cô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,…
Chương 21: 21: Dung Phi
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… ( Quái lạ sao hôm nay phủ có vẻ vắng hơn mọi hôm)Một vị mama khuôn mặt có nhiều vết chân chim.Mái tóc có vài sợi bạc.Dường như đã đứng đây rất lâu: Mời tiểu thư đi theo nô tìMama cứ gọi ta là Thiên Băng là được rồi.Ta không quen người khác xưng nô tì.Với cả người cũng bằng tuổi phụ mẫu ta, ta không dám nhận.Người chắc làm ở đây lâu lắm rồi nhỉCon mắt tiểu thư thật tinh.Lão đã ở đây khi Vương gia còn nhỏ, ta là người chăm sóc vương giaNàng gật đầu suy nghĩVương gia bảo lão đưa người đến thư phòng đã đến nơi rồi.Lão còn có việc đi trước ạCảm ơn người đã đưa ta đến đâyTiếng trong phòng vọng ra: Tiểu thư đã đến thì vào đi không cần gõ cửa.Nàng đẩy cửa đi vào, hắn vẫn đang mải mê đọc sách.Sao ngươi biết ta đến rồi.Không chỉ biết tiểu thư đến.Ta còn biết Vệ Ảnh chỉnh người nhưng lại bị phản tác dụng.Người chỉnh hắn đến bây giờ vẫn còn đang chưa hoàn hồn.Ta nghĩ hắn không bao giờ dấm ngồi xe ngựa và đi cùng tiểu thư nữaHaha Ai bảo hắn thích thể hiện, đáng đời.( Nàng đúng là không để ý hình tượng) Hôm nay người sẽ phải làm nha hoàn cho ta 1 ngàyCái gì trước đã thỏa thuận chỉ nấu cho ngươi ăn mà.Mà hôm nay sao ta thấy phủ ngươi vắng vẻ quá vậyĐó là trước khi giờ ta muốn tiểu thư làm nha hoàn ta 1 ngày.Hôm nay nha hoàn ta cho nghỉ ngày nên người sẽ phải dọn dẹp phóng cho ta, nhổ cả giặt đồ,...Dừng lại, cái gì cũng có giới hạn nhéĐoan Minh Triệt vẻ dỗi hờn ( Trời ơi, ngươi đừng dở khuôn mătn tội nghiệp đấy với ta.Ta không cưỡng laii được đâu): thôi được rồi chỉ có lần này thôi nhéNàng nhanh tay lấy chổi lông chim quét mạng nhện bụi xuống.Lau các báu vật của hắn ( Không biết đánh rơi đồ này xuống vẻ mặt hắn sẽ sao nhỉ hí hí).Nàng giả vờ trượt tay rơi xuống XoảngĐoan Minh Triệt không tin vài mắt mình.Đấy là bình ngọc tiến cống rất quý, thường ngày bọn nha hoàn rất lau cẩn thận không dám đánh vỡ.Bởi hắn sẽ mang xuống chém.Còn nàng ???Ta xin lỗi ta không cố ý, trượt tay tí thôiHắn cầm những mảnh vỡ khuôn mặt tối sầm lại chịu đựng: Ta nghĩ tiểu thư xuống giặt quần áo giúp ta.Những đồ này ta sẽ tự lauLàm thế có được không ta là nha hoàn màTiểu thư đi làm việc khác điHắn vẫn nhìn vào mảnh vỡ như muốn khóc mà không khóc được vậyNàng quan sát mà không nhịn được cười.Mama đi từ đằng sau nàng đập vai : Tiểu thưNàng giật mình: Mama làm ta hết hồnNgười mau đi làm việc điTa nghe nói hôm nay bọn nha hoàn đc nghỉ.Ngưòi không về quê saoNhà ta ở đây.