Tác giả:

Giữa tháng Năm, nhiệt độ tăng cao, nắng chói chang rọi vào da thứ nóng hầm hập, như lấy trộm ánh nắng của tháng Bảy tháng Tám và gom góp lại, để người ta thích ứng trước với cơn nóng bức như lửa của mùa hè năm nay. Lâm Phong Dự ngẩng đầu nhìn bầu trời không có bất cứ màu sắc nào, khuôn mặt bình tĩnh, nét mặt thản nhiên, khiến anh giống như dòng suối mát hay cơn gió nhẹ xuyên tới giữa ánh nắng nóng nực, rồi mau chóng bị người khác lùng bắt, mọi người xung quanh không ngừng đến gần anh. Lâm Phong Dự nhìn mọi người xung quanh, có người quen, có người không quen, tất cả đều bày tỏ thiện chí lớn nhất với anh, hỏi han niềm nở và quan tâm vết thương trên tay trái anh. Anh lịch sự đáp lại, cảm ơn sự quan tâm của đối phương, đồng thời cũng che giấu mấy phần nôn nóng và thiếu kiên nhẫn nơi sâu nhất trong lòng. Chẳng nói được là may mắn hay là xui xẻo nữa, lúc ra ngoài trường ăn cơm buổi trưa, anh trông thấy một đứa trẻ đứng bên đường, tay cầm tờ một trăm tệ hí hửng gấp tờ tiền lại, một chiếc mô…

Chương 4: Người có tiền đ�? Nhất

Xinh Gái Có Gì SaiTác giả: Lục XuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhGiữa tháng Năm, nhiệt độ tăng cao, nắng chói chang rọi vào da thứ nóng hầm hập, như lấy trộm ánh nắng của tháng Bảy tháng Tám và gom góp lại, để người ta thích ứng trước với cơn nóng bức như lửa của mùa hè năm nay. Lâm Phong Dự ngẩng đầu nhìn bầu trời không có bất cứ màu sắc nào, khuôn mặt bình tĩnh, nét mặt thản nhiên, khiến anh giống như dòng suối mát hay cơn gió nhẹ xuyên tới giữa ánh nắng nóng nực, rồi mau chóng bị người khác lùng bắt, mọi người xung quanh không ngừng đến gần anh. Lâm Phong Dự nhìn mọi người xung quanh, có người quen, có người không quen, tất cả đều bày tỏ thiện chí lớn nhất với anh, hỏi han niềm nở và quan tâm vết thương trên tay trái anh. Anh lịch sự đáp lại, cảm ơn sự quan tâm của đối phương, đồng thời cũng che giấu mấy phần nôn nóng và thiếu kiên nhẫn nơi sâu nhất trong lòng. Chẳng nói được là may mắn hay là xui xẻo nữa, lúc ra ngoài trường ăn cơm buổi trưa, anh trông thấy một đứa trẻ đứng bên đường, tay cầm tờ một trăm tệ hí hửng gấp tờ tiền lại, một chiếc mô… Thời VÅ© chưa từng nói cho Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan biết, cô và Lâm Phong Dá»± là bạn học cấp Hai.Thời VÅ© hồi cấp Hai còn là một cô nhóc con, lúc thi để chia lớp, vì một trận cảm mà làm bài không tốt, dẫn đến việc cô không thể vào được một trong ba lớp chọn.Chuyện đó khiến cô canh cánh rất lâu, vừa ghét cÆ¡ thể kém cỏi cá»§a mình, lại oán giận mình sao lại không đủ thông minh như thế, u sầu buồn bã, ngày nào cÅ©ng ở nhà khóc, đến mức bố mẹ cô thấy được an á»§i vô cùng, con thích học, có tệ hÆ¡n nữa thì có thể tệ đến đâu, ý là con gái nhà mình chắc chắn là một cô gái tốt.Cô học cá»±c kỳ nghiêm túc, cầu nguyện ngày đêm rằng có thể chia lớp một lần nữa, lần này cô nhất định có thể vào lớp chọn.Nhưng kì thi chia lớp mà cô chờ đợi vẫn chưa đến, cô vừa oán giận tác phong làm việc cá»§a nhà trường lỗi thời chẳng có gì mới mẻ, vừa căm ghét chế độ thi chia lớp này, sau mỗi kì thi hàng tháng, cầm tờ phiếu thành tích, phải