cô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,…
Chương 70: 70: Hung Thủ
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Nàng mở cửa Sùng Khánh Cung, đập trước mặt là muội nằm bất động trên giường.Băng quay đi lau nước, nở nụ cười: Muội Muội tỉ đến thăm muội.Sao muội vẫn nằm im vậy.Không trả lời tỉ tỉ là ta giận đó.Nàng đi đến giường, cầm tay Chúc Lan bắt mạch( Mạch ngừng đập), nàng ko tin vào sự thực, mắt nàng mở to ra, liên tục lắc đầu, cầm tay Chúc Lan dạy nhiều lần, tay Chúc Lan không lực, rơi xuống.Thiên Băng khóc lớn: Muội Muội, đừng đùa tỉ.Đừng mà.Nỗi đau đớn không thể phát tiết ra.Nàng sờ mặt muội muội mình, tự nói một mình: Hãy nói cho tỉ tỉ biết, ai đã giết muội.Là kẻ nào đã hạ độc muội- Băng rít ra từng chữ một.Nàng khám nghiệm thân thể, loại độc Chúc Lan trúng là Tì Sương.Mặc dù không đau đớn, nhưng chết rất nhanh.Nàng điên cuồng tìm dấu vết hung thủ để lại trong phòng.Thanh nhi thấy tiểu thư của mình mất hết lí trí an ủi: Tiểu thư, hãy nén đau buồn.Người đừng tự làm hại bản thânNàng hất Thanh nhi ngã ra đất: Lui ra.Khoảng một canh giờ, nàng đã kiệt sức ngồi bệt xuống ghế.Chúc Lan, muội không để cho tỉ biết hung thủ, làm sao tỉ có thể trả thù cho muội.Nàng thất vọng nhìn lên chiếc bàn Chúc Lan hay dùng, mắt lóe sáng( Đây chẳng phải là Vòng U Minh sao? Chúc Lan rõ ràng rất yêu thích nó cất giữ cẩn thận.Đến mình động vào, muội ấy còn cằn nhằn.Hôm nay, muội ấy lại để lên bàn.Định ám chỉ gì cho mình) Nàng nhìn hướng theo vòng U Minh, thấy Ánh trăng sáng chói chiếu vào.Nàng lẩm bẩm trong mồm Trăng....!Trăng....!ở đây gọi là Nguyệt , U Minh là Minh Nguyệt( Nàng tưởng tượng ra cảnh Chúc Lan để lại chứng cứ.Chắc chắn muội muỗi biết mình không thể qua nổi đêm nay, Muội muội đã nhân cơ hội bọn chúng không chú ý đặt vòng U Minh lên bàn.Cái bàn lại hướng ra cửa sổ rất thích hợp để ngắm trăng.Sau đó, bọn chúng cho muội muội uống thuốc độc) Nàng đi đến gần muội muội, hóa ra là Minh Nguyệt.Muội yên tâm tỉ sẽ khiến cô ta phải đền mạng cho dù ta có chết cùng.Nàng rút cây trâm trên đầu.Thực ra đây là một con dao găm để nàng phòng nguy hiểm, nay nàng sẽ dùng con dao nay dể trả thù muội muội của nàng.Ánh mắt trần đầy hận thù đi đến Đức Thanh Cung.Trời trở gió.Gió nối gió hàng loạt như ập vào mặt nàng.Những lọn tóc tung bay trong gió, càng làm thêm khung cảnh ma mị.Trên đường ai cũng tránh đường cho nàng, bọn nọ sợ chỉ cần hé răng nửa câu là có thể mất mạng.Hoàng cung báo hiệu đêm nay sẽ có biến, cảnh máu me.Minh Nguyệt nàng ta đang mơ màng ngủ trên chiếc giường của mình.Trong cơn ác mộng, Chúc Lan hiện hồn, toàn thân bị thuốc độc phá hủy, muốn nàng ta đi theo đền mạng Ả ta chạy trốn, xin tha mạng: Muốn trách do ngươi nghe lén chúng ta.Ta cũng bất đắc dĩ.Ả ta người ướt đẫm mồ hôi, bật dậy: Đừng mà.Dùng nước tạt vào mặt sợ hãi, tim đập mạnh, thở mạnh liên tục.
