Dưới màn mưa dày đặc, con đường ngoại ô dài hun hút, bầu trời phía xa như bị mây đen nuốt chửng... Dòng xe hối hả chạy qua. Khung cảnh vô cùng bi thương, cô gái nức nở run rẩy, trên khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ. Trước mắt cô là hình ảnh người đàn ông mà mình yêu thương, lại dang rộng vòng tay ôm lấy một người con gái khác. Tại sao anh không tin em? Em không lừa dối anh! Cô im đi, kể từ giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Người đàn ông mím môi, đôi mắt đầy thù hận, rồi đau lòng cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, quần áo không chỉnh tề. Chỉ xém chút nữa đã bị bọn khốn kia hãm hại. Anh ta lắc đầu trong sự thất vọng, xen lẫn đau lòng. Tất cả là do tôi, tôi quá cưng chiều cô cho nên cô mới trở nên tệ hại như ngày hôm nay. Ngạn Tuyết, tôi sẽ không bao giờ yêu người con gái ác độc như cô. Vĩnh viễn không! Màn mưa ngày càng nặng hạt, Ngạn Tuyết lặng người nhìn anh bế cô gái kia xoay lưng rời đi. Trái tim như ai xé toang ra từng mảnh, cô đưa mắt nhìn hai người họ ngày càng khuất xa. Thật…
Chương 32: 32: Mẹ Rất Nhớ Em
Trói Buộc Trái Tim Nữ Minh TinhTác giả: Phi YênTruyện Ngôn TìnhDưới màn mưa dày đặc, con đường ngoại ô dài hun hút, bầu trời phía xa như bị mây đen nuốt chửng... Dòng xe hối hả chạy qua. Khung cảnh vô cùng bi thương, cô gái nức nở run rẩy, trên khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ. Trước mắt cô là hình ảnh người đàn ông mà mình yêu thương, lại dang rộng vòng tay ôm lấy một người con gái khác. Tại sao anh không tin em? Em không lừa dối anh! Cô im đi, kể từ giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Người đàn ông mím môi, đôi mắt đầy thù hận, rồi đau lòng cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, quần áo không chỉnh tề. Chỉ xém chút nữa đã bị bọn khốn kia hãm hại. Anh ta lắc đầu trong sự thất vọng, xen lẫn đau lòng. Tất cả là do tôi, tôi quá cưng chiều cô cho nên cô mới trở nên tệ hại như ngày hôm nay. Ngạn Tuyết, tôi sẽ không bao giờ yêu người con gái ác độc như cô. Vĩnh viễn không! Màn mưa ngày càng nặng hạt, Ngạn Tuyết lặng người nhìn anh bế cô gái kia xoay lưng rời đi. Trái tim như ai xé toang ra từng mảnh, cô đưa mắt nhìn hai người họ ngày càng khuất xa. Thật… Đúng vậy từ lúc năm tuổi , khi được Tô Gia mua được từ bọn người kia.Cứ tưởng cuộc đời của cô rơi vào địa ngục , nhưng ngoài sự tưởng tượng,cô lại may mắn được Tô gia nuôi nấng chăm sóc hết mực.Mười ba năm trời ở Tô Gia cô là bảo bối được mẹ Tô thương yêu.LACô đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện..Và là tiểu công chúa được Tô Hàn chiều chuộng.Nhưng cô là đồ xấu xa , năm năm trước lại nhẫn tâm rời bỏ họ.Vì hành động thiếu suy nghĩ của cô mà Mẹ Tô tái phát bệnh ,còn Tô Hàn thì thất vọng..Đánh đổi tất cả bình yên để rồi cô được gì ..Tô Nhược thường nghĩ do chính cô bạc đãi Tô gia nên cô đã bị quả báo.Chính là những người thân mang cùng huyết thống kia không muốn nhận cô.Họ thà là đem một đứa trẻ mồ côi khác về nuôi , lấy thân phận của cô cho cô gái đó.Mỗi thứ vốn thuộc về cô đều được cho cô ta một cách danh chính ngôn thuận nhất..Có lẽ điều khiến cô đau lòng nhất chính là tình thương của họ dành cho cô ta còn nhiều hơn đứa con ruột bị thất lạc mười mấy năm qua như cô.