Dịch: Puh 1 Thẩm Diên Tri cúi đầu hôn trán tôi, âm thanh trầm khàn khi vừa ngủ dậy. "Tối qua ngủ ngon không?" Tôi như con nai vàng ngơ ngác, rồi ngoan ngoãn gật đầu. Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ còn phản kháng, nhưng anh đã dùng ba tuần lễ để cho tôi biết một đạo lý. Phục tùng là được. Cánh tay đặt bên người bị anh nắm lấy, anh thích thú luồn qua từng kẽ tay, đan mười ngón tay với tôi.  Dựa vào tôi, nhẹ cười rồi nhìn tôi đầy âu yếm. "Lần này không vứt nhẫn của anh đi à?" ..... Nhẫn của anh, là chiếc nhẫn kim cương tôi đeo trên ngón vô danh. Trước đó còn có hai chiếc, một chiếc bị tôi giấu trong tủ lạnh, một chiếc thì bị tôi vứt xuống hồ ở vườn hoa dưới nhà. Hậu quả của hai chiếc nhẫn kia mang lại tạm thời tôi không muốn nhớ nữa, mà cái hậu quả chiếc thứ ba mang lại có lẽ là: Tôi phải cùng anh ấy, người mà tôi đã từng sợ hãi nhất. Kết hôn. 2 Tôi thích khoảng thời gian được ngâm mình trong bồn tắm. Bởi vì không cần đối diện với anh, cũng sẽ không nhớ lại ký ức đáng sợ nào đó nữa.…

Chương 7: Ngoại truyện

Rung Động Lần NữaTác giả: hộp lạnh bạch thái tửTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDịch: Puh 1 Thẩm Diên Tri cúi đầu hôn trán tôi, âm thanh trầm khàn khi vừa ngủ dậy. "Tối qua ngủ ngon không?" Tôi như con nai vàng ngơ ngác, rồi ngoan ngoãn gật đầu. Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ còn phản kháng, nhưng anh đã dùng ba tuần lễ để cho tôi biết một đạo lý. Phục tùng là được. Cánh tay đặt bên người bị anh nắm lấy, anh thích thú luồn qua từng kẽ tay, đan mười ngón tay với tôi.  Dựa vào tôi, nhẹ cười rồi nhìn tôi đầy âu yếm. "Lần này không vứt nhẫn của anh đi à?" ..... Nhẫn của anh, là chiếc nhẫn kim cương tôi đeo trên ngón vô danh. Trước đó còn có hai chiếc, một chiếc bị tôi giấu trong tủ lạnh, một chiếc thì bị tôi vứt xuống hồ ở vườn hoa dưới nhà. Hậu quả của hai chiếc nhẫn kia mang lại tạm thời tôi không muốn nhớ nữa, mà cái hậu quả chiếc thứ ba mang lại có lẽ là: Tôi phải cùng anh ấy, người mà tôi đã từng sợ hãi nhất. Kết hôn. 2 Tôi thích khoảng thời gian được ngâm mình trong bồn tắm. Bởi vì không cần đối diện với anh, cũng sẽ không nhớ lại ký ức đáng sợ nào đó nữa.… Dịch: PuhBuổi chiều hôm nào đó, lớp 11, thực ra Thẩm Diên Tri cãi nhau một trận với Tần Tử Khanh.Tiếng côn trùng khiến con người ta thấy phiền, mà buổi chiều hôm đó, bởi vì hai người đều không chịu lùi bước, nên không cùng nhau về nhà.Thẩm Diên Tri ở phòng học, cuối cùng cũng làm xong đề vật lý thứ hai.Anh lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho cô."Giỏi đó, mới nói có hai câu mà đã không thèm quan tâm người ta rồi.""không trả lời tin nhắn phải không, được, sau này cũng đừng về nữa.""....."Đột nhiên có tiếng kêu gấp rút của chiếc xe cấp cứu.Anh nhìn ánh mặt trời. Sau đó cất điện thoại, men theo đám người đông đúc xem có chuyện gì đã xảy ra.Ở điện thoại, còn hiện rõ mấy dòng tin nhắn cuối mà anh gửi. "Xì, với cái tính này của em, thì ai mà chiều nổi chứ?""Ha ha ha, thì ra là do anh chiều mà ra.""Gõ số 6 đi, anh đây dỗ em."

