Dưới màn mưa dày đặc, con đường ngoại ô dài hun hút, bầu trời phía xa như bị mây đen nuốt chửng... Dòng xe hối hả chạy qua. Khung cảnh vô cùng bi thương, cô gái nức nở run rẩy, trên khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ. Trước mắt cô là hình ảnh người đàn ông mà mình yêu thương, lại dang rộng vòng tay ôm lấy một người con gái khác. Tại sao anh không tin em? Em không lừa dối anh! Cô im đi, kể từ giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Người đàn ông mím môi, đôi mắt đầy thù hận, rồi đau lòng cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, quần áo không chỉnh tề. Chỉ xém chút nữa đã bị bọn khốn kia hãm hại. Anh ta lắc đầu trong sự thất vọng, xen lẫn đau lòng. Tất cả là do tôi, tôi quá cưng chiều cô cho nên cô mới trở nên tệ hại như ngày hôm nay. Ngạn Tuyết, tôi sẽ không bao giờ yêu người con gái ác độc như cô. Vĩnh viễn không! Màn mưa ngày càng nặng hạt, Ngạn Tuyết lặng người nhìn anh bế cô gái kia xoay lưng rời đi. Trái tim như ai xé toang ra từng mảnh, cô đưa mắt nhìn hai người họ ngày càng khuất xa. Thật…
Chương 27: 27: Anh Thật Hết Thuốc Chữa
Trói Buộc Trái Tim Nữ Minh TinhTác giả: Phi YênTruyện Ngôn TìnhDưới màn mưa dày đặc, con đường ngoại ô dài hun hút, bầu trời phía xa như bị mây đen nuốt chửng... Dòng xe hối hả chạy qua. Khung cảnh vô cùng bi thương, cô gái nức nở run rẩy, trên khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ. Trước mắt cô là hình ảnh người đàn ông mà mình yêu thương, lại dang rộng vòng tay ôm lấy một người con gái khác. Tại sao anh không tin em? Em không lừa dối anh! Cô im đi, kể từ giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Người đàn ông mím môi, đôi mắt đầy thù hận, rồi đau lòng cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, quần áo không chỉnh tề. Chỉ xém chút nữa đã bị bọn khốn kia hãm hại. Anh ta lắc đầu trong sự thất vọng, xen lẫn đau lòng. Tất cả là do tôi, tôi quá cưng chiều cô cho nên cô mới trở nên tệ hại như ngày hôm nay. Ngạn Tuyết, tôi sẽ không bao giờ yêu người con gái ác độc như cô. Vĩnh viễn không! Màn mưa ngày càng nặng hạt, Ngạn Tuyết lặng người nhìn anh bế cô gái kia xoay lưng rời đi. Trái tim như ai xé toang ra từng mảnh, cô đưa mắt nhìn hai người họ ngày càng khuất xa. Thật… - Được rồi ánh mắt hai người nhìn nhau rất tốt , khúc này Từ Triệt cậu hôn lên trán Tô Nhược rồi ôm trầm cô ấy lưu luyến không rời .Được không?- Được..Từ Triệt miệng cưỡng gật đầu ..- Diễn.Hai người lại nhập tâm thể hiện như vừa rồi , khúc cuối như lời đạo diễn hướng dẫn Từ Triệt hôn lên trán Tô Nhược đầy vẻ trân trọng rồi ôm trầm lấy cô .Hai người đứng dưới mưa ôm lấy nhau mỉm cười hạnh phúc.- Cắt...tốt lắm...tốt lắm.Lúc này Tô Nhược lạnh lắm rồi nghe tiếng hô cắt của đạo diễn mà thở phào.Henry vội chạy ra che dù rồi đưa khăn cho Tô Nhược quấn chặt.