Mùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm…
Chương 48: Chị Hạo Linh Kết Hôn
Mùa Hạ Năm ẤyTác giả: Tĩnh Dạ Nguyệt XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm… Mới không lâu trước đây, dì Hạo còn phải lo lắng rằng chị Hạo Linh sẽ bị ế, bởi đã ở độ tuổi đó rồi mà còn chưa có một mảnh tình vắt vai.Ấy thế mà hôm nay, nhận được thiệp cưới trên tay, dì ấy sốc đến tận óc.Ngay cả tôi cũng vậy, thật sự quá bất ngờ.Chị ấy vậy mà đánh nhanh rút gọn như vậy.Thiệp cưới, váy cưới, cả nhà thờ tổ chức lễ cưới đều đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi." Cái con bé này, chuyện quan trọng như thế mà ngay cả mẹ cũng không nói? "" Con là muốn làm mẹ bất ngờ mà! "" Bất ngờ cái gì mà bất ngờ, ít ra con cũng phải bàn trước với mẹ.Cưới xin là chuyện cả đời, cũng phải xem tên ngóc kia có gì tốt.Sao mà chưa gì đã đồng ý kết hôn với người ta thế hả con? "" Mẹ, hôm trước mẹ vừa than phiền con không có người yêu, không kết hôn sớm sinh cháu cho mẹ.Giờ mẹ nhận được thiệp cưới của con rồi, sao lại mắng con vậy? Chạ thương con! "" Có tin, mẹ đập cho trận không? Hai cái đó thuộc hai trường phái khác nhau! Không phải nghe mẹ nói vậy, con liền tìm đại một thằng để kết hôn đấy nhé, nếu vậy mẹ không đồng ý đâu! "" Gì mà hai trường phái khác nhau, rõ ràng cũng chỉ là kết hôn, sinh con.....Mà mẹ ơi, con gái mẹ đâu phải người tùy tiện đâu!, con với anh ấy đã quen nhau 8 năm rồi mới quyết định đi tới bước này đấy chứ! Mà con nói cho mẹ nghe, anh ấy vừa đẹp trai, nhà giàu, tài giỏi lại còn cực kì yêu thương, chiều chuộng con luôn đó! "" Thế sao con không dẫn về đây ra mắt mẹ hả? Con có còn coi mẹ là mẹ của con không? "" Mẹ lại giở giọng ấy ra nữa rồi.Thôi mà mẹ ơi, mai con đưa anh ấy về ra mắt mẹ, có được chưa! "" Con hâm này, tháng sau kết hôn rồi mà giờ mới đưa về ra mắt mẹ! Nó mà không làm mẹ hài lòng thì con đừng hòng kết hôn! Mẹ nói cho con biết! "" Đảm bảo mẹ sẽ hài lòng! "Nói rồi chị ấy hớn hở chạy lên lầu." Haizzz, Hạ Hạ con thấy đó! Chị dâu của con lúc nào cũng tự quyết định mà không bao giờ hỏi mẹ một câu, từ bé đến bây giờ vẫn vậy! "Tôi đi đến bóp vai cho dì, cười nói." Thôi mà dì, chị ấy có thể tìm được hạnh phúc đời mình thì thật tốt, đó mới là điều quan trọng nhất! "" Mẹ biết chứ! Hạnh phúc của Hạo Linh rất quan trọng đối với mẹ, chỉ mong nó chọn đúng người, là mẹ yên tâm rồi!Nhưng mà Hạ Hạ! "" Dạ? "" Bao giờ con mới chịu gọi ta là mẹ đây? "" Cái đó, con vẫn chưa quen, cũng chưa chính thức mà ạ....!bao giờ thật sự kết hôn với cậu ấy, con sẽ tự thay đổi cách xung hô! "...----------------...Ngày diễn ra hôn lễ của chị Hạo Linh.Cả cánh cửa lớn mở ra như toà thành rộng mở, trên chiếc thảm đỏ dài, chị Hạo Linh xuất hiện.Nhạc dương cầm, vĩ cầm nổi lên, du dương nhẹ nhàng.Chị ấy xuất hiện trong bộ váy cưới màu trắng, khăn voan trắng che hết mặt, vòng hoa đan quanh như những nàng công chúa.Bộ váy cưới được cắt may từ lụa, ôm sát phần trên cơ thể để lộ thân hình hoàn hảo, váy xoà đuôi dài bồng bềnh như một làn sóng.Chị ấy khoác lấy tay chú Hạo tiến vào lễ đường.