Đồng Mạn Nghiên thân thể dưới trướng người đàn ông kia, không ngừng uốn éo, rên rỉ. Cô cố thả lỏng, hòa theo khoái cảm kịch liệt đang miên man, tê dại khắp cơ thể nõn nà. “Ưm...!ư… ưm…” Cơn mây mưa một hồi lâu cũng kết thúc. Đồng Mạn Nghiên cả người nhếch nhác mồ hôi, cô lồm cồm ngồi dậy, tay với chiếc áo sơ mi ở dưới đất định mặc vào liền bị đôi bàn tay to lớn của Tôn Bách Thần giữ lại. Hắn kéo cô về phía mình, khuôn mặt góc cạnh cúi thấp xuống, môi phủ lên đôi gò bồng căng bóng, liếm láp vài cái. “Tôi đã nói xong đâu?” “Thầy…” Mạn Nghiên cả người lại chìm trong cơn tê dại. Cô hiểu ý người đàn ông trước mặt, liền chủ động hôn lên môi hắn để lấy lòng. “Sắp đến tiết học rồi, nếu bây giờ em không rời đi e rằng sẽ không kịp mất.” “Vậy chiều nay làm bài kiểm tra nhé.” “Thầy… nuốt lời.” Tôn Bách Thần nhếch nhẹ khóe môi mỏng, hừ một tiếng. Hắn cúi người thu dọn quần áo của Mạn Nghiên, rồi bế luôn cô đi đến bàn làm việc. Cả cơ thể còn đang trần như nhộng của Mạn Nghiên ngồi lên bàn làm việc…
Chương 189: Cháu Của Bà Nó Có Quyền Được Sống!
Sáng Lên Trường, Tối Lên GiườngTác giả: Bé Con Say XỉnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐồng Mạn Nghiên thân thể dưới trướng người đàn ông kia, không ngừng uốn éo, rên rỉ. Cô cố thả lỏng, hòa theo khoái cảm kịch liệt đang miên man, tê dại khắp cơ thể nõn nà. “Ưm...!ư… ưm…” Cơn mây mưa một hồi lâu cũng kết thúc. Đồng Mạn Nghiên cả người nhếch nhác mồ hôi, cô lồm cồm ngồi dậy, tay với chiếc áo sơ mi ở dưới đất định mặc vào liền bị đôi bàn tay to lớn của Tôn Bách Thần giữ lại. Hắn kéo cô về phía mình, khuôn mặt góc cạnh cúi thấp xuống, môi phủ lên đôi gò bồng căng bóng, liếm láp vài cái. “Tôi đã nói xong đâu?” “Thầy…” Mạn Nghiên cả người lại chìm trong cơn tê dại. Cô hiểu ý người đàn ông trước mặt, liền chủ động hôn lên môi hắn để lấy lòng. “Sắp đến tiết học rồi, nếu bây giờ em không rời đi e rằng sẽ không kịp mất.” “Vậy chiều nay làm bài kiểm tra nhé.” “Thầy… nuốt lời.” Tôn Bách Thần nhếch nhẹ khóe môi mỏng, hừ một tiếng. Hắn cúi người thu dọn quần áo của Mạn Nghiên, rồi bế luôn cô đi đến bàn làm việc. Cả cơ thể còn đang trần như nhộng của Mạn Nghiên ngồi lên bàn làm việc… Mạn Nghiên cũng thấy họ, nhưng không nói lời nào.Cô ngoan ngoãn nghiện người, vén quần xuống để y tá tiêm thuốc vào mông mình.Sau đó, cô y tá để túi thuốc trên bàn, dặn cô ăn tối xong rồi hãy uống.“Chỉ truyền dịch sẽ không đủ dinh dưỡng, có phải ráng ăn mới lại sức được.Dù sao cũng phải nghĩ đến đứa con trong bụng mình, đừng để xảy ra chuyện rồi mới hối hận.” Cô ấy chân thành khuyên nhủ.Đứa con trong bụng?Mạn Nghiên bịt chặt miệng không dám tin.Cả người cô run lên bần bật, những đầu ngón chân co rúm lại, bám chặt lấy ga giường.Cô có thai sao?Tại sao mọi chuyện lại trở nên oan trái như vậy? Ông trời ơi, có phải làm sao đây...!Vương Phong và Linh Châu cũng ngạc nhiên không kém.Họ hết nhìn cô y tá rồi nhìn về phía Mạn Nghiên, lòng lâng lâng khó tả.Linh Châu biết cô mang thai con của Tôn Bách Thần, bà vừa mừng vừa lo.Bà càng sợ gia đình Mạn Nghiên sẽ không chấp nhận chuyện này mà bắt cô bỏ đứa bé đi.