- Xin lỗi ...!Tô Nhược ngân ngấn nước mắt nhìn Tô Hàn..Năm năm qua cô cảm thấy mình không còn mặt mũi để trở về Tô gia.Đứng khoảng cách từ xa để ngắm nhìn Mẹ Tô cô cũng không đủ tư cách.Vì cô là đứa vong ơn nên xứng đáng bị báo ứng.Năm đó khi biết tin cô muốn quay về tìm lại gia đình của mình , Tô Hàn không hề trách móc cô dù là một tiếng Anh còn lái xe đưa cô đến sân bay .Dù anh biết rằng khi cô rời đi Mẹ Tôi sẽ phát bệnh.Người đàn ông này trước sau đều rộng lượng với cô.Anh càng bao dung cô càng thấy có lỗi.Tô Hàn im lặng nhìn cô ,anh không nói gì.Tô Nhược không gắng gượng thêm được nước mắt ân hận lăn dài trên má cô nghẹn ngào nói.- Xin lỗi , em thật không có mặt mũi để gặp anh và mẹ..Lại một tiếng thở dài khẽ khàng , rút khăn giấy đưa cho cô.- Đừng khóc , anh và mẹ không hề trách em.Mẹ rất nhớ em.Còn có anh năm năm qua tuy không gặp mặt nhưng anh vẫn luôn theo dõi thông tin cô qua báo chí.Tô Nhược ngẩng đầu nhận khăn giấy từ anh.- Thật sao ,mẹ.ổn không anh..?- Nói em một tin vui để em không còn cắn rứt lương tâm.Tô Nhược chờ mong nhìn anh.Tô Hàn nói..- Lúc em rời đi mẹ nhập viện mấy lần , đã có nhiều lần anh muốn cho người đưa em trở về .Nhưng anh nghĩ làm như thế là không công bằng với em, em không sai , vì năm đó em còn quá nhỏ để quyết định số phận của mình .Bao năm qua nhờ có em, mẹ đã quên nổi đau mất Nhược Nhược và bệnh tình khuyên giảm.Vì thế em không có làm điều gì sai trái với Tô Gia với mẹ hay với anh nên không cần phải áy này trong lòng.Nước mắt rời nhòe trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược.Cô cảm kích xen lẫn vui mừng nhìn Tô Hàn ..- Tình trạng của mẹ bây giờ ra sao rồi anh ?Năm năm qua dường như mỗi khi nghĩ đến bà cô đã nhiều lần muốn gọi cho Tô Hàn nhưng chẳng lần nào là có can đảm cả.Tô Hàn mỉm cười ..
Đúng vậy từ lúc năm tuổi , khi được Tô Gia mua được từ bọn người kia.Cứ tưởng cuộc đời của cô rơi vào địa ngục , nhưng ngoài sự tưởng tượng,cô lại may mắn được Tô gia nuôi nấng chăm sóc hết mực.Mười ba năm trời ở Tô Gia cô là bảo bối được mẹ Tô thương yêu.
LA
Cô đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện..
Và là tiểu công chúa được Tô Hàn chiều chuộng.
Nhưng cô là đồ xấu xa , năm năm trước lại nhẫn tâm rời bỏ họ.Vì hành động thiếu suy nghĩ của cô mà Mẹ Tô tái phát bệnh ,còn Tô Hàn thì thất vọng..
Đánh đổi tất cả bình yên để rồi cô được gì ..
Tô Nhược thường nghĩ do chính cô bạc đãi Tô gia nên cô đã bị quả báo.
Chính là những người thân mang cùng huyết thống kia không muốn nhận cô.
Họ thà là đem một đứa trẻ mồ côi khác về nuôi , lấy thân phận của cô cho cô gái đó.Mỗi thứ vốn thuộc về cô đều được cho cô ta một cách danh chính ngôn thuận nhất..
Có lẽ điều khiến cô đau lòng nhất chính là tình thương của họ dành cho cô ta còn nhiều hơn đứa con ruột bị thất lạc mười mấy năm qua như cô.
- Xin lỗi ...!
