Tác giả:

cô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,…

Chương 20: 20: Ngồi Trên Xe Ngựa

Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Nàng hôm có nhã hứng dạy sớm chăm sóc hoa trong viện của mình (Dạo này lâu rồi không để ý đến các em chắc sắp héo khô hết với nhau rồi).Ông ngoại vừa mang thêm mấy cây hoa mẫu đơn cho nàng và quỳnh...Tử Hạo: Tỉ tỉ hay để đệ giúp tỉ một tay nhé- cậu bé thích thúĐược rồi đệ tưới giúp ta khóm hoa đằng kia nhé.Cẩn thận tưới nhiều nước chết cây đó.Nàng đang vui vẻ hí hửng thìThanh nhi: Tiểu thư có người ở Đoan Vương phủ gửi thư cho ngườiCho ta????Đúng vậy ạ.E đọc giúp ta nội dung bên trong với tay ta đang bẩn không tiệnVậy e mở nhé.Tiểu thư còn nhớ ước hẹn mà người nói với ta không.Ta sẽ chờ người trong vòng nửa canh giờ.Người chỉ được đi một mình.Ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa cho người rồi.Tiểu thư đừng để ta đợi lâu!Đoan Minh TriệtTrời bá đạo vậy.Mới sáng sớm đừng làm khổ ta vậy chứ.Biết thế vẫn kệ mặc kệ hắn dỗi.Tự nhiên rước thêm việc làm gì không biết- Mặt nàng nhăn nhó suy nghĩ: Nửa canh giờ sao mà chuẩn bị kịp người mình thì lấm lemTiểu thư trong này còn có bộ y phục nữa ạ, có mảnh giấy À ta quê mất không bảo người nhớ mặc bộ y phục ta chuẩn bị khi tới nhé(Hắn đúng không bao giờ làm mình thất vọng.Không lôi mình ra mua vui không chịu được mà.)Thanh nhi: Tiểu thư hình như đây là y phục dành cho nha hoàn mà.Đoan Vương gia thật quá quắt bắt người mặc đồ nha hoànEm giờ mới biết hắn thế sao.Hắn đang nhắc nhở ta đừng bao giờ để hắn thấy ta mặc y phục nha hoàn.Nếu muốn hắn chỉnh cho thì cứ việcMau giúp ta tắm rửa mặc bộ y phục này điNgười định mặc thật á? Mặt Thanh nhi ngạc nhiênTa mà không chiều theo ý hắn.Hắn còn nghĩ ra cách khác kinh khủng hơnSau khi mặc xong y phục nha hoàn, Thanh nhi tỏ vẻ khó chịu: Tiểu thư xinh đẹo như thế.Bộ y phục này thật làm mất đi vẻ cao quý của người.Nàng xoa mặt Thanh nhi: Được rồi.Đoan Vương gia không làm gì ta đâu.Ta đi nhé nhớ dạy Tử Hạo học chữ.Nàng đi đến chỗ xe ngựa ở cửa sauVệ Ảnh: Mời tiểu thư lên xe- Hắn cố gắng nhij cười khi nhìn thấy nàng( Đáng đời ai bảo làm Vương gia ta giận mấy ngày.Làm ta ăn không nngon ngủ không yên, toàn bị Vương gia moi móc bắt lỗi)Ngươi cảm thấy rất buồn cười saoThuộc hạ đâu có người.Người chắc nhìn nhầm rồiĐược hay lắm.Từ chủ tử đến thuộc hạ đều bắt nạt ta.Ta nhẫn, ta nhịnTiểu thư ngồi vững xe ngựa có hơi xóc.Người cẩn thận bị ngã - Vừa nói hắn quật roi vào ngựa chạyCha cha cha: Nàng chuẩn bị mơ màng vào ngủ để có sức đến chiến đấu với Vương gia kia.Vệ Ảnh cười gian xảo dừng mạnh lại.Nàng cộc đầu xuống xe ngựa: Ai daTiểu thư có làm sao không ạ.Thuộc hạ tránh con chuột đã làm người kinh sợ(Chuột??? Lí do thật buồn cười ta chưa bao giờ nghe chỉ vì tránh con chuột mà dừng xe gấp thế.Ngươi đang muốn chơi ta đúng không.Ta lái xe ở hiện đại còn giỏi hơn gấp vạn lần ngươi.Đúng là coi thường mình mà.Chết rồi chán sưng rồi.Muốn ngủ cũng không yên.Đã thế ta không ngủ nữa.Ngươi muốn chỉnh ta khiến ta khó chịu.Vậy thì ta vẫn tươi cười )Không sao đâu Vệ Ảnh.Ngươi là người Vương gia sao lái chậm quá vậy, như rùa vậy( Chưa ai dám chê tốc độ của ta cả.Mình khiến nàng ta ngã mà không tức sao.Vậy thì ta sẽ lái nhanh hơn).Hắn đi hết sức.Nàng ở trong xe quậy tưng bừng theo hắn: Ai za, Vẫn chậm quá.Thôi ngươi di ra đi ta lái cho ngươi mở mang tầm mắt nèNàng lái nhanh như tên lửa.Haha thế này mới gọi là tốc độ chứ.Đương nhiên đường của cổ đại lại ko được đẹp rồi chỉ khổ thân ai đó ngồi trong xe ngựaVệ Ảnh trong xe ngựa: Tiểu thư, người giảm tốc độ lại được không ạ.Thuộc hạ sắp không chịu được rồi( Đúng là không nên chọc vào tổ kiến lửa, giờ phải hứng đủ.Tiểu thư tha ta đi)Ta quen đi nhanh rồi Vệ Ảnh.Có trách thì trách chủ tử nhà ngươi chỉ cho ta nửa canh giờ chuẩn bị ta phải gấp rút đến nhanh không hắn lại phàn nànNàng phóng như tên lửa đến phủ Đoan Vương gia dừng lại.Vệ Ảnh mau xuống đi đến rồiHắn ở trong quay mòng, choáng, buồn nôn ( Lần đầu tiên trong đời hắn lại sợ ngồi xe ngựa đến thế.Còn khó hơn đánh thích khách) Tiêut thư thật khiến thuộc hạ mở mang tầm mắt.Bái...bái phục.Vệ Ảnh không chịu nổi ngất xuốngHaha ngươi làm sao mới có tí thế ngất rồi sao.Nàng gọi những thị vệ trong phủ khiêng hắn vào..