so thành tích cá»§a mình hết lần này đến lần khác, sau đó càng thêm căm ghét, với thành tích cá»§a cô, rõ ràng có thể vào được lớp chọn.Cô càng thêm cố gắng học hành, đến nỗi khá có tiếng trong khối, ai cÅ©ng biết ở lớp bình thường có một cô bé có thành tích tốt, thành tích không thua học sinh lớp chọn, hÆ¡n nữa người ta còn là một tiểu mỹ nữ.Mỗi lần nghe thấy người khác bàn tán về mình, cô đều có thể đỏ mặt, sau đó càng thêm nỗ lá»±c, mong giữ được danh hiệu “trông xinh đẹp học lại còn giỏi” vững chắc hÆ¡n. Lúc này cô cÅ©ng phát hiện ra lợi ích khi học ở lớp bình thường, nếu là trong lớp chọn, thành tích cá»§a cô nhất định sẽ không nổi bật như thế, thậm chí còn có thể khiến thầy cô lớp chọn chú ý đến.Khi sắp lên lớp Chín, cuối cùng cô đã được cô giáo gọi vào văn phòng nói chuyện, đi cùng cô còn có hai học sinh lớp khác. Nội dung nói chuyện đơn giản và rõ ràng, đại khái là do mấy người họ có thành tích nổi trội nên thầy cô hỏi họ có muốn vào học trong lớp chọn hay không.Trái tim Thời VÅ© đập dồn dập và kích động, đối với cô, đó có lẽ là khắc họa tốt nhất cho giấc mÆ¡ thành hiện thá»±c, tuy chưa có một lần thi chia lớp chính thức nào để cô chứng minh thá»±c lá»±c cá»§a mình, nhưng cô cÅ©ng tá»± dá»±a vào thành tích học cá»§a mình để được chú ý và công nhận.Ba học sinh, một học sinh từ chối đề nghị cá»§a thầy cô, Thời VÅ© và một bạn nữ khác được phân vào lớp 9/1 và lớp 9/2.Cứ vậy, năm lớp Chín, Thời VÅ© trở thành học sinh lớp 9/1.Sau khi trở thành học sinh lớp 9/1, Thời VÅ© cÅ©ng hoàn toàn biến từ thỏi vàng phát sáng thành hòn sỏi, ném vào trong nước hoàn toàn không thấy rõ. Cô tiếp tục nỗ lá»±c học hành, thành tích cÅ©ng chỉ thuộc nhóm giữa trong lớp 9/1 mà thôi.Khi càng thêm nỗ lá»±c học hành và phải đối mặt với nỗi ảo não khi thành tích chững lại không tiến lên, cô luôn bất giác nhìn sang bạn học Lâm Phong Dá»± dù là môn học nào cÅ©ng được thầy cô giáo xem trọng nhất. Còn cậu cÅ©ng đứng đầu trong lớp, đồng thời lại đứng nhất toàn khối.Cậu ta không nỗ lá»±c bằng mình, Thời VÅ© thầm định nghÄ©a trong lòng, kèm theo định nghÄ©a này thì cậu ta chắc chắn thông minh hÆ¡n mình, thế thì mới có được thành tích xuất sắc như thế.Cậu ta không chỉ học giỏi, mà còn có khuôn mặt tuấn tú.Cô từng nhiều lần trông thấy có các bạn nữ lén lút quan sát cậu, sau đó thầm thì gì đó với bạn, chắc chắn là nói những thứ liên quan đến cậu rồi.Sau một lần thi Toán, rất nhiều người trong lớp đều bị thầy Toán gọi vào văn phòng lần lượt hỏi han, có lẽ là nói về tình hình học tập gần đây, tại sao thành tích kém đi, là vì làm bài không cẩn thận hay là không nắm chắc và thành thạo kiến thức, vân vân.Thời VÅ© cÅ©ng là một trong số đó, chỉ có điều cô là người cuối cùng.Lúc rời khỏi văn phòng, bước chân cô hÆ¡i lưỡng lá»±, có một bài cô không biết rõ lắm, tuy bài đó đã được thầy cô định nghÄ©a là một trong số những bài rất dễ, nhưng cô vẫn không biết, lại bởi một vài lí do không thể nói nào đó mà ngại hỏi thầy cô. Khi đi ra khỏi văn phòng, cô đột nhiên hối hận, cảm thấy mình vẫn nên hỏi thì hÆ¡n.Còn chưa đi đến văn phòng, cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa các thầy cô.