Bạc Triều Từ dần lấy lại ý thức, trong không khí phảng phất mùi thuốc sát trùng đặc trưng của bệnh viện-một mùi hương mà đã từ lâu cô không còn nhớ đến.   Cô chậm rãi mở đôi mắt nặng trĩu, nhìn lên trần nhà trắng xóa, tâm trí trở nên mơ hồ.  
“Nương tử, nương tử, nàng đừng bỏ ta đi mà…” An Nguyệt Quân vẻ mặt đích như một người chồng
Những bông tuyết cô đơn lạnh lẽo, bay lả tả từ phía chân trời đen sẫm nhẹ nhàng rơi xuống giống như những vong linh khoan thai khiêu vũ trong đất trời… “Vào trong đi, lạnh lắm…” Tôi hít hít lỗ mũi, thực sự rất lạnh, ở trong lòng Bắc Nguyệt, tôi vẫn lạnh tới mức run lên…
Có lẽ, mỗi một người phụ nữ cho dù là kĩ nữ bán rẻ tiếng cười để mưu sinh, cũng không muốn nhớ lại cả một quá trình – mắt mở trừng trừng chứng kiến tôn nghiêm của mình bị người ta giẫm đạp như vậy. Xe bon bon trên đường.
Trong Tuyệt Vân Cốc hoa hạnh rơi đầy, hôm nay tàn hồng khắp nơi không giống hôm qua. Trong giang hồ, ai cũng biết, ở bên trong Tuyệt Vân Cốc có một rừng hoa hạnh, giữa rừng hoa hạnh lạc hồng vô số.
Đêm khuya mùa hè vẫn làm cho con người ta bức bối khó chịu.Chỉ là quá quen với khung cảnh này Thẩm Nhược Hy sớm chẳng quan tâm..
Đau đớn đến tận xương tủy máu đỏ nhuộm cả chiếc váy trắng, bóng tối ập đến, cô không còn biết chuyện gì xảy ra nữa. Đến khi tỉnh dậy cô đã đứng tại nghĩa trang. Thời tiết hôm nay không tốt lắm, những cơn mưa phùn tuy nhỏ nhưng vẫn ướt áo người đến đưa tiễn.
Cơn mưa bên ngoài khá là nặng hạt, mảnh trời tối như được xé tung bởi sấm sét. Cổng lớn, tất cả các cửa bị mở tung, từng cơn gió va đập vào tạo thành âm thanh chói tai, rợn người. Tiếng súng bên trong nhà từng hồi vang lên nhưng đều bị mưa gió lấn át.
- Tôi muốn ly hôn?1 Trong căn phòng ngủ sang trọng, màn đêm dày đặc bào phủ tấm kính.Ánh đèn đường loe lói chiếu vào khung cảnh sắp bị hơi lạnh tỏa ra từ người đàn ông nhấn chìm.1