Nàng hôm có nhã hứng dạy sớm chăm sóc hoa trong viện của mình (Dạo này lâu rồi không để ý đến các em chắc sắp héo khô hết với nhau rồi).

Ông ngoại vừa mang thêm mấy cây hoa mẫu đơn cho nàng và quỳnh...

Tử Hạo: Tỉ tỉ hay để đệ giúp tỉ một tay nhé- cậu bé thích thú

Được rồi đệ tưới giúp ta khóm hoa đằng kia nhé.

Cẩn thận tưới nhiều nước chết cây đó.

Nàng đang vui vẻ hí hửng thì

Thanh nhi: Tiểu thư có người ở Đoan Vương phủ gửi thư cho người

Cho ta????

Đúng vậy ạ.

E đọc giúp ta nội dung bên trong với tay ta đang bẩn không tiện

Vậy e mở nhé.

Tiểu thư còn nhớ ước hẹn mà người nói với ta không.

Ta sẽ chờ người trong vòng nửa canh giờ.

Người chỉ được đi một mình.

Ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa cho người rồi.

Tiểu thư đừng để ta đợi lâu!

Đoan Minh Triệt

Trời bá đạo vậy.

Mới sáng sớm đừng làm khổ ta vậy chứ.

Biết thế vẫn kệ mặc kệ hắn dỗi.