- Vào thay đồ trước đã , để cảm lạnh.Từ Triệt cũng được trợ lý che chắn đưa vào , anh nhìn Tô Nhược khẽ nói.- Em diễn tốt lắm, vất vả cho em rồi.Tô Nhược quấn chặt khăn , khuôn mặt hơi tái nhưng vẫn mỉm cười.- Cám ơn anh.Tô Nhược nhanh chóng vào thay quần áo, lúc thay quần áo đi ra Henry không biết đi đầu mua được nước trà gừng vội đem đến.- Em uống đi, để không bị cảm.Tô Nhược cảm thấy ấm áp liền nhận lấy.- Cám ơn anh.Uống thêm mấy hớp , trà còn ấm hòa vào vị cay, mùi thơm nồng của gừng len lỏi vào cổ họng cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều đồng thời xua đi cái lạnh lẽo bên ngoài.Đạo diễn Ngô đi vào , bước đến chỗ Tô Nhược hỏi thăm.Tuy lần đầu hợp tác với Tô Nhược nhưng ông ta rất có hảo cảm với cô gái này.- Tiểu Nhược có ổn không, có lạnh lắm không ?Tô Nhược vội lắc đầu.- Vâng, Tôi ổn mà.Đạo diễn Ngô gật gật đầu, nghiêm túc nói.- Tuy lần đầu hợp tác với cô ,nhưng Tôi rất thích cách làm việc của cô .Nhất là không bị công ty nuông chiều mà sinh ra kiêu ngạo như một số ngôi sao khác.Cứ thế mà phát huy nhé.- Vâng cám ơn đạo diễn Ngô , Tôi sẽ cố gắng.Thành công quá sớm, quen được săn đón, ảo tưởng về bản thân...!không ít ngôi sao tự coimình là cái rốn của vũ trụ mà không thể ngờ chính sự ngạo mạn ấy sẽ khiến họ lao đao trong sự nghiệp và tên tuổi sớm lụi tàn.Tô Nhược hiểu ngụ ý của ông ấy , đây là một lời khuyên chân thành cô không có lí do gì từ chổi.Đạo diễn Ngô nói thêm vài câu rồi nhường chỗ cho Tô Nhược nghỉ ngơi.Lúc này Tô Nhược hỏi Henry.- Điện thoại của em đâu ?Tô Nhược đặt ly trà xuống, cô có thói quen khi rảnh rỗi sẽ cầm đến điện thoại xem tin tức.Henry lấy từ trong túi xách của mình đưa cho Tô Nhược ...!Anh ta nhìn qua Từ Triết mới từ phòng thay đồ đi ra , cười cười với Tổ Nhược.- Em ngồi đây nhé , anh đem trà qua cho Tiểu Triệt nhà anh.Tô Nhược nhận lấy điện thoại , nhìn Henry bằng vẻ mặt khinh thường.- Anh thật hết thuốc chữa.Henry cười haha rồi nhanh chóng rời đi.
- Được rồi ánh mắt hai người nhìn nhau rất tốt , khúc này Từ Triệt cậu hôn lên trán Tô Nhược rồi ôm trầm cô ấy lưu luyến không rời .Được không?
- Được..
Từ Triệt miệng cưỡng gật đầu ..
- Diễn.
Hai người lại nhập tâm thể hiện như vừa rồi , khúc cuối như lời đạo diễn hướng dẫn Từ Triệt hôn lên trán Tô Nhược đầy vẻ trân trọng rồi ôm trầm lấy cô .Hai người đứng dưới mưa ôm lấy nhau mỉm cười hạnh phúc.
- Cắt...tốt lắm...tốt lắm.
Lúc này Tô Nhược lạnh lắm rồi nghe tiếng hô cắt của đạo diễn mà thở phào.
Henry vội chạy ra che dù rồi đưa khăn cho Tô Nhược quấn chặt.
- Vào thay đồ trước đã , để cảm lạnh.
Từ Triệt cũng được trợ lý che chắn đưa vào , anh nhìn Tô Nhược khẽ nói.
- Em diễn tốt lắm, vất vả cho em rồi.
Tô Nhược quấn chặt khăn , khuôn mặt hơi tái nhưng vẫn mỉm cười.
- Cám ơn anh.
