “Không cần đâu. Mình không sao.” Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót véo von. Nhiễm Dư nghe thấy nên tò mò hỏi: “Cậu đang ở đâu thế?” “À...” Cẩn Tri tiếp tục leo cầu thang: “Mình… Bây giờ vẫn còn sớm, khu lưu trữ sách vắng lặng, ánh sáng lờ mờ. Mới chỉ một đêm trôi qua mà Tạ Cẩn Tri có cảm giác cách cả một đời.Bóng đèn tuýp không còn nhấp nháy, màn hình máy tính cá nhân tối đen như thường lệ. Cẩn Tri định thần rồi quẹt thẻ mở cửa. Vừa vào trong, cô liền đưa mắt về phòng máy chủ. Máy chủ vẫn nằm yên ở đó, chỉ có đèn CPU đo đỏ nhấp nháy. Tất cả diễn ra bình thường. Mấy chiếc xe đẩy tối qua nổi cơn điên loạn, bây giờ xếp ngay hàng thẳng lối ở góc tường.Cẩn Tri quan sát chúng vài giây rồi đi qua bên đó. Cô nhớ rõ, hôm qua Ứng Hàn Thời dùng con dao đâm xuyên qua màn hình tinh thể lỏng ở trên xe đẩy. Nhưng vào thời khắc này, chúng vẫn còn nguyên vẹn. Chuyện này là thế nào vậy?Tuy nhiên, Cẩn Tri nhanh chóng phát hiện ra manh mối. Bởi vì xe dùng lâu năm nên màn hình đã bị xước và cũ đi nhiều. Trong khi đó, màn hình bây giờ sáng loáng như mới, không một vết xước. Chỉ có một giải thích hợp lý là chúng đã được thay mới toàn bộ.Cẩn Tri ngẩng đầu, đảo mắt một vòng. Biết rõ hi vọng mong manh nhưng cô vẫn gọi lớn tiếng: “Ứng Hàn Thời!”Không có tiếng trả lời. Người đàn ông đó đã đi rồi. Rốt cuộc anh là ai? Nửa đêm, anh không chỉ “giết chết” cỗ máy, còn đưa cô về nhà, thậm chí tiện tay dọn dẹp sạch sẽ căn hộ của cô. Ngoài ra, anh đã khôi phục nguyên dạng khu lưu trữ sách, khiến nơi này như chẳng có chuyện gì xảy ra.Còn Trang Xung nữa chứ? Cẩn Tri quay đầu về phía gian phòng chứa đồ. Cửa ra vào khép hờ, bên trong không bật đèn. Cửa sổ tối qua bị vỡ cũng đã được thay tấm kính mới.Ứng Hàn Thời đối xử với cô dịu dàng và chu đáo, chắc anh cũng sẽ đưa Trang Xung về nhà. Nghĩ đến đây, Cẩn Tri liền đi tới đẩy cửa. Vừa nhìn vào bên trong, cô liền giật mình. Người đang nằm úp sấp dưới đất không phải là Trang Xung thì còn ai vào đây nữa? Ứng Hàn Thời mặc kệ anh ta sao?Cẩn Tri ngồi xổm xuống, đẩy người anh ta: “Trang Xung! Trang Xung!”Trang Xung vẫn nằm bất động. Trán anh ta vẫn còn vệt máu đã khô. May mà vết thương không nặng lắm, anh ta thở đều đều, có tiếng ngáy nhè nhẹ, chứng tỏ đang ngủ say.Cẩn Tri thở phào nhẹ nhõm, giơ tay véo má anh ta. Trang Xung lập tức tỉnh dậy. Anh ta nhìn cô bằng ánh mắt lơ mơ rồi lồm cồm bò dậy, một tay đỡ trán: “Xảy ra chuyện gì thế? Trời sáng rồi à?”Cẩn Tri không trả lời mà quay đầu về phía khu lưu trữ sách ở sau lưng. Ánh nắng rọi qua ô cửa sổ, khiến căn phòng vừa sáng sủa vừa đem lại cảm giác tĩnh lặng.