Tác giả:

cô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,…

Chương 163: 163: Trang Đời Mới

Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Sau khi Thu nhi đã đóng giả thành công.Đoan Minh Triệt mang nàng đến cái hang, rồi ẩn nấp, bảo vệ cho Thu nhi.Đoan Minh Vương nhìn thấy cái xác không hề nghi ngờ.Ngỡ rằng nàng đã chết.Băng nói đúng hoàng huynh đáng bị vậy.Đã đến lúc phải trả giá rồi.Thiên Băng xứng đáng sống cuộc đời mới.Được hạnh phúc, nàng đã phải chịu dày vò quá nhiều.Mong rằng sẽ có người yêu thương hai mẹ con nàng, cảm hóa được tâm hồn lạnh lẽo Thiên Băng.Bởi trải qua mọi chuyện, nàng đã mất niềm tin vào tình yêu.Hắn có thể thể cảm nhận được sự thờ ơ của nàng khi chứng kiến ngày Hoàng huynh khắc tên nàng lên tấm bia.Khi huynh Nói những điều chua xót, ngậm ngùi, hối hận.Thiên Băng không cảm xúc, mà chỉ đứng nhìn hết thảy.Khóe mắt nàng hơi cay cay, nhưng lại dồn nén vào trong, kín sâu.Con người này đã chịu quá nhiều bể khổ, đã bị chai lỳ trước cảm xúc của người khácĐợi qua mấy ngày, Đoan Minh Triệt bí mật đổi thân thể trong quan tài, cứu Thu nhi ra....Dòng hồi tưởng kết thúc cũng là lúc họ về đến nhà...Hai người trung tuổi ra đón.Lúc Băng xuống xe, ngẩn đầu ngước lên từ ngạc nhiên đến vui mừng, rồi mừng rỡ, không khỏi xúc động:" Phụ thân, mẫu thân.Có phải mắt con nhìn nhầm rồi không? Là hai người sao"( Đó là Phụ hoàng, mẫu hậu cũng là bố mẹ hiện đại của nàng)Vui sướng, cười đến rơi lệ, ôm trầm lấy hai người.Thút thít" Con nhớ mọi người quá!"Mẫu thân vỗ vỗ, an ủi" Mọi chuyện đều qua rồi.Giờ gia đình ta đoàn tụ, mãi mãi không chia cắt.Những chuyện không vui hãy bỏ qua, nó đã trở thành quá khứ.Từ nay trở đi, không ai có thể làm hại con nữa rồi"............!Câu nói đó như đánh dấu trang đời mới của nàng..............Thời gian thấm thoát trôi qua sắp đến ngày lâm bồn.Mọi người láo loạn hết lên, rất mong chờ khi sắp chào đời một sinh linh mới.Mẫu thân nàng đã làm rất nhiều y phục, Thu nhi cũng mua nhiều đồ chơi.Đứa bé được chào đón trong tình thương vô bờ của cả ông, bà.Thu nhi và Đoan Minh Triệt muốn làm cha, mẹ đỡ đầu.Không thích đứa bé gọi cô cô, hay thúc thúc.Cả nhà quây quần, trò chuyện.Không khí này thật khiến người ta không nỡ xa rôm rả, đầm ấm.Thiên Băng suy nghĩ rất lâu để đặt tên cho con.Cuói cùng mới chọn được ra cái tên hayNếu là con trai sẽ tên là Minh Khôi: Minh trong thông minh, Khôi trong khôi ngô tuấn túCòn con gái sẽ đặt tên là Khuynh Thành: Xinh đẹp khiến mọi người say đắm.Nguyệt nhi thì ngồi một bên rơi vào dòng hồi tưởng vui sướng khi sắp trở thành cô cô.Nàng sẽ đưa nó đi chơi, luyện võ.Có người để nàng cầm tay, ríu rít bên cạnh.Càng tưởng tượng lại cười một mình tít hết mắt.

Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Sau khi Thu nhi đã đóng giả thành công.Đoan Minh Triệt mang nàng đến cái hang, rồi ẩn nấp, bảo vệ cho Thu nhi.Đoan Minh Vương nhìn thấy cái xác không hề nghi ngờ.Ngỡ rằng nàng đã chết.Băng nói đúng hoàng huynh đáng bị vậy.Đã đến lúc phải trả giá rồi.Thiên Băng xứng đáng sống cuộc đời mới.Được hạnh phúc, nàng đã phải chịu dày vò quá nhiều.Mong rằng sẽ có người yêu thương hai mẹ con nàng, cảm hóa được tâm hồn lạnh lẽo Thiên Băng.Bởi trải qua mọi chuyện, nàng đã mất niềm tin vào tình yêu.Hắn có thể thể cảm nhận được sự thờ ơ của nàng khi chứng kiến ngày Hoàng huynh khắc tên nàng lên tấm bia.Khi huynh Nói những điều chua xót, ngậm ngùi, hối hận.Thiên Băng không cảm xúc, mà chỉ đứng nhìn hết thảy.Khóe mắt nàng hơi cay cay, nhưng lại dồn nén vào trong, kín sâu.Con người này đã chịu quá nhiều bể khổ, đã bị chai lỳ trước cảm xúc của người khácĐợi qua mấy ngày, Đoan Minh Triệt bí mật đổi thân thể trong quan tài, cứu Thu nhi ra....Dòng hồi tưởng kết thúc cũng là lúc họ về đến nhà...Hai người trung tuổi ra đón.Lúc Băng xuống xe, ngẩn đầu ngước lên từ ngạc nhiên đến vui mừng, rồi mừng rỡ, không khỏi xúc động:" Phụ thân, mẫu thân.Có phải mắt con nhìn nhầm rồi không? Là hai người sao"( Đó là Phụ hoàng, mẫu hậu cũng là bố mẹ hiện đại của nàng)Vui sướng, cười đến rơi lệ, ôm trầm lấy hai người.Thút thít" Con nhớ mọi người quá!"Mẫu thân vỗ vỗ, an ủi" Mọi chuyện đều qua rồi.Giờ gia đình ta đoàn tụ, mãi mãi không chia cắt.Những chuyện không vui hãy bỏ qua, nó đã trở thành quá khứ.Từ nay trở đi, không ai có thể làm hại con nữa rồi"............!Câu nói đó như đánh dấu trang đời mới của nàng..............Thời gian thấm thoát trôi qua sắp đến ngày lâm bồn.Mọi người láo loạn hết lên, rất mong chờ khi sắp chào đời một sinh linh mới.Mẫu thân nàng đã làm rất nhiều y phục, Thu nhi cũng mua nhiều đồ chơi.Đứa bé được chào đón trong tình thương vô bờ của cả ông, bà.Thu nhi và Đoan Minh Triệt muốn làm cha, mẹ đỡ đầu.Không thích đứa bé gọi cô cô, hay thúc thúc.Cả nhà quây quần, trò chuyện.Không khí này thật khiến người ta không nỡ xa rôm rả, đầm ấm.Thiên Băng suy nghĩ rất lâu để đặt tên cho con.Cuói cùng mới chọn được ra cái tên hayNếu là con trai sẽ tên là Minh Khôi: Minh trong thông minh, Khôi trong khôi ngô tuấn túCòn con gái sẽ đặt tên là Khuynh Thành: Xinh đẹp khiến mọi người say đắm.Nguyệt nhi thì ngồi một bên rơi vào dòng hồi tưởng vui sướng khi sắp trở thành cô cô.Nàng sẽ đưa nó đi chơi, luyện võ.Có người để nàng cầm tay, ríu rít bên cạnh.Càng tưởng tượng lại cười một mình tít hết mắt.