“Cô bé vừa nãy xinh nhỉ, cÅ©ng học lớp 9/1 đấy à?” Một cô giáo cười đùa.“Ừ, lớp 9/1, trước học lớp 9/7, năm nay mới được đưa đến lớp 9/1. Thành tích cÅ©ng tạm, chỉ là hÆ¡i kém môn Toán.”“Con gái hình như đều thế, Ngữ Văn và Tiếng Anh đều giỏi hÆ¡n con trai, Toán Lý Hóa thì kém hÆ¡n.”“CÅ©ng không hoàn toàn thế, kiến thức cấp Hai ít bài khó, chỉ cần đề bài không quá khó thì bình thường tụi con gái mà chăm chú học sẽ có thành tích cao hÆ¡n con trai, tụi con trai làm bài dễ ẩu.”“CÅ©ng chưa thấy lần nào thi có em nữ nào đứng đầu.”“Chuyện này thì tại Lâm Phong Dá»± thông minh quá, cu cậu khá lắm, sau này tiền đồ sẽ rộng mở.”Một thầy giáo khác tham gia: “Thời buổi này, không phải là thành tích tốt thì có nghÄ©a là có tiền đồ nữa. Tôi lại cảm thấy cô bé vừa nãy sau này sẽ có tiền đồ sáng lạn.”Có người dường như cười: “Đúng đấy, học sinh có tiền đồ rộng mở nhất lớp 9/1 thật sá»± có thể là hai em Lâm Phong Dá»± và Thời VÅ©.”Khi ấy Thời VÅ© như mở cờ trong bụng, đi đường phÆ¡i phới, lưng ưỡn thẳng, cô được người ta cho là có tiền đồ, thậm chí có tiền đồ như Lâm Phong Dá»± đứng đầu khối, đây là vinh quang lớn nhường nào chứ.Khi ấy cô không hiểu, tiền đồ cá»§a cô, khác với tiền đồ cá»§a Lâm Phong Dá»±. Nhưng điều đó cÅ©ng không ảnh hưởng đến sức nóng hừng há»±c trong lòng cô, cô vùi đầu vào học, dù rằng việc học cá»§a cô chưa có bất cứ tiến bộ nào.Mãi đến nhiều năm về sau, nhớ lại lời đó, Thời VÅ© đột nhiên sinh lòng khâm phục giáo viên năm ấy.Cô và Lâm Phong Dá»± quả nhiên giống như lời họ nói, là hai người có tiền đồ nhất trong lớp khi ấy, đều trở thành người giàu có, chỉ là một người dá»±a vào đàn ông, một người dá»±a vào chính bản thân mình.Hai người cùng được nhận định là cùng có tiền đồ, xuất hiện trong cùng một bữa tiệc, vừa không hàn huyên vì thân phận bạn học, cÅ©ng chưa từng chào hỏi vì là bạn học cấp Ba, nói vài lời vu vÆ¡, vậy mà một người nói cho một người khác biết chồng sắp cưới cá»§a cô ấy dây dưa với cô gái khác.Không thể không nói là vô cùng lúng túng.Khác biệt một trời một vá»±c, người đàn ông dá»±a vào chính bản thân mà có được địa vị như bây giờ rõ ràng ung dung tá»± tin, còn cô gái thì rõ ràng mông lung và hÆ¡i bối rối không biết làm sao.Nhưng Thời VÅ© lại cảm thấy cảm giác khác biệt một trời một vá»±c này hÆ¡i quen thuộc.Học chung một trường cấp Hai, chung một khối, cùng thi đỗ vào Trung học Trường Duệ, nhưng Lâm Phong Dá»± vào Trung học Trường Duệ với thành tích xếp đầu, còn Thời VÅ© lại đỗ vào Trung học Trường Duệ với mức điểm sàn, một người thứ nhất, một người thứ nhất từ dưới lên.Thời VÅ© rất nghi ngờ, “một trời” này hoàn toàn không biết “một vá»±c” từng học chung một lớp với mình, dù rằng “một vá»±c” vẫn luôn nhớ.Lâm Phong Dá»± không nói nhiều thêm, không có tâm tư giảng đạo lý với cô, thậm chí có lẽ anh còn thấy hÆ¡i bá»±c bội vì sá»± lo chuyện bao đồng cá»§a mình.Thời VÅ© nhìn bóng dáng lạnh lùng rời đi cá»§a anh, khẽ giậm chân, bỗng thẹn quá hóa giận, thầm mắng Tô Viễn Trạch gần chết, sau đó lại cảm thấy cá»±c kì ấm ức, thế này thì không biết Lâm Phong Dá»± sẽ nghÄ© mình như thế nào nữa.