Đến lúc đó, bà không sống nổi mất.Cháu của bà, nó có quyền được sống!Tôn Bách Thần về thành phố được một tuần, tạm giao hết công việc ở Tôn thị cho giám đốc Lâm quản lý.Hắn không ăn không ngủ, từng giây từng phút đều vùi đầu vào điện thoại và máy tính, tìm hiểu lại chuyện những liên quan đến Thẩm thị mười năm trước.Bấy giờ hắn mới phát hiện ra một vài lỗ hổng, giống như việc Thẩm thị năm đó bị hắn đánh sập, hình như không tốn nhiều công sức lắm.Thẩm Trí chịu án tù chung thân, vợ con hắn.cũng bặt vô âm tín.Điều tra đến cha của Mạn Nghiên, hắn mới biết sự việc ông nhảy lầu vô cùng kín tiếng, giống như có người cố tình em đi vậy.Tốn rất nhiều công sức, Tôn Bách Thần đã tìm được một người đồng nghiệp cũ khá thân thiết với Đồng Hứa Khang ngày trước.Hỏi về những chuyện liên quan đến ông ấy, người đàn ông kia mặt thoáng biến sắc, nhưng vẫn lắc đầu nói mình không biết gì.Tôn Bách Thần kiên nhẫn bám theo ông ta hai ngày, nói ra thân phận của mình.Ông ta nghe đến danh chủ tịch tập đoàn Tôn thị, không khỏi kinh ngạc.Thậm chí chuyện Đồng Hứa Khang tự sát, ông ta bây giờ mới được biết.“Sự việc đã qua lâu lắm rồi, lúc đó tôi vốn không biết gì nhiều, bây giờ lại càng không nhớ rõ.Chỉ nhớ có lần Hứa Khang nói rằng ông ấy nắm giữ bằng chứng vô cùng quan trọng, muốn cùng tôi đứng ra tố cáo chủ tịch Thẩm.Nhưng căn bản một kẻ làm công ăn lương như tôi làm sao có lá gan lớn đối đầu với một người như Thẩm Trí.Sợ mọi chuyện không thành, đến lúc đó còn rước họa vào người, tôi đã dứt khoát từ chối lời đề nghị của ông ấy”“Sau khi Thẩm thị phá sản, tôi đã về quê vợ sống vài năm, sau này mới quay về thành phố.Tôi cũng từng tìm cách liên lạc với Hứa Khang và gia đình ông ấy nhưng không được.Thật không ngờ ông ấy lại làm chuyện dại dột như vậy." Ông nói thêm.Tôn Bách Thần xem như thu hoạch được chút manh mối.Hắn lại đi nghe ngóng tình hình Thẩm Trí ở trong tù, mới biết ông ta đột nhiên phát điện vào ba năm trước, được chuyển sang nhà thương điên điều trị.Điều này cũng làm hắn rất nghi ngờ.Tôn Bách Thần cho người điều tra tin tức về người thân của ông ta ở nước ngoài, sau đó cài người vào trong nhà thương điên, dò la hành tung của Thẩm Trí.Hắn muốn biết ông ta là điên thật hay giả điên để trốn tội!Phía cảnh sát điều tra về Tôn Ninh Ninh đã có thêm thông tin mới.Họ phát hiện cô ta thường xuyên tiến hành giao dịch với một tài khoản ẩn danh ở nước ngoài, hơn nữa còn dính líu đến một tổ chức buôn lậu vũ khí xuyên quốc gia.Tung tích của Tôn Ninh Ninh hiện tại đối với phía cảnh sát vẫn còn là một ẩn số.“Chuyện quái quỷ gì thế này?” Hắn gấp màn hình máy tính lại, gục mặt xuống bàn đầy mệt moi.Tôn Bách Thần nằm dài trên bàn, vừa ngủ thiếp đi được một lúc liền bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.