Tự nhiên rước thêm việc làm gì không biết- Mặt nàng nhăn nhó suy nghĩ: Nửa canh giờ sao mà chuẩn bị kịp người mình thì lấm lem

Tiểu thư trong này còn có bộ y phục nữa ạ, có mảnh giấy À ta quê mất không bảo người nhớ mặc bộ y phục ta chuẩn bị khi tới nhé

(Hắn đúng không bao giờ làm mình thất vọng.

Không lôi mình ra mua vui không chịu được mà.)

Thanh nhi: Tiểu thư hình như đây là y phục dành cho nha hoàn mà.

Đoan Vương gia thật quá quắt bắt người mặc đồ nha hoàn

Em giờ mới biết hắn thế sao.

Hắn đang nhắc nhở ta đừng bao giờ để hắn thấy ta mặc y phục nha hoàn.

Nếu muốn hắn chỉnh cho thì cứ việc

Mau giúp ta tắm rửa mặc bộ y phục này đi

Người định mặc thật á? Mặt Thanh nhi ngạc nhiên

Ta mà không chiều theo ý hắn.

Hắn còn nghĩ ra cách khác kinh khủng hơn

Sau khi mặc xong y phục nha hoàn, Thanh nhi tỏ vẻ khó chịu: Tiểu thư xinh đẹo như thế.

Bộ y phục này thật làm mất đi vẻ cao quý của người.

Nàng xoa mặt Thanh nhi: Được rồi.

Đoan Vương gia không làm gì ta đâu.

Ta đi nhé nhớ dạy Tử Hạo học chữ.

Nàng đi đến chỗ xe ngựa ở cửa sau

Vệ Ảnh: Mời tiểu thư lên xe- Hắn cố gắng nhij cười khi nhìn thấy nàng( Đáng đời ai bảo làm Vương gia ta giận mấy ngày.

Làm ta ăn không nngon ngủ không yên, toàn bị Vương gia moi móc bắt lỗi)

Ngươi cảm thấy rất buồn cười sao

Thuộc hạ đâu có người.

Người chắc nhìn nhầm rồi

Được hay lắm.

Từ chủ tử đến thuộc hạ đều bắt nạt ta.

Ta nhẫn, ta nhịn

Tiểu thư ngồi vững xe ngựa có hơi xóc.

Người cẩn thận bị ngã - Vừa nói hắn quật roi vào ngựa chạy

Cha cha cha: Nàng chuẩn bị mơ màng vào ngủ để có sức đến chiến đấu với Vương gia kia.

Vệ Ảnh cười gian xảo dừng mạnh lại.

Nàng cộc đầu xuống xe ngựa: Ai da

Tiểu thư có làm sao không ạ.

Thuộc hạ tránh con chuột đã làm người kinh sợ

(Chuột??? Lí do thật buồn cười ta chưa bao giờ nghe chỉ vì tránh con chuột mà dừng xe gấp thế.

Ngươi đang muốn chơi ta đúng không.

Ta lái xe ở hiện đại còn giỏi hơn gấp vạn lần ngươi.

Đúng là coi thường mình mà.

Chết rồi chán sưng rồi.

Muốn ngủ cũng không yên.

Đã thế ta không ngủ nữa.

Ngươi muốn chỉnh ta khiến ta khó chịu.

Vậy thì ta vẫn tươi cười )

Không sao đâu Vệ Ảnh.

Ngươi là người Vương gia sao lái chậm quá vậy, như rùa vậy

( Chưa ai dám chê tốc độ của ta cả.

Mình khiến nàng ta ngã mà không tức sao.

Vậy thì ta sẽ lái nhanh hơn).

Hắn đi hết sức.

Nàng ở trong xe quậy tưng bừng theo hắn: Ai za, Vẫn chậm quá.

Thôi ngươi di ra đi ta lái cho ngươi mở mang tầm mắt nè

Nàng lái nhanh như tên lửa.