Dịch: Puh

Buổi chiều hôm nào đó, lớp 11, thực ra Thẩm Diên Tri cãi nhau một trận với Tần Tử Khanh.

Tiếng côn trùng khiến con người ta thấy phiền, mà buổi chiều hôm đó, bởi vì hai người đều không chịu lùi bước, nên không cùng nhau về nhà.

Thẩm Diên Tri ở phòng học, cuối cùng cũng làm xong đề vật lý thứ hai.

Anh lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho cô.

"Giỏi đó, mới nói có hai câu mà đã không thèm quan tâm người ta rồi."

"không trả lời tin nhắn phải không, được, sau này cũng đừng về nữa."

"....."

Đột nhiên có tiếng kêu gấp rút của chiếc xe cấp cứu.

Anh nhìn ánh mặt trời. Sau đó cất điện thoại, men theo đám người đông đúc xem có chuyện gì đã xảy ra.

Ở điện thoại, còn hiện rõ mấy dòng tin nhắn cuối mà anh gửi. 

"Xì, với cái tính này của em, thì ai mà chiều nổi chứ?"

"Ha ha ha, thì ra là do anh chiều mà ra."

"Gõ số 6 đi, anh đây dỗ em."

Rung Động Lần NữaTác giả: hộp lạnh bạch thái tửTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện SủngDịch: Puh 1 Thẩm Diên Tri cúi đầu hôn trán tôi, âm thanh trầm khàn khi vừa ngủ dậy. "Tối qua ngủ ngon không?" Tôi như con nai vàng ngơ ngác, rồi ngoan ngoãn gật đầu. Nếu là trước kia, có lẽ tôi sẽ còn phản kháng, nhưng anh đã dùng ba tuần lễ để cho tôi biết một đạo lý. Phục tùng là được. Cánh tay đặt bên người bị anh nắm lấy, anh thích thú luồn qua từng kẽ tay, đan mười ngón tay với tôi.  Dựa vào tôi, nhẹ cười rồi nhìn tôi đầy âu yếm. "Lần này không vứt nhẫn của anh đi à?" ..... Nhẫn của anh, là chiếc nhẫn kim cương tôi đeo trên ngón vô danh. Trước đó còn có hai chiếc, một chiếc bị tôi giấu trong tủ lạnh, một chiếc thì bị tôi vứt xuống hồ ở vườn hoa dưới nhà. Hậu quả của hai chiếc nhẫn kia mang lại tạm thời tôi không muốn nhớ nữa, mà cái hậu quả chiếc thứ ba mang lại có lẽ là: Tôi phải cùng anh ấy, người mà tôi đã từng sợ hãi nhất. Kết hôn. 2 Tôi thích khoảng thời gian được ngâm mình trong bồn tắm. Bởi vì không cần đối diện với anh, cũng sẽ không nhớ lại ký ức đáng sợ nào đó nữa.… Dịch: PuhBuổi chiều hôm nào đó, lớp 11, thực ra Thẩm Diên Tri cãi nhau một trận với Tần Tử Khanh.Tiếng côn trùng khiến con người ta thấy phiền, mà buổi chiều hôm đó, bởi vì hai người đều không chịu lùi bước, nên không cùng nhau về nhà.Thẩm Diên Tri ở phòng học, cuối cùng cũng làm xong đề vật lý thứ hai.Anh lôi điện thoại ra, gửi tin nhắn cho cô."Giỏi đó, mới nói có hai câu mà đã không thèm quan tâm người ta rồi.""không trả lời tin nhắn phải không, được, sau này cũng đừng về nữa.""....."Đột nhiên có tiếng kêu gấp rút của chiếc xe cấp cứu.Anh nhìn ánh mặt trời. Sau đó cất điện thoại, men theo đám người đông đúc xem có chuyện gì đã xảy ra.Ở điện thoại, còn hiện rõ mấy dòng tin nhắn cuối mà anh gửi. "Xì, với cái tính này của em, thì ai mà chiều nổi chứ?""Ha ha ha, thì ra là do anh chiều mà ra.""Gõ số 6 đi, anh đây dỗ em."

Chương 7: Ngoại truyện