Đi tới đâu, dây màu, kim tuyến hoa được rải lên tới đó, khung cảnh trang hoàng lộng lẫy vô cùng.Chú rể hôm nay mang vest trắng, nơ đen lịch lãm.Chú Hạo trao lại chị ấy cho chú rể rồi về chỗ ngồi.Sau đó mục sư bước lên, tiến hành nghi lễ." Hẹn ước của ngày hôm nay, chính là lời thề suốt đời suốt kiếp không thay đổi, nó sẽ đi theo đôi uyên ương đến suốt cuộc đời.Cũng như mãi mãi sống trong tim của mọi người hôm nay đã đến làm chứng cho lễ này."Vị mục sư đứng trên cao ôn tồn nói." Cô Hạo Linh có đồng ý lấy anh Chu Ân làm chồng của mình, cho dù sau này hạnh phúc hay đau buồn, giàu sang hay nghèo khó, lúc khoẻ mạnh hay ốm đau cô cũng nguyện bên anh ấy nguyện yêu thương chăm sóc lo lắng cho nhau, cho đến lúc đầu bạc răng long.Cô có đồng ý không?" Tôi đồng ý."Chị ấy ngay lập tức trả lời, mỉm cười hạnh phúc." Anh Chu Ân có đồng ý lấy cô Hạo Linh làm vợ của mình, cho dù sau này hạnh phúc hay đau buồn, giàu sang hay nghèo khó, lúc khoẻ mạnh hay ốm đau anh cũng nguyện bên cô ấy nguyện yêu thương chăm sóc lo lắng cho nhau, cho đến lúc đầu bạc răng long.Anh có đồng ý không?" Tôi đồng ý."Sau tiếng trả lời của hai ngưòi, cả nhà thờ ồ lên tiếng chúc mừng vui vẻ.Sau đó, phụ rễ tiến lên, mở cho anh Chu Ân hộp nhẫn sáng bóng, anh rút ra chiếc nhẫn rồi nhìn chị Hạo Linh." Anh xin thế kể từ giây phút này trở đi, dù hoạ hay phúc, dù là giàu sang hay nghèo khó, dù là lúc khoẻ mạnh hay bệnh tật, cũng sẽ trân trọng em yêu thương đến suốt cuộc đời."Sau đó hai người họ trao nhẫn và trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào.Trông chị ấy thật hạnh phúc.Nếu kết hôn với anh ấy, tôi nhất định cũng phải tổ chức ở nhà thờ mới được..
Mùa Hạ Năm ẤyTác giả: Tĩnh Dạ Nguyệt XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm… Mới không lâu trước đây, dì Hạo còn phải lo lắng rằng chị Hạo Linh sẽ bị ế, bởi đã ở độ tuổi đó rồi mà còn chưa có một mảnh tình vắt vai.Ấy thế mà hôm nay, nhận được thiệp cưới trên tay, dì ấy sốc đến tận óc.Ngay cả tôi cũng vậy, thật sự quá bất ngờ.Chị ấy vậy mà đánh nhanh rút gọn như vậy.Thiệp cưới, váy cưới, cả nhà thờ tổ chức lễ cưới đều đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi." Cái con bé này, chuyện quan trọng như thế mà ngay cả mẹ cũng không nói? "" Con là muốn làm mẹ bất ngờ mà! "" Bất ngờ cái gì mà bất ngờ, ít ra con cũng phải bàn trước với mẹ.Cưới xin là chuyện cả đời, cũng phải xem tên ngóc kia có gì tốt.Sao mà chưa gì đã đồng ý kết hôn với người ta thế hả con? "" Mẹ, hôm trước mẹ vừa than phiền con không có người yêu, không kết hôn sớm sinh cháu cho mẹ.Giờ mẹ nhận được thiệp cưới của con rồi, sao lại mắng con vậy? Chạ thương con! "" Có tin, mẹ đập cho trận không? Hai cái đó thuộc hai trường phái khác nhau! Không phải nghe mẹ nói vậy, con liền tìm đại một thằng để kết hôn đấy nhé, nếu vậy mẹ không đồng ý đâu! "" Gì mà hai trường phái khác nhau, rõ ràng cũng chỉ là kết hôn, sinh con.....Mà mẹ ơi, con gái mẹ đâu phải người tùy tiện đâu!, con với anh ấy đã quen nhau 8 năm rồi mới quyết định đi tới bước này đấy chứ! Mà con nói cho mẹ nghe, anh ấy vừa đẹp trai, nhà giàu, tài giỏi lại còn cực kì yêu thương, chiều chuộng con luôn đó! "" Thế sao con không dẫn về đây ra mắt mẹ hả? Con có còn coi mẹ là mẹ của con không? "" Mẹ lại giở giọng ấy ra nữa rồi.Thôi mà mẹ ơi, mai con đưa anh ấy về ra mắt mẹ, có được chưa! "" Con hâm này, tháng sau kết hôn rồi mà giờ mới đưa về ra mắt mẹ! Nó mà không làm mẹ hài lòng thì con đừng hòng kết hôn! Mẹ nói cho con biết! "" Đảm bảo mẹ sẽ hài lòng! "Nói rồi chị ấy hớn hở chạy lên lầu." Haizzz, Hạ Hạ con thấy đó! Chị dâu của con lúc nào cũng tự quyết định mà không bao giờ hỏi mẹ một câu, từ bé đến bây giờ vẫn vậy! "Tôi đi đến bóp vai cho dì, cười nói." Thôi mà dì, chị ấy có thể tìm được hạnh phúc đời mình thì thật tốt, đó mới là điều quan trọng nhất! "" Mẹ biết chứ! Hạnh phúc của Hạo Linh rất quan trọng đối với mẹ, chỉ mong nó chọn đúng người, là mẹ yên tâm rồi!Nhưng mà Hạ Hạ! "" Dạ? "" Bao giờ con mới chịu gọi ta là mẹ đây? "" Cái đó, con vẫn chưa quen, cũng chưa chính thức mà ạ....!bao giờ thật sự kết hôn với cậu ấy, con sẽ tự thay đổi cách xung hô! "...