Đây là nhà ta.Ta mồ côi từ béTa xin lỗi đã động vào nỗi đâu của người.Ta chắc tầm tuổi con cháu của người.Người có thể nhận ta làm cháu nuôi đỡ tủi thânNhư thế không được người là tiểu thư màTa đến đây là nha hoàn không phả tiểu thư.Ai da mama cháu còn giặt quần áo nữa.Ngưòi cứ đôi co thế này cháu không làm xong việc là không được về đâuTa giúp người 1 tay nhé.Lâu lắm chưa có ai đối xử với ta như người ngoài Vương giaHắn lạnh như băng người không sợ sao?Vương gia thực ra người lươn thiện, ấm áp nhưng sau cái chết của Mẫu thân người đã khiến trở nên vậyĐó là gì vậy?Đây là điều cấm kị trong Vương phủ không ai đuọc nói nhưng ta sẽ kể cho ngườiMẫu thân Vương gia tên là Bạch Dung và cũng là mẫu thân Hoàng Thượng.Hoàng hậu lúc đó tên là Bạch Nhạn.Hoàng hậu là tỉ tỉ của Dung phi.Nhưng Hoàng thượng lại yêu Dung phi rất nhiều, họ là thanh mai trúc mã.Hoàng hậu Bạch Nhạn cũng yêu Hoàng thượng nhưng là 1 phương.Mặc dù Dung phi đã nhường người làm Hoàng hậu.Người vẫn chưa cảm thấy đủ muốn chiếm trọn trái tim Hoàng đế.Sát hại phi tần khiến họ không có con.Dung phi cũng không ngoại lệ Hoàng hậu đã gài bẫy khiến người tội thông ***.Hoàng thượng tức giận ban rượu độc.Vương gia và Hoàng thượng Đoan Minh Vương đã chứng kiến Hoàng hậu độc chết mẹ mình.Họ đã van xin nhưng bà ta vẫn không nể tình thân.Mặc dù là e ruột của mình.Đến hơi thở cuối Dung phi- mẫu thân Vương gia muốn 2 người rời khỏi kinh thành sống một cuộc sống ngưòi bình thường, không có mưu đoạt tranh đấu.Họ đã hứa với lòng mình sau khi trả thù cho mẫu thân sẽ thực hiệnSau đó thì sao ạSao đó Hai người họ bị Hoàng thượng ghẻ lạnh, nô tài khinh miệt sống ở lãnh cung, khổ cực.Ta là người chăm sóc bọn họ và cũng là nha hoàn thân cận của Dung phi.Họ đã học cách trở nên tàn độc mạnh mẽ.Đó là lí do khi ở cạnh Vương gia tiểu thư thấy lạnh lẽo khi ở bên người.
( Quái lạ sao hôm nay phủ có vẻ vắng hơn mọi hôm)
Một vị mama khuôn mặt có nhiều vết chân chim.
Mái tóc có vài sợi bạc.
Dường như đã đứng đây rất lâu: Mời tiểu thư đi theo nô tì
Mama cứ gọi ta là Thiên Băng là được rồi.
Ta không quen người khác xưng nô tì.
Với cả người cũng bằng tuổi phụ mẫu ta, ta không dám nhận.
Người chắc làm ở đây lâu lắm rồi nhỉ
Con mắt tiểu thư thật tinh.
Lão đã ở đây khi Vương gia còn nhỏ, ta là người chăm sóc vương gia
Nàng gật đầu suy nghĩ
Vương gia bảo lão đưa người đến thư phòng đã đến nơi rồi.
Lão còn có việc đi trước ạ
Cảm ơn người đã đưa ta đến đây
Tiếng trong phòng vọng ra: Tiểu thư đã đến thì vào đi không cần gõ cửa.
Nàng đẩy cửa đi vào, hắn vẫn đang mải mê đọc sách.
Sao ngươi biết ta đến rồi.
Không chỉ biết tiểu thư đến.
Ta còn biết Vệ Ảnh chỉnh người nhưng lại bị phản tác dụng.
Người chỉnh hắn đến bây giờ vẫn còn đang chưa hoàn hồn.