Xinh Gái Có Gì SaiTác giả: Lục XuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhGiữa tháng Năm, nhiệt độ tăng cao, nắng chói chang rọi vào da thứ nóng hầm hập, như lấy trộm ánh nắng của tháng Bảy tháng Tám và gom góp lại, để người ta thích ứng trước với cơn nóng bức như lửa của mùa hè năm nay. Lâm Phong Dự ngẩng đầu nhìn bầu trời không có bất cứ màu sắc nào, khuôn mặt bình tĩnh, nét mặt thản nhiên, khiến anh giống như dòng suối mát hay cơn gió nhẹ xuyên tới giữa ánh nắng nóng nực, rồi mau chóng bị người khác lùng bắt, mọi người xung quanh không ngừng đến gần anh. Lâm Phong Dự nhìn mọi người xung quanh, có người quen, có người không quen, tất cả đều bày tỏ thiện chí lớn nhất với anh, hỏi han niềm nở và quan tâm vết thương trên tay trái anh. Anh lịch sự đáp lại, cảm ơn sự quan tâm của đối phương, đồng thời cũng che giấu mấy phần nôn nóng và thiếu kiên nhẫn nơi sâu nhất trong lòng. Chẳng nói được là may mắn hay là xui xẻo nữa, lúc ra ngoài trường ăn cơm buổi trưa, anh trông thấy một đứa trẻ đứng bên đường, tay cầm tờ một trăm tệ hí hửng gấp tờ tiền lại, một chiếc mô… Thời VÅ© chưa từng nói cho Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan biết, cô và Lâm Phong Dá»± là bạn học cấp Hai.Thời VÅ© hồi cấp Hai còn là một cô nhóc con, lúc thi để chia lớp, vì một trận cảm mà làm bài không tốt, dẫn đến việc cô không thể vào được một trong ba lớp chọn.Chuyện đó khiến cô canh cánh rất lâu, vừa ghét cÆ¡ thể kém cỏi cá»§a mình, lại oán giận mình sao lại không đủ thông minh như thế, u sầu buồn bã, ngày nào cÅ©ng ở nhà khóc, đến mức bố mẹ cô thấy được an á»§i vô cùng, con thích học, có tệ hÆ¡n nữa thì có thể tệ đến đâu, ý là con gái nhà mình chắc chắn là một cô gái tốt.Cô học cá»±c kỳ nghiêm túc, cầu nguyện ngày đêm rằng có thể chia lớp một lần nữa, lần này cô nhất định có thể vào lớp chọn.Nhưng kì thi chia lớp mà cô chờ đợi vẫn chưa đến, cô vừa oán giận tác phong làm việc cá»§a nhà trường lỗi thời chẳng có gì mới mẻ, vừa căm ghét chế độ thi chia lớp này, sau mỗi kì thi hàng tháng, cầm tờ phiếu thành tích, phải so thành tích cá»§a mình hết lần này đến lần khác, sau đó càng thêm căm ghét, với thành tích cá»§a cô, rõ ràng có thể vào được lớp chọn.Cô càng thêm cố gắng học hành, đến nỗi khá có tiếng trong khối, ai cÅ©ng biết ở lớp bình thường có một cô bé có thành tích tốt, thành tích không thua học sinh lớp chọn, hÆ¡n nữa người ta còn là một tiểu mỹ nữ.Mỗi lần nghe thấy người khác bàn tán về mình, cô đều có thể đỏ mặt, sau đó càng thêm nỗ lá»±c, mong giữ được danh hiệu “trông xinh đẹp học lại còn giỏi” vững chắc hÆ¡n. Lúc này cô cÅ©ng phát hiện ra lợi ích khi học ở lớp bình thường, nếu là trong lớp chọn, thành tích cá»§a cô nhất định sẽ không nổi bật như thế, thậm chí còn có thể khiến thầy cô lớp chọn chú ý đến.Khi sắp lên lớp Chín, cuối cùng cô đã được cô giáo gọi vào văn phòng nói chuyện, đi cùng cô còn có hai học sinh lớp khác. Nội dung nói chuyện đơn giản và rõ ràng, đại khái là do mấy người họ có thành tích nổi trội nên thầy cô hỏi họ có muốn vào học trong lớp chọn hay không.Trái tim Thời VÅ© đập dồn dập và kích động, đối với cô, đó có lẽ là khắc họa tốt nhất cho giấc mÆ¡ thành hiện thá»±c, tuy chưa có một lần thi chia lớp chính thức nào để cô chứng minh thá»±c lá»±c cá»§a mình, nhưng cô cÅ©ng tá»± dá»±a vào thành tích học cá»§a