Mạn Nghiên cũng thấy họ, nhưng không nói lời nào.
Cô ngoan ngoãn nghiện người, vén quần xuống để y tá tiêm thuốc vào mông mình.
Sau đó, cô y tá để túi thuốc trên bàn, dặn cô ăn tối xong rồi hãy uống.
“Chỉ truyền dịch sẽ không đủ dinh dưỡng, có phải ráng ăn mới lại sức được.
Dù sao cũng phải nghĩ đến đứa con trong bụng mình, đừng để xảy ra chuyện rồi mới hối hận.” Cô ấy chân thành khuyên nhủ.
Đứa con trong bụng?
Mạn Nghiên bịt chặt miệng không dám tin.
Cả người cô run lên bần bật, những đầu ngón chân co rúm lại, bám chặt lấy ga giường.
Cô có thai sao?
Tại sao mọi chuyện lại trở nên oan trái như vậy? Ông trời ơi, có phải làm sao đây...!
Vương Phong và Linh Châu cũng ngạc nhiên không kém.
Họ hết nhìn cô y tá rồi nhìn về phía Mạn Nghiên, lòng lâng lâng khó tả.
Linh Châu biết cô mang thai con của Tôn Bách Thần, bà vừa mừng vừa lo.
Bà càng sợ gia đình Mạn Nghiên sẽ không chấp nhận chuyện này mà bắt cô bỏ đứa bé đi.
Đến lúc đó, bà không sống nổi mất.
Cháu của bà, nó có quyền được sống!
Tôn Bách Thần về thành phố được một tuần, tạm giao hết công việc ở Tôn thị cho giám đốc Lâm quản lý.
Hắn không ăn không ngủ, từng giây từng phút đều vùi đầu vào điện thoại và máy tính, tìm hiểu lại chuyện những liên quan đến Thẩm thị mười năm trước.
Bấy giờ hắn mới phát hiện ra một vài lỗ hổng, giống như việc Thẩm thị năm đó bị hắn đánh sập, hình như không tốn nhiều công sức lắm.
Thẩm Trí chịu án tù chung thân, vợ con hắn.
cũng bặt vô âm tín.
Điều tra đến cha của Mạn Nghiên, hắn mới biết sự việc ông nhảy lầu vô cùng kín tiếng, giống như có người cố tình em đi vậy.
Tốn rất nhiều công sức, Tôn Bách Thần đã tìm được một người đồng nghiệp cũ khá thân thiết với Đồng Hứa Khang ngày trước.
Hỏi về những chuyện liên quan đến ông ấy, người đàn ông kia mặt thoáng biến sắc, nhưng vẫn lắc đầu nói mình không biết gì.
Tôn Bách Thần kiên nhẫn bám theo ông ta hai ngày, nói ra thân phận của mình.
Ông ta nghe đến danh chủ tịch tập đoàn Tôn thị, không khỏi kinh ngạc.
Thậm chí chuyện Đồng Hứa Khang tự sát, ông ta bây giờ mới được biết.
“Sự việc đã qua lâu lắm rồi, lúc đó tôi vốn không biết gì nhiều, bây giờ lại càng không nhớ rõ.
Chỉ nhớ có lần Hứa Khang nói rằng ông ấy nắm giữ bằng chứng vô cùng quan trọng, muốn cùng tôi đứng ra tố cáo chủ tịch Thẩm.
Nhưng căn bản một kẻ làm công ăn lương như tôi làm sao có lá gan lớn đối đầu với một người như Thẩm Trí.
Sợ mọi chuyện không thành, đến lúc đó còn rước họa vào người, tôi đã dứt khoát từ chối lời đề nghị của ông ấy”
“Sau khi Thẩm thị phá sản, tôi đã về quê vợ sống vài năm, sau này mới quay về thành phố.
Tôi cũng từng tìm cách liên lạc với Hứa Khang và gia đình ông ấy nhưng không được.