Haha thế này mới gọi là tốc độ chứ.

Đương nhiên đường của cổ đại lại ko được đẹp rồi chỉ khổ thân ai đó ngồi trong xe ngựa

Vệ Ảnh trong xe ngựa: Tiểu thư, người giảm tốc độ lại được không ạ.

Thuộc hạ sắp không chịu được rồi( Đúng là không nên chọc vào tổ kiến lửa, giờ phải hứng đủ.

Tiểu thư tha ta đi)

Ta quen đi nhanh rồi Vệ Ảnh.

Có trách thì trách chủ tử nhà ngươi chỉ cho ta nửa canh giờ chuẩn bị ta phải gấp rút đến nhanh không hắn lại phàn nàn

Nàng phóng như tên lửa đến phủ Đoan Vương gia dừng lại.

Vệ Ảnh mau xuống đi đến rồi

Hắn ở trong quay mòng, choáng, buồn nôn ( Lần đầu tiên trong đời hắn lại sợ ngồi xe ngựa đến thế.

Còn khó hơn đánh thích khách) Tiêut thư thật khiến thuộc hạ mở mang tầm mắt.

Bái...bái phục.

Vệ Ảnh không chịu nổi ngất xuống

Haha ngươi làm sao mới có tí thế ngất rồi sao.

Nàng gọi những thị vệ trong phủ khiêng hắn vào..

Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Nàng hôm có nhã hứng dạy sớm chăm sóc hoa trong viện của mình (Dạo này lâu rồi không để ý đến các em chắc sắp héo khô hết với nhau rồi).Ông ngoại vừa mang thêm mấy cây hoa mẫu đơn cho nàng và quỳnh...Tử Hạo: Tỉ tỉ hay để đệ giúp tỉ một tay nhé- cậu bé thích thúĐược rồi đệ tưới giúp ta khóm hoa đằng kia nhé.Cẩn thận tưới nhiều nước chết cây đó.Nàng đang vui vẻ hí hửng thìThanh nhi: Tiểu thư có người ở Đoan Vương phủ gửi thư cho ngườiCho ta????Đúng vậy ạ.E đọc giúp ta nội dung bên trong với tay ta đang bẩn không tiệnVậy e mở nhé.Tiểu thư còn nhớ ước hẹn mà người nói với ta không.Ta sẽ chờ người trong vòng nửa canh giờ.Người chỉ được đi một mình.Ta đã chuẩn bị sẵn xe ngựa cho người rồi.Tiểu thư đừng để ta đợi lâu!Đoan Minh TriệtTrời bá đạo vậy.Mới sáng sớm đừng làm khổ ta vậy chứ.Biết thế vẫn kệ mặc kệ hắn dỗi.Tự nhiên rước thêm việc làm gì không biết- Mặt nàng nhăn nhó suy nghĩ: Nửa canh giờ sao mà chuẩn bị kịp người mình thì lấm lemTiểu thư trong này còn có bộ y phục nữa ạ, có mảnh giấy À ta quê mất không bảo người nhớ mặc bộ y phục ta chuẩn bị khi tới nhé(Hắn đúng không bao giờ làm mình thất vọng.Không lôi mình ra mua vui không chịu được mà.)Thanh nhi: Tiểu thư hình như đây là y phục dành cho nha hoàn mà.Đoan Vương gia thật quá quắt bắt người mặc đồ nha hoànEm giờ mới biết hắn thế sao.Hắn đang nhắc nhở ta đừng bao giờ để hắn thấy ta mặc y phục nha hoàn.Nếu muốn hắn chỉnh cho thì cứ việcMau giúp ta tắm rửa mặc bộ y phục này điNgười định mặc thật á? Mặt Thanh nhi ngạc nhiênTa mà không chiều theo ý hắn.Hắn còn nghĩ ra cách khác kinh khủng hơnSau khi mặc xong y phục nha hoàn, Thanh nhi tỏ vẻ khó chịu: Tiểu thư xinh đẹo như thế.Bộ y phục này thật làm mất đi vẻ cao quý của người.Nàng xoa mặt Thanh nhi: Được rồi.Đoan Vương gia không làm gì ta đâu.Ta đi nhé nhớ dạy Tử Hạo học chữ.Nàng đi đến chỗ xe ngựa ở cửa sauVệ Ảnh: Mời tiểu thư lên xe- Hắn cố gắng nhij cười khi nhìn thấy nàng( Đáng đời ai bảo làm Vương gia ta giận mấy ngày.Làm ta ăn không nngon ngủ không yên, toàn bị Vương gia moi móc bắt lỗi)Ngươi cảm thấy rất buồn cười saoThuộc hạ đâu có người.Người chắc nhìn nhầm rồiĐược hay lắm.Từ chủ tử đến thuộc hạ đều bắt nạt ta.Ta nhẫn, ta nhịnTiểu thư ngồi vững xe ngựa có hơi xóc.Người cẩn thận bị ngã - Vừa nói hắn quật roi vào ngựa chạyCha cha cha: Nàng chuẩn bị mơ màng vào ngủ để có sức đến chiến đấu với Vương gia kia.Vệ Ảnh cười gian xảo dừng mạnh lại.Nàng cộc đầu xuống xe ngựa: Ai daTiểu thư có làm sao không ạ.Thuộc hạ tránh con chuột đã làm người kinh sợ(Chuột??? Lí do thật buồn cười ta chưa bao giờ nghe chỉ vì tránh con chuột mà dừng xe gấp thế.Ngươi đang muốn chơi ta đúng không.Ta lái xe ở hiện đại còn giỏi hơn gấp vạn lần ngươi.Đúng là coi thường mình mà.Chết rồi chán sưng rồi.Muốn ngủ cũng không yên.Đã thế ta không ngủ nữa.Ngươi muốn chỉnh ta khiến ta khó chịu.Vậy thì ta vẫn tươi cười )Không sao đâu Vệ Ảnh.Ngươi là người Vương gia sao lái chậm quá vậy, như rùa vậy( Chưa ai dám chê tốc độ của ta cả.Mình khiến nàng ta ngã mà không tức sao.Vậy thì ta sẽ lái nhanh hơn).Hắn đi hết sức.Nàng ở trong xe quậy tưng bừng theo hắn: Ai za, Vẫn chậm quá.Thôi ngươi di ra đi ta lái cho ngươi mở mang tầm mắt nèNàng lái nhanh như tên lửa.Haha thế này mới gọi là tốc độ chứ.Đương nhiên đường của cổ đại lại ko được đẹp rồi chỉ khổ thân ai đó ngồi trong xe ngựaVệ Ảnh trong xe ngựa: Tiểu thư, người giảm tốc độ lại được không ạ.Thuộc hạ sắp không chịu được rồi( Đúng là không nên chọc vào tổ kiến lửa, giờ phải hứng đủ.Tiểu thư tha ta đi)Ta quen đi nhanh rồi Vệ Ảnh.Có trách thì trách chủ tử nhà ngươi chỉ cho ta nửa canh giờ chuẩn bị ta phải gấp rút đến nhanh không hắn lại phàn nànNàng phóng như tên lửa đến phủ Đoan Vương gia dừng lại.Vệ Ảnh mau xuống đi đến rồiHắn ở trong quay mòng, choáng, buồn nôn ( Lần đầu tiên trong đời hắn lại sợ ngồi xe ngựa đến thế.Còn khó hơn đánh thích khách) Tiêut thư thật khiến thuộc hạ mở mang tầm mắt.Bái...bái phục.Vệ Ảnh không chịu nổi ngất xuốngHaha ngươi làm sao mới có tí thế ngất rồi sao.Nàng gọi những thị vệ trong phủ khiêng hắn vào..

Chương 20: 20: Ngồi Trên Xe Ngựa