mình để được chú ý và công nhận.Ba học sinh, một học sinh từ chối đề nghị cá»§a thầy cô, Thời VÅ© và một bạn nữ khác được phân vào lớp 9/1 và lớp 9/2.Cứ vậy, năm lớp Chín, Thời VÅ© trở thành học sinh lớp 9/1.Sau khi trở thành học sinh lớp 9/1, Thời VÅ© cÅ©ng hoàn toàn biến từ thỏi vàng phát sáng thành hòn sỏi, ném vào trong nước hoàn toàn không thấy rõ. Cô tiếp tục nỗ lá»±c học hành, thành tích cÅ©ng chỉ thuộc nhóm giữa trong lớp 9/1 mà thôi.Khi càng thêm nỗ lá»±c học hành và phải đối mặt với nỗi ảo não khi thành tích chững lại không tiến lên, cô luôn bất giác nhìn sang bạn học Lâm Phong Dá»± dù là môn học nào cÅ©ng được thầy cô giáo xem trọng nhất. Còn cậu cÅ©ng đứng đầu trong lớp, đồng thời lại đứng nhất toàn khối.Cậu ta không nỗ lá»±c bằng mình, Thời VÅ© thầm định nghÄ©a trong lòng, kèm theo định nghÄ©a này thì cậu ta chắc chắn thông minh hÆ¡n mình, thế thì mới có được thành tích xuất sắc như thế.Cậu ta không chỉ học giỏi, mà còn có khuôn mặt tuấn tú.Cô từng nhiều lần trông thấy có các bạn nữ lén lút quan sát cậu, sau đó thầm thì gì đó với bạn, chắc chắn là nói những thứ liên quan đến cậu rồi.Sau một lần thi Toán, rất nhiều người trong lớp đều bị thầy Toán gọi vào văn phòng lần lượt hỏi han, có lẽ là nói về tình hình học tập gần đây, tại sao thành tích kém đi, là vì làm bài không cẩn thận hay là không nắm chắc và thành thạo kiến thức, vân vân.Thời VÅ© cÅ©ng là một trong số đó, chỉ có điều cô là người cuối cùng.Lúc rời khỏi văn phòng, bước chân cô hÆ¡i lưỡng lá»±, có một bài cô không biết rõ lắm, tuy bài đó đã được thầy cô định nghÄ©a là một trong số những bài rất dễ, nhưng cô vẫn không biết, lại bởi một vài lí do không thể nói nào đó mà ngại hỏi thầy cô. Khi đi ra khỏi văn phòng, cô đột nhiên hối hận, cảm thấy mình vẫn nên hỏi thì hÆ¡n.Còn chưa đi đến văn phòng, cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa các thầy cô.“Cô bé vừa nãy xinh nhỉ, cÅ©ng học lớp 9/1 đấy à?” Một cô giáo cười đùa.“Ừ, lớp 9/1, trước học lớp 9/7, năm nay mới được đưa đến lớp 9/1. Thành tích cÅ©ng tạm, chỉ là hÆ¡i kém môn Toán.”“Con gái hình như đều thế, Ngữ Văn và Tiếng Anh đều giỏi hÆ¡n con trai, Toán Lý Hóa thì kém hÆ¡n.”“CÅ©ng không hoàn toàn thế, kiến thức cấp Hai ít bài khó, chỉ cần đề bài không quá khó thì bình thường tụi con gái mà chăm chú học sẽ có thành tích cao hÆ¡n con trai, tụi con trai làm bài dễ ẩu.”“CÅ©ng chưa thấy lần nào thi có em nữ nào đứng đầu.”“Chuyện này thì tại Lâm Phong Dá»± thông minh quá, cu cậu khá lắm, sau này tiền đồ sẽ rộng mở.”Một thầy giáo khác tham gia: “Thời buổi này, không phải là thành tích tốt thì có nghÄ©a là có tiền đồ nữa. Tôi lại cảm thấy cô bé vừa nãy sau này sẽ có tiền đồ sáng lạn.”Có người dường như cười: “Đúng đấy, học sinh có tiền đồ rộng mở nhất lớp 9/1 thật sá»± có thể là hai em Lâm Phong Dá»± và Thời VÅ©.”Khi ấy Thời VÅ© như mở cờ trong bụng, đi đường phÆ¡i phới, lưng ưỡn thẳng, cô được người ta cho là có tiền đồ, thậm chí có tiền đồ như Lâm Phong Dá»± đứng đầu khối, đây là vinh quang lớn nhường nào chứ.Khi ấy cô không hiểu, tiền đồ cá»§a cô, khác với tiền đồ cá»§a Lâm Phong Dá»±. Nhưng điều đó cÅ©ng không ảnh hưởng đến sức nóng hừng há»±c trong lòng cô, cô vùi đầu vào học, dù rằng việc học cá»§a cô chưa có bất cứ tiến bộ nào.Mãi đến nhiều năm về sau, nhớ lại lời đó, Thời VÅ© đột nhiên sinh