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Nàng mở cửa Sùng Khánh Cung, đập trước mặt là muội nằm bất động trên giường.Băng quay đi lau nước, nở nụ cười: Muội Muội tỉ đến thăm muội.Sao muội vẫn nằm im vậy.Không trả lời tỉ tỉ là ta giận đó.Nàng đi đến giường, cầm tay Chúc Lan bắt mạch( Mạch ngừng đập), nàng ko tin vào sự thực, mắt nàng mở to ra, liên tục lắc đầu, cầm tay Chúc Lan dạy nhiều lần, tay Chúc Lan không lực, rơi xuống.Thiên Băng khóc lớn: Muội Muội, đừng đùa tỉ.Đừng mà.Nỗi đau đớn không thể phát tiết ra.Nàng sờ mặt muội muội mình, tự nói một mình: Hãy nói cho tỉ tỉ biết, ai đã giết muội.Là kẻ nào đã hạ độc muội- Băng rít ra từng chữ một.Nàng khám nghiệm thân thể, loại độc Chúc Lan trúng là Tì Sương.Mặc dù không đau đớn, nhưng chết rất nhanh.Nàng điên cuồng tìm dấu vết hung thủ để lại trong phòng.Thanh nhi thấy tiểu thư của mình mất hết lí trí an ủi: Tiểu thư, hãy nén đau buồn.Người đừng tự làm hại bản thânNàng hất Thanh nhi ngã ra đất: Lui ra.Khoảng một canh giờ, nàng đã kiệt sức ngồi bệt xuống ghế.Chúc Lan, muội không để cho tỉ biết hung thủ, làm sao tỉ có thể trả thù cho muội.Nàng thất vọng nhìn lên chiếc bàn Chúc Lan hay dùng, mắt lóe sáng( Đây chẳng phải là Vòng U Minh sao? Chúc Lan rõ ràng rất yêu thích nó cất giữ cẩn thận.Đến mình động vào, muội ấy còn cằn nhằn.Hôm nay, muội ấy lại để lên bàn.Định ám chỉ gì cho mình) Nàng nhìn hướng theo vòng U Minh, thấy Ánh trăng sáng chói chiếu vào.Nàng lẩm bẩm trong mồm Trăng....!Trăng....!ở đây gọi là Nguyệt , U Minh là Minh Nguyệt( Nàng tưởng tượng ra cảnh Chúc Lan để lại chứng cứ.Chắc chắn muội muỗi biết mình không thể qua nổi đêm nay, Muội muội đã nhân cơ hội bọn chúng không chú ý đặt vòng U Minh lên bàn.Cái bàn lại hướng ra cửa sổ rất thích hợp để ngắm trăng.Sau đó, bọn chúng cho muội muội uống thuốc độc) Nàng đi đến gần muội muội, hóa ra là Minh Nguyệt.Muội yên tâm tỉ sẽ khiến cô ta phải đền mạng cho dù ta có chết cùng.Nàng rút cây trâm trên đầu.Thực ra đây là một con dao găm để nàng phòng nguy hiểm, nay nàng sẽ dùng con dao nay dể trả thù muội muội của nàng.Ánh mắt trần đầy hận thù đi đến Đức Thanh Cung.Trời trở gió.Gió nối gió hàng loạt như ập vào mặt nàng.Những lọn tóc tung bay trong gió, càng làm thêm khung cảnh ma mị.Trên đường ai cũng tránh đường cho nàng, bọn nọ sợ chỉ cần hé răng nửa câu là có thể mất mạng.Hoàng cung báo hiệu đêm nay sẽ có biến, cảnh máu me.Minh Nguyệt nàng ta đang mơ màng ngủ trên chiếc giường của mình.Trong cơn ác mộng, Chúc Lan hiện hồn, toàn thân bị thuốc độc phá hủy, muốn nàng ta đi theo đền mạng Ả ta chạy trốn, xin tha mạng: Muốn trách do ngươi nghe lén chúng ta.Ta cũng bất đắc dĩ.Ả ta người ướt đẫm mồ hôi, bật dậy: Đừng mà.Dùng nước tạt vào mặt sợ hãi, tim đập mạnh, thở mạnh liên tục.
Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Nàng mở cửa Sùng Khánh Cung, đập trước mặt là muội nằm bất động trên giường.Băng quay đi lau nước, nở nụ cười: Muội Muội tỉ đến thăm muội.Sao muội vẫn nằm im vậy.Không trả lời tỉ tỉ là ta giận đó.Nàng đi đến giường, cầm tay Chúc Lan bắt mạch( Mạch ngừng đập), nàng ko tin vào sự thực, mắt nàng mở to ra, liên tục lắc đầu, cầm tay Chúc Lan dạy nhiều lần, tay Chúc Lan không lực, rơi xuống.Thiên Băng khóc lớn: Muội Muội, đừng đùa tỉ.Đừng mà.Nỗi đau đớn không thể phát tiết ra.Nàng sờ mặt muội muội mình, tự nói một mình: Hãy nói cho tỉ tỉ biết, ai đã giết muội.Là kẻ nào đã hạ độc muội- Băng rít ra từng chữ một.Nàng khám nghiệm thân thể, loại độc Chúc Lan trúng là Tì Sương.Mặc dù không đau đớn, nhưng chết rất nhanh.Nàng điên cuồng tìm dấu vết hung thủ để lại trong phòng.Thanh nhi thấy tiểu thư của mình mất hết lí trí an ủi: Tiểu thư, hãy nén đau buồn.Người đừng tự làm hại bản thânNàng hất Thanh nhi ngã ra đất: Lui ra.Khoảng một canh giờ, nàng đã kiệt sức ngồi bệt xuống ghế.Chúc Lan, muội không để cho tỉ biết hung thủ, làm sao tỉ có thể trả thù cho muội.Nàng thất vọng nhìn lên chiếc bàn Chúc Lan hay dùng, mắt lóe sáng( Đây chẳng phải là Vòng U Minh sao? Chúc Lan rõ ràng rất yêu thích nó cất giữ cẩn thận.Đến mình động vào, muội ấy còn cằn nhằn.Hôm nay, muội ấy lại để lên bàn.Định ám chỉ gì cho mình) Nàng nhìn hướng theo vòng U Minh, thấy Ánh trăng sáng chói chiếu vào.Nàng lẩm bẩm trong mồm Trăng....!Trăng....!ở đây gọi là Nguyệt , U Minh là Minh Nguyệt( Nàng tưởng tượng ra cảnh Chúc Lan để lại chứng cứ.Chắc chắn muội muỗi biết mình không thể qua nổi đêm nay, Muội muội đã nhân cơ hội bọn chúng không chú ý đặt vòng U Minh lên bàn.Cái bàn lại hướng ra cửa sổ rất thích hợp để ngắm trăng.Sau đó, bọn chúng cho muội muội uống thuốc độc) Nàng đi đến gần muội muội, hóa ra là Minh Nguyệt.Muội yên tâm tỉ sẽ khiến cô ta phải đền mạng cho dù ta có chết cùng.Nàng rút cây trâm trên đầu.Thực ra đây là một con dao găm để nàng phòng nguy hiểm, nay nàng sẽ dùng con dao nay dể trả thù muội muội của nàng.Ánh mắt trần đầy hận thù đi đến Đức Thanh Cung.Trời trở gió.Gió nối gió hàng loạt như ập vào mặt nàng.Những lọn tóc tung bay trong gió, càng làm thêm khung cảnh ma mị.Trên đường ai cũng tránh đường cho nàng, bọn nọ sợ chỉ cần hé răng nửa câu là có thể mất mạng.Hoàng cung báo hiệu đêm nay sẽ có biến, cảnh máu me.Minh Nguyệt nàng ta đang mơ màng ngủ trên chiếc giường của mình.Trong cơn ác mộng, Chúc Lan hiện hồn, toàn thân bị thuốc độc phá hủy, muốn nàng ta đi theo đền mạng Ả ta chạy trốn, xin tha mạng: Muốn trách do ngươi nghe lén chúng ta.Ta cũng bất đắc dĩ.Ả ta người ướt đẫm mồ hôi, bật dậy: Đừng mà.Dùng nước tạt vào mặt sợ hãi, tim đập mạnh, thở mạnh liên tục.