Tác giả:

Ánh nắng nhàn nhạt chiếu xuống triền núi, rừng cây xanh tươi lấp lánh tia sáng vàng. Ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn xuống thành phố cách đó không xa. Cánh cổng của ngôi chùa có màu vàng xỉn, lối đi lát đá cũ kỹ và sạch sẽ, trong sân trồng không ít hoa cỏ. Bởi vì còn sớm nên xung quanh tĩnh lặng, không một bóng người. Tạ Cẩn Tri mặc áo khoác mỏng, quần dài màu đen và đi đôi giày thể thao, rảo bước nhanh trên con đường núi. Cô móc mười đồng mua vé thắng cảnh, đi qua cổng chùa. Khi ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy bậc thang trắng và quần thể kiến trúc hoành tráng ở trên cao. Cô thầm thở dài một tiếng trong lòng. Đi mấy bước, điện thoại đổ chuông, đồng nghiệp cũng là cô bạn thân Nhiễm Dư gọi tới: “Cẩn Tri, cậu đã đỡ chút nào chưa? Có cần mình mang cơm trưa cho cậu không?” Tạ Cẩn Tri cười đáp: “Không cần đâu. Mình không sao.” Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót véo von. Nhiễm Dư nghe thấy nên tò mò hỏi: “Cậu đang ở đâu thế?” “À...” Cẩn Tri tiếp tục leo cầu thang: “Mình…

Chương 28: Hãy bảo vệ tôi

Người Láng Giềng Của Ánh TrăngTác giả: Đinh MặcTruyện Đô Thị, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn TìnhÁnh nắng nhàn nhạt chiếu xuống triền núi, rừng cây xanh tươi lấp lánh tia sáng vàng. Ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn xuống thành phố cách đó không xa. Cánh cổng của ngôi chùa có màu vàng xỉn, lối đi lát đá cũ kỹ và sạch sẽ, trong sân trồng không ít hoa cỏ. Bởi vì còn sớm nên xung quanh tĩnh lặng, không một bóng người. Tạ Cẩn Tri mặc áo khoác mỏng, quần dài màu đen và đi đôi giày thể thao, rảo bước nhanh trên con đường núi. Cô móc mười đồng mua vé thắng cảnh, đi qua cổng chùa. Khi ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy bậc thang trắng và quần thể kiến trúc hoành tráng ở trên cao. Cô thầm thở dài một tiếng trong lòng. Đi mấy bước, điện thoại đổ chuông, đồng nghiệp cũng là cô bạn thân Nhiễm Dư gọi tới: “Cẩn Tri, cậu đã đỡ chút nào chưa? Có cần mình mang cơm trưa cho cậu không?” Tạ Cẩn Tri cười đáp: “Không cần đâu. Mình không sao.” Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót véo von. Nhiễm Dư nghe thấy nên tò mò hỏi: “Cậu đang ở đâu thế?” “À...” Cẩn Tri tiếp tục leo cầu thang: “Mình… “Cẩn Tri, bên em thế nào rồi?” Giọng nói đầy quan tâm của Nhiếp Sơ Hồng vang lên trong điện thoại.“Chúng em vẫn chưa tìm thấy Tiểu Kiệt.” Cẩn Tri đáp.“Bọn tôi cũng thế.”Trước mặt họ là hang động tối tăm và ẩm ướt, đèn pin lia qua vách đá, phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Lối đi không rộng còn ngoằn ngoèo, hai người đi một đoạn vẫn chưa tới tận cùng.Cẩn Tri chưa từng đến nơi như thế này nên cũng hơi rờn rợn. Trang Xung cũng là lần đầu tiên nhưng sắc mặt anh ta lộ vẻ xúc động. Có anh ta ở bên cạnh, cô thấy vững tâm hơn.“Mặt trời sắp lặn rồi.” Nhiếp Sơ Hồng tiếp tục lên tiếng.“Vâng.”“Bọn tôi quyết định quay về, đợi công an đến rồi tính sau.”Cẩn Tri gật đầu: “Được. Chúng em đang ở trong một hang động, khi nào kiểm tra xong sẽ quay ra tìm các anh.”Sau khi cúp máy, Cẩn Tri tiếp tục tiến bước. Đầu bên kia, Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh đang ở bên bờ suối. Lúc này, trời đã tờ mờ tối, Nhiếp Sơ Hồng cảm thấy không yên tâm chút nào.“Họ đang ở trong hang, chúng ta mau qua bên đó.”“Ừ.” Cố Tế Sinh vốc nước suối uống ừng ực rồi đứng dậy, đi đến bên anh. Hai người sải bước dài về phương hướng có Cẩn Tri.

“Cẩn Tri, bên em thế nào rồi?” Giọng nói đầy quan tâm của Nhiếp Sơ Hồng vang lên trong điện thoại.

“Chúng em vẫn chưa tìm thấy Tiểu Kiệt.” Cẩn Tri đáp.

