“Tề Khang Vũ, anh có đồng ý sẽ luôn chăm sóc và bảo vệ cho Chu Mộng Tịch trong bất kỳ hoàn cảnh nào, sẽ cùng cười, cùng khóc với cô ấy, sẽ là bờ vai vững chắc để cô ấy nương tựa vào.
Đình Hạ ngồi bệt ở một góc trong căn phòng tối, đôi mắt đờ đẫn xoáy sâu vào hai vạch đỏ chót trên chiếc que thử thai ở trước mặt.
Cô thở dài ảo não, bàn tay bất giác đưa lên lau những giọt nước nóng hổi vừa chảy ra từ hai khóe mắt.
“Mộng Linh, chủ tịch Cố gọi em vào gấp kìa!”
Trưởng phòng Lý cầm theo tệp hồ sơ dày trên tay, vừa ra khỏi phòng làm việc của Cố Tử Sâm đã vội chạy khắp nơi tìm Mộng Linh.
Đồng Mạn Nghiên thân thể dưới trướng người đàn ông kia, không ngừng uốn éo, rên rỉ.
Cô cố thả lỏng, hòa theo khoái cảm kịch liệt đang miên man, tê dại khắp cơ thể nõn nà.
“Ưm...!ư… ưm…”
Cơn mây mưa một hồi lâu cũng kết thúc.
“Chia tay đi, tôi chán em rồi!”
“Minh Trí, anh… anh vừa nói gì thế?”
“Tôi bảo chia tay đi! Em bị điếc à?”
Diệp Linh An nhìn chàng trai đứng trước mặt, không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.