Ta nghĩ hắn không bao giờ dấm ngồi xe ngựa và đi cùng tiểu thư nữa
Haha Ai bảo hắn thích thể hiện, đáng đời.
( Nàng đúng là không để ý hình tượng) Hôm nay người sẽ phải làm nha hoàn cho ta 1 ngày
Cái gì trước đã thỏa thuận chỉ nấu cho ngươi ăn mà.
Mà hôm nay sao ta thấy phủ ngươi vắng vẻ quá vậy
Đó là trước khi giờ ta muốn tiểu thư làm nha hoàn ta 1 ngày.
Hôm nay nha hoàn ta cho nghỉ ngày nên người sẽ phải dọn dẹp phóng cho ta, nhổ cả giặt đồ,...
Dừng lại, cái gì cũng có giới hạn nhé
Đoan Minh Triệt vẻ dỗi hờn ( Trời ơi, ngươi đừng dở khuôn mătn tội nghiệp đấy với ta.
Ta không cưỡng laii được đâu): thôi được rồi chỉ có lần này thôi nhé
Nàng nhanh tay lấy chổi lông chim quét mạng nhện bụi xuống.
Lau các báu vật của hắn ( Không biết đánh rơi đồ này xuống vẻ mặt hắn sẽ sao nhỉ hí hí).
Nàng giả vờ trượt tay rơi xuống Xoảng
Đoan Minh Triệt không tin vài mắt mình.
Đấy là bình ngọc tiến cống rất quý, thường ngày bọn nha hoàn rất lau cẩn thận không dám đánh vỡ.
Bởi hắn sẽ mang xuống chém.
Còn nàng ???
Ta xin lỗi ta không cố ý, trượt tay tí thôi
Hắn cầm những mảnh vỡ khuôn mặt tối sầm lại chịu đựng: Ta nghĩ tiểu thư xuống giặt quần áo giúp ta.
Những đồ này ta sẽ tự lau
Làm thế có được không ta là nha hoàn mà
Tiểu thư đi làm việc khác đi
Hắn vẫn nhìn vào mảnh vỡ như muốn khóc mà không khóc được vậy
Nàng quan sát mà không nhịn được cười.
Mama đi từ đằng sau nàng đập vai : Tiểu thư
Nàng giật mình: Mama làm ta hết hồn
Người mau đi làm việc đi
Ta nghe nói hôm nay bọn nha hoàn đc nghỉ.
Ngưòi không về quê sao
Nhà ta ở đây.
Đây là nhà ta.
Ta mồ côi từ bé
Ta xin lỗi đã động vào nỗi đâu của người.
Ta chắc tầm tuổi con cháu của người.
Người có thể nhận ta làm cháu nuôi đỡ tủi thân
Như thế không được người là tiểu thư mà
Ta đến đây là nha hoàn không phả tiểu thư.
Ai da mama cháu còn giặt quần áo nữa.
Ngưòi cứ đôi co thế này cháu không làm xong việc là không được về đâu
Ta giúp người 1 tay nhé.
Lâu lắm chưa có ai đối xử với ta như người ngoài Vương gia
Hắn lạnh như băng người không sợ sao?
Vương gia thực ra người lươn thiện, ấm áp nhưng sau cái chết của Mẫu thân người đã khiến trở nên vậy
Đó là gì vậy?
Đây là điều cấm kị trong Vương phủ không ai đuọc nói nhưng ta sẽ kể cho người
Mẫu thân Vương gia tên là Bạch Dung và cũng là mẫu thân Hoàng Thượng.
Hoàng hậu lúc đó tên là Bạch Nhạn.
Hoàng hậu là tỉ tỉ của Dung phi.
Nhưng Hoàng thượng lại yêu Dung phi rất nhiều, họ là thanh mai trúc mã.
Hoàng hậu Bạch Nhạn cũng yêu Hoàng thượng nhưng là 1 phương.