“Bọn tôi cũng thế.”

Trước mặt họ là hang động tối tăm và ẩm ướt, đèn pin lia qua vách đá, phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Lối đi không rộng còn ngoằn ngoèo, hai người đi một đoạn vẫn chưa tới tận cùng.

Cẩn Tri chưa từng đến nơi như thế này nên cũng hơi rờn rợn. Trang Xung cũng là lần đầu tiên nhưng sắc mặt anh ta lộ vẻ xúc động. Có anh ta ở bên cạnh, cô thấy vững tâm hơn.

“Mặt trời sắp lặn rồi.” Nhiếp Sơ Hồng tiếp tục lên tiếng.

“Vâng.”

“Bọn tôi quyết định quay về, đợi công an đến rồi tính sau.”

Cẩn Tri gật đầu: “Được. Chúng em đang ở trong một hang động, khi nào kiểm tra xong sẽ quay ra tìm các anh.”

Sau khi cúp máy, Cẩn Tri tiếp tục tiến bước. Đầu bên kia, Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh đang ở bên bờ suối. Lúc này, trời đã tờ mờ tối, Nhiếp Sơ Hồng cảm thấy không yên tâm chút nào.

“Họ đang ở trong hang, chúng ta mau qua bên đó.”

“Ừ.” Cố Tế Sinh vốc nước suối uống ừng ực rồi đứng dậy, đi đến bên anh. Hai người sải bước dài về phương hướng có Cẩn Tri.

Người Láng Giềng Của Ánh TrăngTác giả: Đinh MặcTruyện Đô Thị, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn TìnhÁnh nắng nhàn nhạt chiếu xuống triền núi, rừng cây xanh tươi lấp lánh tia sáng vàng. Ngôi chùa tọa lạc trên đỉnh núi, lặng lẽ nhìn xuống thành phố cách đó không xa. Cánh cổng của ngôi chùa có màu vàng xỉn, lối đi lát đá cũ kỹ và sạch sẽ, trong sân trồng không ít hoa cỏ. Bởi vì còn sớm nên xung quanh tĩnh lặng, không một bóng người. Tạ Cẩn Tri mặc áo khoác mỏng, quần dài màu đen và đi đôi giày thể thao, rảo bước nhanh trên con đường núi. Cô móc mười đồng mua vé thắng cảnh, đi qua cổng chùa. Khi ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy bậc thang trắng và quần thể kiến trúc hoành tráng ở trên cao. Cô thầm thở dài một tiếng trong lòng. Đi mấy bước, điện thoại đổ chuông, đồng nghiệp cũng là cô bạn thân Nhiễm Dư gọi tới: “Cẩn Tri, cậu đã đỡ chút nào chưa? Có cần mình mang cơm trưa cho cậu không?” Tạ Cẩn Tri cười đáp: “Không cần đâu. Mình không sao.” Xung quanh yên tĩnh, chỉ có tiếng chim hót véo von. Nhiễm Dư nghe thấy nên tò mò hỏi: “Cậu đang ở đâu thế?” “À...” Cẩn Tri tiếp tục leo cầu thang: “Mình… “Cẩn Tri, bên em thế nào rồi?” Giọng nói đầy quan tâm của Nhiếp Sơ Hồng vang lên trong điện thoại.“Chúng em vẫn chưa tìm thấy Tiểu Kiệt.” Cẩn Tri đáp.“Bọn tôi cũng thế.”Trước mặt họ là hang động tối tăm và ẩm ướt, đèn pin lia qua vách đá, phản chiếu ánh sáng yếu ớt. Lối đi không rộng còn ngoằn ngoèo, hai người đi một đoạn vẫn chưa tới tận cùng.Cẩn Tri chưa từng đến nơi như thế này nên cũng hơi rờn rợn. Trang Xung cũng là lần đầu tiên nhưng sắc mặt anh ta lộ vẻ xúc động. Có anh ta ở bên cạnh, cô thấy vững tâm hơn.“Mặt trời sắp lặn rồi.” Nhiếp Sơ Hồng tiếp tục lên tiếng.“Vâng.”“Bọn tôi quyết định quay về, đợi công an đến rồi tính sau.”Cẩn Tri gật đầu: “Được. Chúng em đang ở trong một hang động, khi nào kiểm tra xong sẽ quay ra tìm các anh.”Sau khi cúp máy, Cẩn Tri tiếp tục tiến bước. Đầu bên kia, Nhiếp Sơ Hồng và Cố Tế Sinh đang ở bên bờ suối. Lúc này, trời đã tờ mờ tối, Nhiếp Sơ Hồng cảm thấy không yên tâm chút nào.“Họ đang ở trong hang, chúng ta mau qua bên đó.”“Ừ.” Cố Tế Sinh vốc nước suối uống ừng ực rồi đứng dậy, đi đến bên anh. Hai người sải bước dài về phương hướng có Cẩn Tri.

Chương 28: Hãy bảo vệ tôi