Tô Nhược ngân ngấn nước mắt nhìn Tô Hàn..
Năm năm qua cô cảm thấy mình không còn mặt mũi để trở về Tô gia.
Đứng khoảng cách từ xa để ngắm nhìn Mẹ Tô cô cũng không đủ tư cách.
Vì cô là đứa vong ơn nên xứng đáng bị báo ứng.
Năm đó khi biết tin cô muốn quay về tìm lại gia đình của mình , Tô Hàn không hề trách móc cô dù là một tiếng Anh còn lái xe đưa cô đến sân bay .Dù anh biết rằng khi cô rời đi Mẹ Tôi sẽ phát bệnh.
Người đàn ông này trước sau đều rộng lượng với cô.
Anh càng bao dung cô càng thấy có lỗi.
Tô Hàn im lặng nhìn cô ,anh không nói gì.
Tô Nhược không gắng gượng thêm được nước mắt ân hận lăn dài trên má cô nghẹn ngào nói.
- Xin lỗi , em thật không có mặt mũi để gặp anh và mẹ..
Lại một tiếng thở dài khẽ khàng , rút khăn giấy đưa cho cô.
- Đừng khóc , anh và mẹ không hề trách em.
Mẹ rất nhớ em.
Còn có anh năm năm qua tuy không gặp mặt nhưng anh vẫn luôn theo dõi thông tin cô qua báo chí.
Tô Nhược ngẩng đầu nhận khăn giấy từ anh.
- Thật sao ,mẹ.
ổn không anh..?
- Nói em một tin vui để em không còn cắn rứt lương tâm.
Tô Nhược chờ mong nhìn anh.
Tô Hàn nói..
- Lúc em rời đi mẹ nhập viện mấy lần , đã có nhiều lần anh muốn cho người đưa em trở về .Nhưng anh nghĩ làm như thế là không công bằng với em, em không sai , vì năm đó em còn quá nhỏ để quyết định số phận của mình .Bao năm qua nhờ có em, mẹ đã quên nổi đau mất Nhược Nhược và bệnh tình khuyên giảm.
Vì thế em không có làm điều gì sai trái với Tô Gia với mẹ hay với anh nên không cần phải áy này trong lòng.
Nước mắt rời nhòe trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược.
Cô cảm kích xen lẫn vui mừng nhìn Tô Hàn ..
- Tình trạng của mẹ bây giờ ra sao rồi anh ?
Năm năm qua dường như mỗi khi nghĩ đến bà cô đã nhiều lần muốn gọi cho Tô Hàn nhưng chẳng lần nào là có can đảm cả.
Tô Hàn mỉm cười ..
Trói Buộc Trái Tim Nữ Minh TinhTác giả: Phi YênTruyện Ngôn TìnhDưới màn mưa dày đặc, con đường ngoại ô dài hun hút, bầu trời phía xa như bị mây đen nuốt chửng... Dòng xe hối hả chạy qua. Khung cảnh vô cùng bi thương, cô gái nức nở run rẩy, trên khuôn mặt xinh đẹp đẫm lệ. Trước mắt cô là hình ảnh người đàn ông mà mình yêu thương, lại dang rộng vòng tay ôm lấy một người con gái khác. Tại sao anh không tin em? Em không lừa dối anh! Cô im đi, kể từ giờ tôi không muốn nhìn thấy mặt cô nữa. Người đàn ông mím môi, đôi mắt đầy thù hận, rồi đau lòng cúi đầu nhìn người con gái trong lòng, quần áo không chỉnh tề. Chỉ xém chút nữa đã bị bọn khốn kia hãm hại. Anh ta lắc đầu trong sự thất vọng, xen lẫn đau lòng. Tất cả là do tôi, tôi quá cưng chiều cô cho nên cô mới trở nên tệ hại như ngày hôm nay. Ngạn Tuyết, tôi sẽ không bao giờ yêu người con gái ác độc như cô. Vĩnh viễn không! Màn mưa ngày càng nặng hạt, Ngạn Tuyết lặng người nhìn anh bế cô gái kia xoay lưng rời đi. Trái tim như ai xé toang ra từng