1 Dư Vãn mặc một bộ quần áo tồi tàn, đang đứng dưới đại sảnh. Cách trang điểm của cô ta không không hợp với khuôn mặt tí nào cả. Cô ta dường như không quen với việc có nhiều ánh mắt xa lạ đánh giá như vậy, cả người có vẻ khá ngại ngùng. “Cha, mẹ…” Ánh mắt Dư Vãn cuối cùng cũng dừng ở trên người tôi. “Chị.” Cô gọi. Mẹ tôi trìu mến nắm lấy tay của Dư Vãn và đặt nó vào lòng bàn tay của bà. "Con gái của mẹ! Mẹ thật có lỗi với con, lại để con lưu lạc ở bên ngoài nhiều năm như vậy!" Nước mắt trào ra trên khuôn mặt Dư Vãn, một câu mẹ, cô ta gọi đi gọi lại đến chục lần, nghe thật thê lương. Ngay cả bảo mẫu đứng một bên cũng không khỏi lấy tạp dề lau nước mắt. Tất cả mọi người đều vây quanh Dư Vãn. Ngoại trừ tôi. Dư Vãn là con gái thật của Khương gia, vậy còn ai ở đây là tu hú chiếm tổ giả thiên kim chứ? Thật không may, đó là tôi. Lúc vừa biết tin này, hai lòng trắng mắt của tôi như lòi ra. Sau hơn chục năm chung sống êm đềm, đột nhiên trở thành ‘thiên kim giả’, tin tức như vậy chẳng phải quá…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...