Thật không ngờ ông ấy lại làm chuyện dại dột như vậy." Ông nói thêm.
Tôn Bách Thần xem như thu hoạch được chút manh mối.
Hắn lại đi nghe ngóng tình hình Thẩm Trí ở trong tù, mới biết ông ta đột nhiên phát điện vào ba năm trước, được chuyển sang nhà thương điên điều trị.
Điều này cũng làm hắn rất nghi ngờ.
Tôn Bách Thần cho người điều tra tin tức về người thân của ông ta ở nước ngoài, sau đó cài người vào trong nhà thương điên, dò la hành tung của Thẩm Trí.
Hắn muốn biết ông ta là điên thật hay giả điên để trốn tội!
Phía cảnh sát điều tra về Tôn Ninh Ninh đã có thêm thông tin mới.
Họ phát hiện cô ta thường xuyên tiến hành giao dịch với một tài khoản ẩn danh ở nước ngoài, hơn nữa còn dính líu đến một tổ chức buôn lậu vũ khí xuyên quốc gia.
Tung tích của Tôn Ninh Ninh hiện tại đối với phía cảnh sát vẫn còn là một ẩn số.
“Chuyện quái quỷ gì thế này?” Hắn gấp màn hình máy tính lại, gục mặt xuống bàn đầy mệt moi.
Tôn Bách Thần nằm dài trên bàn, vừa ngủ thiếp đi được một lúc liền bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.
Sáng Lên Trường, Tối Lên GiườngTác giả: Bé Con Say XỉnTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhĐồng Mạn Nghiên thân thể dưới trướng người đàn ông kia, không ngừng uốn éo, rên rỉ. Cô cố thả lỏng, hòa theo khoái cảm kịch liệt đang miên man, tê dại khắp cơ thể nõn nà. “Ưm...!ư… ưm…” Cơn mây mưa một hồi lâu cũng kết thúc. Đồng Mạn Nghiên cả người nhếch nhác mồ hôi, cô lồm cồm ngồi dậy, tay với chiếc áo sơ mi ở dưới đất định mặc vào liền bị đôi bàn tay to lớn của Tôn Bách Thần giữ lại. Hắn kéo cô về phía mình, khuôn mặt góc cạnh cúi thấp xuống, môi phủ lên đôi gò bồng căng bóng, liếm láp vài cái. “Tôi đã nói xong đâu?” “Thầy…” Mạn Nghiên cả người lại chìm trong cơn tê dại. Cô hiểu ý người đàn ông trước mặt, liền chủ động hôn lên môi hắn để lấy lòng. “Sắp đến tiết học rồi, nếu bây giờ em không rời đi e rằng sẽ không kịp mất.” “Vậy chiều nay làm bài kiểm tra nhé.” “Thầy… nuốt lời.” Tôn Bách Thần nhếch nhẹ khóe môi mỏng, hừ một tiếng. Hắn cúi người thu dọn quần áo của Mạn Nghiên, rồi bế luôn cô đi đến bàn làm việc. Cả cơ thể còn đang trần như nhộng của Mạn Nghiên ngồi lên bàn làm việc… Mạn Nghiên cũng thấy họ, nhưng không nói lời nào.Cô ngoan ngoãn nghiện người, vén quần xuống để y tá tiêm thuốc vào mông mình.Sau đó, cô y tá để túi thuốc trên bàn, dặn cô ăn tối xong rồi hãy uống.“Chỉ truyền dịch sẽ không đủ dinh dưỡng, có phải ráng ăn mới lại sức được.Dù sao cũng phải nghĩ đến đứa con trong bụng mình, đừng để xảy ra chuyện rồi mới hối hận.” Cô ấy chân thành khuyên nhủ.Đứa con trong bụng?Mạn Nghiên bịt chặt miệng không dám tin.Cả người cô run lên bần bật, những đầu ngón chân co rúm lại, bám chặt lấy ga giường.Cô có thai sao?Tại sao mọi chuyện lại trở nên oan trái như vậy? Ông trời ơi, có phải làm sao đây...!Vương Phong và Linh Châu cũng ngạc nhiên không kém.Họ hết nhìn cô y tá rồi nhìn về phía Mạn Nghiên, lòng lâng lâng khó tả.Linh Châu biết cô mang thai con của Tôn Bách Thần, bà vừa mừng vừa lo.Bà càng sợ gia đình Mạn Nghiên sẽ không chấp nhận chuyện này mà bắt cô bỏ đứa bé đi.