lòng khâm phục giáo viên năm ấy.Cô và Lâm Phong Dá»± quả nhiên giống như lời họ nói, là hai người có tiền đồ nhất trong lớp khi ấy, đều trở thành người giàu có, chỉ là một người dá»±a vào đàn ông, một người dá»±a vào chính bản thân mình.Hai người cùng được nhận định là cùng có tiền đồ, xuất hiện trong cùng một bữa tiệc, vừa không hàn huyên vì thân phận bạn học, cÅ©ng chưa từng chào hỏi vì là bạn học cấp Ba, nói vài lời vu vÆ¡, vậy mà một người nói cho một người khác biết chồng sắp cưới cá»§a cô ấy dây dưa với cô gái khác.Không thể không nói là vô cùng lúng túng.Khác biệt một trời một vá»±c, người đàn ông dá»±a vào chính bản thân mà có được địa vị như bây giờ rõ ràng ung dung tá»± tin, còn cô gái thì rõ ràng mông lung và hÆ¡i bối rối không biết làm sao.Nhưng Thời VÅ© lại cảm thấy cảm giác khác biệt một trời một vá»±c này hÆ¡i quen thuộc.Học chung một trường cấp Hai, chung một khối, cùng thi đỗ vào Trung học Trường Duệ, nhưng Lâm Phong Dá»± vào Trung học Trường Duệ với thành tích xếp đầu, còn Thời VÅ© lại đỗ vào Trung học Trường Duệ với mức điểm sàn, một người thứ nhất, một người thứ nhất từ dưới lên.Thời VÅ© rất nghi ngờ, “một trời” này hoàn toàn không biết “một vá»±c” từng học chung một lớp với mình, dù rằng “một vá»±c” vẫn luôn nhớ.Lâm Phong Dá»± không nói nhiều thêm, không có tâm tư giảng đạo lý với cô, thậm chí có lẽ anh còn thấy hÆ¡i bá»±c bội vì sá»± lo chuyện bao đồng cá»§a mình.Thời VÅ© nhìn bóng dáng lạnh lùng rời đi cá»§a anh, khẽ giậm chân, bỗng thẹn quá hóa giận, thầm mắng Tô Viễn Trạch gần chết, sau đó lại cảm thấy cá»±c kì ấm ức, thế này thì không biết Lâm Phong Dá»± sẽ nghÄ© mình như thế nào nữa.

Xinh Gái Có Gì SaiTác giả: Lục XuTruyện Hài Hước, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng SinhGiữa tháng Năm, nhiệt độ tăng cao, nắng chói chang rọi vào da thứ nóng hầm hập, như lấy trộm ánh nắng của tháng Bảy tháng Tám và gom góp lại, để người ta thích ứng trước với cơn nóng bức như lửa của mùa hè năm nay. Lâm Phong Dự ngẩng đầu nhìn bầu trời không có bất cứ màu sắc nào, khuôn mặt bình tĩnh, nét mặt thản nhiên, khiến anh giống như dòng suối mát hay cơn gió nhẹ xuyên tới giữa ánh nắng nóng nực, rồi mau chóng bị người khác lùng bắt, mọi người xung quanh không ngừng đến gần anh. Lâm Phong Dự nhìn mọi người xung quanh, có người quen, có người không quen, tất cả đều bày tỏ thiện chí lớn nhất với anh, hỏi han niềm nở và quan tâm vết thương trên tay trái anh. Anh lịch sự đáp lại, cảm ơn sự quan tâm của đối phương, đồng thời cũng che giấu mấy phần nôn nóng và thiếu kiên nhẫn nơi sâu nhất trong lòng. Chẳng nói được là may mắn hay là xui xẻo nữa, lúc ra ngoài trường ăn cơm buổi trưa, anh trông thấy một đứa trẻ đứng bên đường, tay cầm tờ một trăm tệ hí hửng gấp tờ tiền lại, một chiếc mô… Thời VÅ© chưa từng nói cho Liễu Phi Phi và Ngôn Nhan biết, cô và Lâm Phong Dá»± là bạn học cấp Hai.Thời VÅ© hồi cấp Hai còn là một cô nhóc con, lúc thi để chia lớp, vì một trận cảm mà làm bài không tốt, dẫn đến việc cô không thể vào được một trong ba lớp chọn.Chuyện đó khiến cô canh cánh rất lâu, vừa ghét cÆ¡ thể kém cỏi cá»§a mình, lại oán giận mình sao lại không đủ thông minh như thế, u sầu buồn bã, ngày nào cÅ©ng ở nhà khóc, đến mức bố mẹ cô thấy được an á»§i vô cùng, con thích học, có tệ hÆ¡n nữa thì có thể tệ đến đâu, ý là con