Mặc dù Dung phi đã nhường người làm Hoàng hậu.
Người vẫn chưa cảm thấy đủ muốn chiếm trọn trái tim Hoàng đế.
Sát hại phi tần khiến họ không có con.
Dung phi cũng không ngoại lệ Hoàng hậu đã gài bẫy khiến người tội thông ***.
Hoàng thượng tức giận ban rượu độc.
Vương gia và Hoàng thượng Đoan Minh Vương đã chứng kiến Hoàng hậu độc chết mẹ mình.
Họ đã van xin nhưng bà ta vẫn không nể tình thân.
Mặc dù là e ruột của mình.
Đến hơi thở cuối Dung phi- mẫu thân Vương gia muốn 2 người rời khỏi kinh thành sống một cuộc sống ngưòi bình thường, không có mưu đoạt tranh đấu.
Họ đã hứa với lòng mình sau khi trả thù cho mẫu thân sẽ thực hiện
Sau đó thì sao ạ
Sao đó Hai người họ bị Hoàng thượng ghẻ lạnh, nô tài khinh miệt sống ở lãnh cung, khổ cực.
Ta là người chăm sóc bọn họ và cũng là nha hoàn thân cận của Dung phi.
Họ đã học cách trở nên tàn độc mạnh mẽ.
Đó là lí do khi ở cạnh Vương gia tiểu thư thấy lạnh lẽo khi ở bên người.
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… ( Quái lạ sao hôm nay phủ có vẻ vắng hơn mọi hôm)Một vị mama khuôn mặt có nhiều vết chân chim.Mái tóc có vài sợi bạc.Dường như đã đứng đây rất lâu: Mời tiểu thư đi theo nô tìMama cứ gọi ta là Thiên Băng là được rồi.Ta không quen người khác xưng nô tì.Với cả người cũng bằng tuổi phụ mẫu ta, ta không dám nhận.Người chắc làm ở đây lâu lắm rồi nhỉCon mắt tiểu thư thật tinh.Lão đã ở đây khi Vương gia còn nhỏ, ta là người chăm sóc vương giaNàng gật đầu suy nghĩVương gia bảo lão đưa người đến thư phòng đã đến nơi rồi.Lão còn có việc đi trước ạCảm ơn người đã đưa ta đến đâyTiếng trong phòng vọng ra: Tiểu thư đã đến thì vào đi không cần gõ cửa.Nàng đẩy cửa đi vào, hắn vẫn đang mải mê đọc sách.Sao ngươi biết ta đến rồi.Không chỉ biết tiểu thư đến.Ta còn biết Vệ Ảnh chỉnh người nhưng lại bị phản tác dụng.Người chỉnh hắn đến bây giờ vẫn còn đang chưa hoàn hồn.Ta nghĩ hắn không bao giờ dấm ngồi xe ngựa và đi cùng tiểu thư nữaHaha Ai bảo hắn thích thể hiện, đáng đời.( Nàng đúng là không để ý hình tượng) Hôm nay người sẽ phải làm nha hoàn cho ta 1 ngàyCái gì trước đã thỏa thuận chỉ nấu cho ngươi ăn mà.Mà hôm nay sao ta thấy phủ ngươi vắng vẻ quá vậyĐó là trước khi giờ ta muốn tiểu thư làm nha hoàn ta 1 ngày.Hôm nay nha hoàn ta cho nghỉ ngày nên người sẽ phải dọn dẹp phóng cho ta, nhổ cả giặt đồ,...Dừng lại, cái gì cũng có giới hạn nhéĐoan Minh Triệt vẻ dỗi hờn ( Trời ơi, ngươi đừng dở khuôn mătn tội nghiệp đấy với ta.Ta không cưỡng laii được đâu): thôi được rồi chỉ có lần này thôi nhéNàng nhanh tay lấy chổi lông chim quét mạng nhện bụi xuống.Lau các báu vật của hắn ( Không biết đánh rơi đồ này xuống vẻ mặt hắn sẽ sao nhỉ hí hí).Nàng giả vờ trượt tay rơi xuống XoảngĐoan Minh Triệt không tin vài mắt mình.