Đến lúc đó, bà không sống nổi mất.Cháu của bà, nó có quyền được sống!Tôn Bách Thần về thành phố được một tuần, tạm giao hết công việc ở Tôn thị cho giám đốc Lâm quản lý.Hắn không ăn không ngủ, từng giây từng phút đều vùi đầu vào điện thoại và máy tính, tìm hiểu lại chuyện những liên quan đến Thẩm thị mười năm trước.Bấy giờ hắn mới phát hiện ra một vài lỗ hổng, giống như việc Thẩm thị năm đó bị hắn đánh sập, hình như không tốn nhiều công sức lắm.Thẩm Trí chịu án tù chung thân, vợ con hắn.cũng bặt vô âm tín.Điều tra đến cha của Mạn Nghiên, hắn mới biết sự việc ông nhảy lầu vô cùng kín tiếng, giống như có người cố tình em đi vậy.Tốn rất nhiều công sức, Tôn Bách Thần đã tìm được một người đồng nghiệp cũ khá thân thiết với Đồng Hứa Khang ngày trước.Hỏi về những chuyện liên quan đến ông ấy, người đàn ông kia mặt thoáng biến sắc, nhưng vẫn lắc đầu nói mình không biết gì.Tôn Bách Thần kiên nhẫn bám theo ông ta hai ngày, nói ra thân phận của mình.Ông ta nghe đến danh chủ tịch tập đoàn Tôn thị, không khỏi kinh ngạc.Thậm chí chuyện Đồng Hứa Khang tự sát, ông ta bây giờ mới được biết.“Sự việc đã qua lâu lắm rồi, lúc đó tôi vốn không biết gì nhiều, bây giờ lại càng không nhớ rõ.Chỉ nhớ có lần Hứa Khang nói rằng ông ấy nắm giữ bằng chứng vô cùng quan trọng, muốn cùng tôi đứng ra tố cáo chủ tịch Thẩm.Nhưng căn bản một kẻ làm công ăn lương như tôi làm sao có lá gan lớn đối đầu với một người như Thẩm Trí.Sợ mọi chuyện không thành, đến lúc đó còn rước họa vào người, tôi đã dứt khoát từ chối lời đề nghị của ông ấy”“Sau khi Thẩm thị phá sản, tôi đã về quê vợ sống vài năm, sau này mới quay về thành phố.Tôi cũng từng tìm cách liên lạc với Hứa Khang và gia đình ông ấy nhưng không được.Thật không ngờ ông ấy lại làm chuyện dại dột như vậy." Ông nói thêm.Tôn Bách Thần xem như thu hoạch được chút manh mối.Hắn lại đi nghe ngóng tình hình Thẩm Trí ở trong tù, mới biết ông ta đột nhiên phát điện vào ba năm trước, được chuyển sang nhà thương điên điều trị.Điều này cũng làm hắn rất nghi ngờ.Tôn Bách Thần cho người điều tra tin tức về người thân của ông ta ở nước ngoài, sau đó cài người vào trong nhà thương điên, dò la hành tung của Thẩm Trí.Hắn muốn biết ông ta là điên thật hay giả điên để trốn tội!Phía cảnh sát điều tra về Tôn Ninh Ninh đã có thêm thông tin mới.Họ phát hiện cô ta thường xuyên tiến hành giao dịch với một tài khoản ẩn danh ở nước ngoài, hơn nữa còn dính líu đến một tổ chức buôn lậu vũ khí xuyên quốc gia.Tung tích của Tôn Ninh Ninh hiện tại đối với phía cảnh sát vẫn còn là một ẩn số.“Chuyện quái quỷ gì thế này?” Hắn gấp màn hình máy tính lại, gục mặt xuống bàn đầy mệt moi.Tôn Bách Thần nằm dài trên bàn, vừa ngủ thiếp đi được một lúc liền bị tiếng chuông điện thoại làm cho tỉnh giấc.