gái nhà mình chắc chắn là một cô gái tốt.Cô học cá»±c kỳ nghiêm túc, cầu nguyện ngày đêm rằng có thể chia lớp một lần nữa, lần này cô nhất định có thể vào lớp chọn.Nhưng kì thi chia lớp mà cô chờ đợi vẫn chưa đến, cô vừa oán giận tác phong làm việc cá»§a nhà trường lỗi thời chẳng có gì mới mẻ, vừa căm ghét chế độ thi chia lớp này, sau mỗi kì thi hàng tháng, cầm tờ phiếu thành tích, phải so thành tích cá»§a mình hết lần này đến lần khác, sau đó càng thêm căm ghét, với thành tích cá»§a cô, rõ ràng có thể vào được lớp chọn.Cô càng thêm cố gắng học hành, đến nỗi khá có tiếng trong khối, ai cÅ©ng biết ở lớp bình thường có một cô bé có thành tích tốt, thành tích không thua học sinh lớp chọn, hÆ¡n nữa người ta còn là một tiểu mỹ nữ.Mỗi lần nghe thấy người khác bàn tán về mình, cô đều có thể đỏ mặt, sau đó càng thêm nỗ lá»±c, mong giữ được danh hiệu “trông xinh đẹp học lại còn giỏi” vững chắc hÆ¡n. Lúc này cô cÅ©ng phát hiện ra lợi ích khi học ở lớp bình thường, nếu là trong lớp chọn, thành tích cá»§a cô nhất định sẽ không nổi bật như thế, thậm chí còn có thể khiến thầy cô lớp chọn chú ý đến.Khi sắp lên lớp Chín, cuối cùng cô đã được cô giáo gọi vào văn phòng nói chuyện, đi cùng cô còn có hai học sinh lớp khác. Nội dung nói chuyện đơn giản và rõ ràng, đại khái là do mấy người họ có thành tích nổi trội nên thầy cô hỏi họ có muốn vào học trong lớp chọn hay không.Trái tim Thời VÅ© đập dồn dập và kích động, đối với cô, đó có lẽ là khắc họa tốt nhất cho giấc mÆ¡ thành hiện thá»±c, tuy chưa có một lần thi chia lớp chính thức nào để cô chứng minh thá»±c lá»±c cá»§a mình, nhưng cô cÅ©ng tá»± dá»±a vào thành tích học cá»§a mình để được chú ý và công nhận.Ba học sinh, một học sinh từ chối đề nghị cá»§a thầy cô, Thời VÅ© và một bạn nữ khác được phân vào lớp 9/1 và lớp 9/2.Cứ vậy, năm lớp Chín, Thời VÅ© trở thành học sinh lớp 9/1.Sau khi trở thành học sinh lớp 9/1, Thời VÅ© cÅ©ng hoàn toàn biến từ thỏi vàng phát sáng thành hòn sỏi, ném vào trong nước hoàn toàn không thấy rõ. Cô tiếp tục nỗ lá»±c học hành, thành tích cÅ©ng chỉ thuộc nhóm giữa trong lớp 9/1 mà thôi.Khi càng thêm nỗ lá»±c học hành và phải đối mặt với nỗi ảo não khi thành tích chững lại không tiến lên, cô luôn bất giác nhìn sang bạn học Lâm Phong Dá»± dù là môn học nào cÅ©ng được thầy cô giáo xem trọng nhất. Còn cậu cÅ©ng đứng đầu trong lớp, đồng thời lại đứng nhất toàn khối.Cậu ta không nỗ lá»±c bằng mình, Thời VÅ© thầm định nghÄ©a trong lòng, kèm theo định nghÄ©a này thì cậu ta chắc chắn thông minh hÆ¡n mình, thế thì mới có được thành tích xuất sắc như thế.Cậu ta không chỉ học giỏi, mà còn có khuôn mặt tuấn tú.Cô từng nhiều lần trông thấy có các bạn nữ lén lút quan sát cậu, sau đó thầm thì gì đó với bạn, chắc chắn là nói những thứ liên quan đến cậu rồi.Sau một lần thi Toán, rất nhiều người trong lớp đều bị thầy Toán gọi vào văn phòng lần lượt hỏi han, có lẽ là nói về tình hình học tập gần đây, tại sao thành tích kém đi, là vì làm bài không cẩn thận hay là không nắm chắc và thành thạo kiến thức, vân vân.Thời VÅ© cÅ©ng là một trong số đó, chỉ có điều cô là người cuối cùng.Lúc rời khỏi văn phòng, bước chân cô hÆ¡i lưỡng lá»±, có một bài cô không biết rõ lắm, tuy bài đó đã được thầy cô định nghÄ©a là một trong số những bài rất dễ, nhưng cô vẫn không biết, lại bởi một vài lí do không thể nói nào đó mà ngại hỏi thầy cô. Khi đi ra khỏi văn phòng, cô đột nhiên hối hận, cảm thấy mình vẫn nên hỏi thì hÆ¡n.Còn chưa đi đến văn phòng, cô đã nghe thấy cuộc trò chuyện giữa các thầy cô.