Tô Nhược nhanh chóng vào thay quần áo, lúc thay quần áo đi ra Henry không biết đi đầu mua được nước trà gừng vội đem đến.
- Em uống đi, để không bị cảm.
Tô Nhược cảm thấy ấm áp liền nhận lấy.
- Cám ơn anh.
Uống thêm mấy hớp , trà còn ấm hòa vào vị cay, mùi thơm nồng của gừng len lỏi vào cổ họng cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều đồng thời xua đi cái lạnh lẽo bên ngoài.
Đạo diễn Ngô đi vào , bước đến chỗ Tô Nhược hỏi thăm.
Tuy lần đầu hợp tác với Tô Nhược nhưng ông ta rất có hảo cảm với cô gái này.
- Tiểu Nhược có ổn không, có lạnh lắm không ?
Tô Nhược vội lắc đầu.
- Vâng, Tôi ổn mà.
Đạo diễn Ngô gật gật đầu, nghiêm túc nói.
- Tuy lần đầu hợp tác với cô ,nhưng Tôi rất thích cách làm việc của cô .Nhất là không bị công ty nuông chiều mà sinh ra kiêu ngạo như một số ngôi sao khác.Cứ thế mà phát huy nhé.
- Vâng cám ơn đạo diễn Ngô , Tôi sẽ cố gắng.
Thành công quá sớm, quen được săn đón, ảo tưởng về bản thân...!không ít ngôi sao tự coi
mình là cái rốn của vũ trụ mà không thể ngờ chính sự ngạo mạn ấy sẽ khiến họ lao đao trong sự nghiệp và tên tuổi sớm lụi tàn.
Tô Nhược hiểu ngụ ý của ông ấy , đây là một lời khuyên chân thành cô không có lí do gì từ chổi.
Đạo diễn Ngô nói thêm vài câu rồi nhường chỗ cho Tô Nhược nghỉ ngơi.
Lúc này Tô Nhược hỏi Henry.
- Điện thoại của em đâu ?
Tô Nhược đặt ly trà xuống, cô có thói quen khi rảnh rỗi sẽ cầm đến điện thoại xem tin tức.
Henry lấy từ trong túi xách của mình đưa cho Tô Nhược ...!Anh ta nhìn qua Từ Triết mới từ phòng thay đồ đi ra , cười cười với Tổ Nhược.
- Em ngồi đây nhé , anh đem trà qua cho Tiểu Triệt nhà anh.
Tô Nhược nhận lấy điện thoại , nhìn Henry bằng vẻ mặt khinh thường.
- Anh thật hết thuốc chữa.
Henry cười haha rồi nhanh chóng rời đi.
Trói Buộc Trái Tim Nữ Minh TinhTác giả: Phi YênTruyện Ngôn TìnhDưới màn mưa dày đặc, con đường ngoại ô dài hun hút, bầu trời phía xa như bị mây đen nuốt chửng... Dòng xe hối hả chạy qua. Khung cảnh vô cùng bi thương, cô gái nức nở run rẩy, trên khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ. Trước mắt cô là hình ảnh người đàn ông mà mình yêu thương, lại dang rộng vòng tay ôm lấy một người con gái khác. Tại sao anh không tin em? Em không lừa dối anh! Cô im đi, kể từ giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Người đàn ông mím môi, đôi mắt đầy thù hận, rồi đau lòng cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, quần áo không chỉnh tề. Chỉ xém chút nữa đã bị bọn khốn kia hãm hại. Anh ta lắc đầu trong sự thất vọng, xen lẫn đau lòng. Tất cả là do tôi, tôi quá cưng chiều cô cho nên cô mới trở nên tệ hại như ngày hôm nay. Ngạn Tuyết, tôi sẽ không bao giờ yêu người con gái ác độc như cô. Vĩnh viễn không! Màn mưa ngày càng nặng hạt, Ngạn Tuyết lặng người nhìn anh bế cô gái kia xoay lưng rời đi. Trái tim như ai xé toang ra từng mảnh, cô đưa mắt nhìn hai người họ ngày càng khuất xa. Thật… - Được rồi ánh mắt hai người nhìn nhau rất tốt , khúc này Từ Triệt cậu hôn lên trán Tô Nhược rồi ôm trầm cô ấy lưu luyến không rời .