Đến giờ, tôi vẫn còn nhớ rõ hình dáng của chiếc tàu ấy. Thân tàu màu trắng, rất mới rất sạch sẽ, tàu có ba tầng. Tầng một là khu vực công cộng, tầng hai, tầng ba là phòng dành cho khách. Bên trong rất xa hoa, thoải mái.
Bầu trời tối tăm, bóng cây phản chiếu dưới đèn đường khe khẽ lay động.
Không có bất cứ người qua đường nào khác, cũng không có chiếc xe nào chạy qua.
Mộc Hàn Hạ đột nhiên phanh xe, chiếc xe đạp dừng trên đường.
Tầng mây u ám che phủ bầu trời xanh thẳm, dãy núi sẫm màu trùng trùng điệp điệp, rừng cây xanh bạt ngàn trải dài chân núi. Xa hơn nữa là những màu vàng đậm, vàng nhạt, muôn vàn màu sắc của cây cỏ hoa lá đan xen lẫn nhau trên thảo nguyên mênh mông.
Ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống triền núi, rừng cây xanh tươi lấp lánh tia sáng vàng. Ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn xuống thành phố cách đó không xa. Cánh cổng của ngôi chùa có màu vàng xỉn, lối đi lát đá cũ kỹ và sạch sẽ, trong sân trồng không ít hoa cỏ.
Đinh Mặc, Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Sủng, Truyện Trinh Thám, Truyện Xuyên Không
“Đồng bào chúng ta, đêm nay thật vui vẻ…”*
(*Nhạc chuông)
Khi tiếng chuông báo thức vang lên, bàn tay Lý Vi Ý từ trong chăn với ra, quơ loạn lên bấm tắt rồi lại chùm chăn ngủ thêm vài phút, sau đó mới miễn cưỡng bò dậy.
Sau khi thức dậy, Trương Lương Vỹ nhìn bức di ảnh nằm giữa phòng khách. Cô gái trong bức ảnh đen trắng nở nụ cười tươi, Trương Lương Vỹ nhìn suốt bao nhiêu ngày mà lúc nào cũng cảm thấy có nỗi buồn man mác ẩn hiện giữa đôi chân mày của cô.