Đấy là bình ngọc tiến cống rất quý, thường ngày bọn nha hoàn rất lau cẩn thận không dám đánh vỡ.Bởi hắn sẽ mang xuống chém.Còn nàng ???Ta xin lỗi ta không cố ý, trượt tay tí thôiHắn cầm những mảnh vỡ khuôn mặt tối sầm lại chịu đựng: Ta nghĩ tiểu thư xuống giặt quần áo giúp ta.Những đồ này ta sẽ tự lauLàm thế có được không ta là nha hoàn màTiểu thư đi làm việc khác điHắn vẫn nhìn vào mảnh vỡ như muốn khóc mà không khóc được vậyNàng quan sát mà không nhịn được cười.Mama đi từ đằng sau nàng đập vai : Tiểu thưNàng giật mình: Mama làm ta hết hồnNgười mau đi làm việc điTa nghe nói hôm nay bọn nha hoàn đc nghỉ.Ngưòi không về quê saoNhà ta ở đây.Đây là nhà ta.Ta mồ côi từ béTa xin lỗi đã động vào nỗi đâu của người.Ta chắc tầm tuổi con cháu của người.Người có thể nhận ta làm cháu nuôi đỡ tủi thânNhư thế không được người là tiểu thư màTa đến đây là nha hoàn không phả tiểu thư.Ai da mama cháu còn giặt quần áo nữa.Ngưòi cứ đôi co thế này cháu không làm xong việc là không được về đâuTa giúp người 1 tay nhé.Lâu lắm chưa có ai đối xử với ta như người ngoài Vương giaHắn lạnh như băng người không sợ sao?Vương gia thực ra người lươn thiện, ấm áp nhưng sau cái chết của Mẫu thân người đã khiến trở nên vậyĐó là gì vậy?Đây là điều cấm kị trong Vương phủ không ai đuọc nói nhưng ta sẽ kể cho ngườiMẫu thân Vương gia tên là Bạch Dung và cũng là mẫu thân Hoàng Thượng.Hoàng hậu lúc đó tên là Bạch Nhạn.Hoàng hậu là tỉ tỉ của Dung phi.Nhưng Hoàng thượng lại yêu Dung phi rất nhiều, họ là thanh mai trúc mã.Hoàng hậu Bạch Nhạn cũng yêu Hoàng thượng nhưng là 1 phương.Mặc dù Dung phi đã nhường người làm Hoàng hậu.Người vẫn chưa cảm thấy đủ muốn chiếm trọn trái tim Hoàng đế.Sát hại phi tần khiến họ không có con.Dung phi cũng không ngoại lệ Hoàng hậu đã gài bẫy khiến người tội thông ***.Hoàng thượng tức giận ban rượu độc.Vương gia và Hoàng thượng Đoan Minh Vương đã chứng kiến Hoàng hậu độc chết mẹ mình.Họ đã van xin nhưng bà ta vẫn không nể tình thân.Mặc dù là e ruột của mình.Đến hơi thở cuối Dung phi- mẫu thân Vương gia muốn 2 người rời khỏi kinh thành sống một cuộc sống ngưòi bình thường, không có mưu đoạt tranh đấu.Họ đã hứa với lòng mình sau khi trả thù cho mẫu thân sẽ thực hiệnSau đó thì sao ạSao đó Hai người họ bị Hoàng thượng ghẻ lạnh, nô tài khinh miệt sống ở lãnh cung, khổ cực.Ta là người chăm sóc bọn họ và cũng là nha hoàn thân cận của Dung phi.Họ đã học cách trở nên tàn độc mạnh mẽ.Đó là lí do khi ở cạnh Vương gia tiểu thư thấy lạnh lẽo khi ở bên người.