Được không?- Được..Từ Triệt miệng cưỡng gật đầu ..- Diễn.Hai người lại nhập tâm thể hiện như vừa rồi , khúc cuối như lời đạo diễn hướng dẫn Từ Triệt hôn lên trán Tô Nhược đầy vẻ trân trọng rồi ôm trầm lấy cô .Hai người đứng dưới mưa ôm lấy nhau mỉm cười hạnh phúc.- Cắt...tốt lắm...tốt lắm.Lúc này Tô Nhược lạnh lắm rồi nghe tiếng hô cắt của đạo diễn mà thở phào.Henry vội chạy ra che dù rồi đưa khăn cho Tô Nhược quấn chặt.- Vào thay đồ trước đã , để cảm lạnh.Từ Triệt cũng được trợ lý che chắn đưa vào , anh nhìn Tô Nhược khẽ nói.- Em diễn tốt lắm, vất vả cho em rồi.Tô Nhược quấn chặt khăn , khuôn mặt hơi tái nhưng vẫn mỉm cười.- Cám ơn anh.Tô Nhược nhanh chóng vào thay quần áo, lúc thay quần áo đi ra Henry không biết đi đầu mua được nước trà gừng vội đem đến.- Em uống đi, để không bị cảm.Tô Nhược cảm thấy ấm áp liền nhận lấy.- Cám ơn anh.Uống thêm mấy hớp , trà còn ấm hòa vào vị cay, mùi thơm nồng của gừng len lỏi vào cổ họng cảm giác dễ chịu hơn rất nhiều đồng thời xua đi cái lạnh lẽo bên ngoài.Đạo diễn Ngô đi vào , bước đến chỗ Tô Nhược hỏi thăm.Tuy lần đầu hợp tác với Tô Nhược nhưng ông ta rất có hảo cảm với cô gái này.- Tiểu Nhược có ổn không, có lạnh lắm không ?Tô Nhược vội lắc đầu.- Vâng, Tôi ổn mà.Đạo diễn Ngô gật gật đầu, nghiêm túc nói.- Tuy lần đầu hợp tác với cô ,nhưng Tôi rất thích cách làm việc của cô .Nhất là không bị công ty nuông chiều mà sinh ra kiêu ngạo như một số ngôi sao khác.Cứ thế mà phát huy nhé.- Vâng cám ơn đạo diễn Ngô , Tôi sẽ cố gắng.Thành công quá sớm, quen được săn đón, ảo tưởng về bản thân...!không ít ngôi sao tự coimình là cái rốn của vũ trụ mà không thể ngờ chính sự ngạo mạn ấy sẽ khiến họ lao đao trong sự nghiệp và tên tuổi sớm lụi tàn.Tô Nhược hiểu ngụ ý của ông ấy , đây là một lời khuyên chân thành cô không có lí do gì từ chổi.Đạo diễn Ngô nói thêm vài câu rồi nhường chỗ cho Tô Nhược nghỉ ngơi.Lúc này Tô Nhược hỏi Henry.- Điện thoại của em đâu ?Tô Nhược đặt ly trà xuống, cô có thói quen khi rảnh rỗi sẽ cầm đến điện thoại xem tin tức.Henry lấy từ trong túi xách của mình đưa cho Tô Nhược ...!Anh ta nhìn qua Từ Triết mới từ phòng thay đồ đi ra , cười cười với Tổ Nhược.- Em ngồi đây nhé , anh đem trà qua cho Tiểu Triệt nhà anh.Tô Nhược nhận lấy điện thoại , nhìn Henry bằng vẻ mặt khinh thường.- Anh thật hết thuốc chữa.Henry cười haha rồi nhanh chóng rời đi.