“Cô bé vừa nãy xinh nhỉ, cÅ©ng học lớp 9/1 đấy à?” Một cô giáo cười đùa.“Ừ, lớp 9/1, trước học lớp 9/7, năm nay mới được đưa đến lớp 9/1. Thành tích cÅ©ng tạm, chỉ là hÆ¡i kém môn Toán.”“Con gái hình như đều thế, Ngữ Văn và Tiếng Anh đều giỏi hÆ¡n con trai, Toán Lý Hóa thì kém hÆ¡n.”“CÅ©ng không hoàn toàn thế, kiến thức cấp Hai ít bài khó, chỉ cần đề bài không quá khó thì bình thường tụi con gái mà chăm chú học sẽ có thành tích cao hÆ¡n con trai, tụi con trai làm bài dễ ẩu.”“CÅ©ng chưa thấy lần nào thi có em nữ nào đứng đầu.”“Chuyện này thì tại Lâm Phong Dá»± thông minh quá, cu cậu khá lắm, sau này tiền đồ sẽ rộng mở.”Một thầy giáo khác tham gia: “Thời buổi này, không phải là thành tích tốt thì có nghÄ©a là có tiền đồ nữa. Tôi lại cảm thấy cô bé vừa nãy sau này sẽ có tiền đồ sáng lạn.”Có người dường như cười: “Đúng đấy, học sinh có tiền đồ rộng mở nhất lớp 9/1 thật sá»± có thể là hai em Lâm Phong Dá»± và Thời VÅ©.”Khi ấy Thời VÅ© như mở cờ trong bụng, đi đường phÆ¡i phới, lưng ưỡn thẳng, cô được người ta cho là có tiền đồ, thậm chí có tiền đồ như Lâm Phong Dá»± đứng đầu khối, đây là vinh quang lớn nhường nào chứ.Khi ấy cô không hiểu, tiền đồ cá»§a cô, khác với tiền đồ cá»§a Lâm Phong Dá»±. Nhưng điều đó cÅ©ng không ảnh hưởng đến sức nóng hừng há»±c trong lòng cô, cô vùi đầu vào học, dù rằng việc học cá»§a cô chưa có bất cứ tiến bộ nào.Mãi đến nhiều năm về sau, nhớ lại lời đó, Thời VÅ© đột nhiên sinh lòng khâm phục giáo viên năm ấy.Cô và Lâm Phong Dá»± quả nhiên giống như lời họ nói, là hai người có tiền đồ nhất trong lớp khi ấy, đều trở thành người giàu có, chỉ là một người dá»±a vào đàn ông, một người dá»±a vào chính bản thân mình.Hai người cùng được nhận định là cùng có tiền đồ, xuất hiện trong cùng một bữa tiệc, vừa không hàn huyên vì thân phận bạn học, cÅ©ng chưa từng chào hỏi vì là bạn học cấp Ba, nói vài lời vu vÆ¡, vậy mà một người nói cho một người khác biết chồng sắp cưới cá»§a cô ấy dây dưa với cô gái khác.Không thể không nói là vô cùng lúng túng.Khác biệt một trời một vá»±c, người đàn ông dá»±a vào chính bản thân mà có được địa vị như bây giờ rõ ràng ung dung tá»± tin, còn cô gái thì rõ ràng mông lung và hÆ¡i bối rối không biết làm sao.Nhưng Thời VÅ© lại cảm thấy cảm giác khác biệt một trời một vá»±c này hÆ¡i quen thuộc.Học chung một trường cấp Hai, chung một khối, cùng thi đỗ vào Trung học Trường Duệ, nhưng Lâm Phong Dá»± vào Trung học Trường Duệ với thành tích xếp đầu, còn Thời VÅ© lại đỗ vào Trung học Trường Duệ với mức điểm sàn, một người thứ nhất, một người thứ nhất từ dưới lên.Thời VÅ© rất nghi ngờ, “một trời” này hoàn toàn không biết “một vá»±c” từng học chung một lớp với mình, dù rằng “một vá»±c” vẫn luôn nhớ.Lâm Phong Dá»± không nói nhiều thêm, không có tâm tư giảng đạo lý với cô, thậm chí có lẽ anh còn thấy hÆ¡i bá»±c bội vì sá»± lo chuyện bao đồng cá»§a mình.Thời VÅ© nhìn bóng dáng lạnh lùng rời đi cá»§a anh, khẽ giậm chân, bỗng thẹn quá hóa giận, thầm mắng Tô Viễn Trạch gần chết, sau đó lại cảm thấy cá»±c kì ấm ức, thế này thì không biết Lâm Phong Dá»± sẽ nghÄ© mình như thế nào nữa.

Chương 4: Người có tiền đ�? Nhất