mảnh, cô đưa mắt nhìn hai người họ ngày càng khuất xa. Thật… Đúng vậy từ lúc năm tuổi , khi được Tô Gia mua được từ bọn người kia.Cứ tưởng cuộc đời của cô rơi vào địa ngục , nhưng ngoài sự tưởng tượng,cô lại may mắn được Tô gia nuôi nấng chăm sóc hết mực.Mười ba năm trời ở Tô Gia cô là bảo bối được mẹ Tô thương yêu.LACô đưa mắt nhìn người đàn ông đối diện..Và là tiểu công chúa được Tô Hàn chiều chuộng.Nhưng cô là đồ xấu xa , năm năm trước lại nhẫn tâm rời bỏ họ.Vì hành động thiếu suy nghĩ của cô mà Mẹ Tô tái phát bệnh ,còn Tô Hàn thì thất vọng..Đánh đổi tất cả bình yên để rồi cô được gì ..Tô Nhược thường nghĩ do chính cô bạc đãi Tô gia nên cô đã bị quả báo.Chính là những người thân mang cùng huyết thống kia không muốn nhận cô.Họ thà là đem một đứa trẻ mồ côi khác về nuôi , lấy thân phận của cô cho cô gái đó.Mỗi thứ vốn thuộc về cô đều được cho cô ta một cách danh chính ngôn thuận nhất..Có lẽ điều khiến cô đau lòng nhất chính là tình thương của họ dành cho cô ta còn nhiều hơn đứa con ruột bị thất lạc mười mấy năm qua như cô.- Xin lỗi ...!Tô Nhược ngân ngấn nước mắt nhìn Tô Hàn..Năm năm qua cô cảm thấy mình không còn mặt mũi để trở về Tô gia.Đứng khoảng cách từ xa để ngắm nhìn Mẹ Tô cô cũng không đủ tư cách.Vì cô là đứa vong ơn nên xứng đáng bị báo ứng.Năm đó khi biết tin cô muốn quay về tìm lại gia đình của mình , Tô Hàn không hề trách móc cô dù là một tiếng Anh còn lái xe đưa cô đến sân bay .Dù anh biết rằng khi cô rời đi Mẹ Tôi sẽ phát bệnh.Người đàn ông này trước sau đều rộng lượng với cô.Anh càng bao dung cô càng thấy có lỗi.Tô Hàn im lặng nhìn cô ,anh không nói gì.Tô Nhược không gắng gượng thêm được nước mắt ân hận lăn dài trên má cô nghẹn ngào nói.- Xin lỗi , em thật không có mặt mũi để gặp anh và mẹ..Lại một tiếng thở dài khẽ khàng , rút khăn giấy đưa cho cô.- Đừng khóc , anh và mẹ không hề trách em.Mẹ rất nhớ em.Còn có anh năm năm qua tuy không gặp mặt nhưng anh vẫn luôn theo dõi thông tin cô qua báo chí.Tô Nhược ngẩng đầu nhận khăn giấy từ anh.- Thật sao ,mẹ.ổn không anh..?- Nói em một tin vui để em không còn cắn rứt lương tâm.Tô Nhược chờ mong nhìn anh.Tô Hàn nói..- Lúc em rời đi mẹ nhập viện mấy lần , đã có nhiều lần anh muốn cho người đưa em trở về .Nhưng anh nghĩ làm như thế là không công bằng với em, em không sai , vì năm đó em còn quá nhỏ để quyết định số phận của mình .Bao năm qua nhờ có em, mẹ đã quên nổi đau mất Nhược Nhược và bệnh tình khuyên giảm.Vì thế em không có làm điều gì sai trái với Tô Gia với mẹ hay với anh nên không cần phải áy này trong lòng.Nước mắt rời nhòe trên khuôn mặt xinh đẹp của Tô Nhược.Cô cảm kích xen lẫn vui mừng nhìn Tô Hàn ..- Tình trạng của mẹ bây giờ ra sao rồi anh ?Năm năm qua dường như mỗi khi nghĩ đến bà cô đã nhiều lần muốn gọi cho Tô Hàn nhưng chẳng lần nào là có can đảm cả.Tô Hàn mỉm cười ..