Ái Phi Nàng Định Chạy Đi Đâu VậyTác giả: Bình MinhTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình, Truyện Ngược, Truyện Sủngcô ấy là Băng Băng là một học sinh cấp 3 đang học tại trường X. Cô là học sinh giỏi toàn diện đều được Bạn bè và thầy cô đều yêu quý. Trong giấc mơ hàng đêm không hiểu sao cô luôn thấy một hoàng cung tráng lệ, một bóng đen gọi trở về. Dường như cô không thuộc về thế giới này. Đôi lúc khi còn tỉnh dậy còn có những giọt nước mắt trên má. Tim nhói đau. Tại sao lại vậy ???? Cô và lũ bạn thân rất thích nghiên cứu về các đồ vật cổ xưa. Lần này họ rủ nhau đi xem một khu di tích vừa mới được phát hiện. Băng cảm thấy nơi này rất quen thuộc như trước kia mình từng sống ở nơi này vậy. Tất cả các bức tranh từng đồ vật. "Ôi! Sao người con gái lại giống tôi vậy". Băng đầu đau choáng váng. " Này cậu làm sao thế " " Mình thấy khó chịu xin lỗi mình về trước" Cô trở về nhà và chạy lên phòng mình. Cảm thấy mệt mỏi và muốn đi ngủ. Ở đây Băng cũng quen một người bạn trai tên là Lâm. - được mệnh danh là soái ca của trường. Bố của anh là tổng giám đốc của hãng hàng không. Anh biết nấu ăn lại thân thiện,… Sau khi Thu nhi đã đóng giả thành công.Đoan Minh Triệt mang nàng đến cái hang, rồi ẩn nấp, bảo vệ cho Thu nhi.Đoan Minh Vương nhìn thấy cái xác không hề nghi ngờ.Ngỡ rằng nàng đã chết.Băng nói đúng hoàng huynh đáng bị vậy.Đã đến lúc phải trả giá rồi.Thiên Băng xứng đáng sống cuộc đời mới.Được hạnh phúc, nàng đã phải chịu dày vò quá nhiều.Mong rằng sẽ có người yêu thương hai mẹ con nàng, cảm hóa được tâm hồn lạnh lẽo Thiên Băng.Bởi trải qua mọi chuyện, nàng đã mất niềm tin vào tình yêu.Hắn có thể thể cảm nhận được sự thờ ơ của nàng khi chứng kiến ngày Hoàng huynh khắc tên nàng lên tấm bia.Khi huynh Nói những điều chua xót, ngậm ngùi, hối hận.Thiên Băng không cảm xúc, mà chỉ đứng nhìn hết thảy.Khóe mắt nàng hơi cay cay, nhưng lại dồn nén vào trong, kín sâu.Con người này đã chịu quá nhiều bể khổ, đã bị chai lỳ trước cảm xúc của người khácĐợi qua mấy ngày, Đoan Minh Triệt bí mật đổi thân thể trong quan tài, cứu Thu nhi ra....Dòng hồi tưởng kết thúc cũng là lúc họ về đến nhà...Hai người trung tuổi ra đón.Lúc Băng xuống xe, ngẩn đầu ngước lên từ ngạc nhiên đến vui mừng, rồi mừng rỡ, không khỏi xúc động:" Phụ thân, mẫu thân.Có phải mắt con nhìn nhầm rồi không? Là hai người sao"( Đó là Phụ hoàng, mẫu hậu cũng là bố mẹ hiện đại của nàng)Vui sướng, cười đến rơi lệ, ôm trầm lấy hai người.Thút thít" Con nhớ mọi người quá!"Mẫu thân vỗ vỗ, an ủi" Mọi chuyện đều qua rồi.Giờ gia đình ta đoàn tụ, mãi mãi không chia cắt.Những chuyện không vui hãy bỏ qua, nó đã trở thành quá khứ.Từ nay trở đi, không ai có thể làm hại con nữa rồi"............!Câu nói đó như đánh dấu trang đời mới của nàng..............Thời gian thấm thoát trôi qua sắp đến ngày lâm bồn.Mọi người láo loạn hết lên, rất mong chờ khi sắp chào đời một sinh linh mới.Mẫu thân nàng đã làm rất nhiều y phục, Thu nhi cũng mua nhiều đồ chơi.Đứa bé được chào đón trong tình thương vô bờ của cả ông, bà.Thu nhi và Đoan Minh Triệt muốn làm cha, mẹ đỡ đầu.Không thích đứa bé gọi cô cô, hay thúc thúc.Cả nhà quây quần, trò chuyện.Không khí này thật khiến người ta không nỡ xa rôm rả, đầm ấm.Thiên Băng suy nghĩ rất lâu để đặt tên cho con.Cuói cùng mới chọn được ra cái tên hayNếu là con trai sẽ tên là Minh Khôi: Minh trong thông minh, Khôi trong khôi ngô tuấn túCòn con gái sẽ đặt tên là Khuynh Thành: Xinh đẹp khiến mọi người say đắm.Nguyệt nhi thì ngồi một bên rơi vào dòng hồi tưởng vui sướng khi sắp trở thành cô cô.Nàng sẽ đưa nó đi chơi, luyện võ.Có người để nàng cầm tay, ríu rít bên cạnh.Càng tưởng tượng lại cười một mình tít hết mắt.

Chương 163: 163: Trang Đời Mới