----------------...Ngày diễn ra hôn lễ của chị Hạo Linh.Cả cánh cửa lớn mở ra như toà thành rộng mở, trên chiếc thảm đỏ dài, chị Hạo Linh xuất hiện.Nhạc dương cầm, vĩ cầm nổi lên, du dương nhẹ nhàng.Chị ấy xuất hiện trong bộ váy cưới màu trắng, khăn voan trắng che hết mặt, vòng hoa đan quanh như những nàng công chúa.Bộ váy cưới được cắt may từ lụa, ôm sát phần trên cơ thể để lộ thân hình hoàn hảo, váy xoà đuôi dài bồng bềnh như một làn sóng.Chị ấy khoác lấy tay chú Hạo tiến vào lễ đường.Đi tới đâu, dây màu, kim tuyến hoa được rải lên tới đó, khung cảnh trang hoàng lộng lẫy vô cùng.Chú rể hôm nay mang vest trắng, nơ đen lịch lãm.Chú Hạo trao lại chị ấy cho chú rể rồi về chỗ ngồi.Sau đó mục sư bước lên, tiến hành nghi lễ." Hẹn ước của ngày hôm nay, chính là lời thề suốt đời suốt kiếp không thay đổi, nó sẽ đi theo đôi uyên ương đến suốt cuộc đời.Cũng như mãi mãi sống trong tim của mọi người hôm nay đã đến làm chứng cho lễ này."Vị mục sư đứng trên cao ôn tồn nói." Cô Hạo Linh có đồng ý lấy anh Chu Ân làm chồng của mình, cho dù sau này hạnh phúc hay đau buồn, giàu sang hay nghèo khó, lúc khoẻ mạnh hay ốm đau cô cũng nguyện bên anh ấy nguyện yêu thương chăm sóc lo lắng cho nhau, cho đến lúc đầu bạc răng long.Cô có đồng ý không?" Tôi đồng ý."Chị ấy ngay lập tức trả lời, mỉm cười hạnh phúc." Anh Chu Ân có đồng ý lấy cô Hạo Linh làm vợ của mình, cho dù sau này hạnh phúc hay đau buồn, giàu sang hay nghèo khó, lúc khoẻ mạnh hay ốm đau anh cũng nguyện bên cô ấy nguyện yêu thương chăm sóc lo lắng cho nhau, cho đến lúc đầu bạc răng long.Anh có đồng ý không?" Tôi đồng ý."Sau tiếng trả lời của hai ngưòi, cả nhà thờ ồ lên tiếng chúc mừng vui vẻ.Sau đó, phụ rễ tiến lên, mở cho anh Chu Ân hộp nhẫn sáng bóng, anh rút ra chiếc nhẫn rồi nhìn chị Hạo Linh." Anh xin thế kể từ giây phút này trở đi, dù hoạ hay phúc, dù là giàu sang hay nghèo khó, dù là lúc khoẻ mạnh hay bệnh tật, cũng sẽ trân trọng em yêu thương đến suốt cuộc đời."Sau đó hai người họ trao nhẫn và trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào.Trông chị ấy thật hạnh phúc.Nếu kết hôn với anh ấy, tôi nhất định cũng phải tổ chức ở nhà thờ mới được..
Mùa Hạ Năm ẤyTác giả: Tĩnh Dạ Nguyệt XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm… Mới không lâu trước đây, dì Hạo còn phải lo lắng rằng chị Hạo Linh sẽ bị ế, bởi đã ở độ tuổi đó rồi mà còn chưa có một mảnh tình vắt vai.Ấy thế mà hôm nay, nhận được thiệp cưới trên tay, dì ấy sốc đến tận óc.Ngay cả tôi cũng vậy, thật sự quá bất ngờ.Chị ấy vậy mà đánh nhanh rút gọn như vậy.Thiệp cưới, váy cưới, cả nhà thờ tổ chức lễ cưới đều đã chuẩn bị ổn thỏa cả rồi." Cái con bé này, chuyện quan trọng như thế mà ngay cả mẹ cũng không nói? "" Con là muốn làm mẹ bất ngờ mà! "" Bất ngờ cái gì mà bất ngờ, ít ra con cũng phải bàn trước với mẹ.Cưới xin là chuyện cả đời, cũng phải xem tên ngóc kia có gì tốt.Sao mà chưa gì đã đồng ý kết hôn với người ta thế hả con? "" Mẹ, hôm trước mẹ vừa than phiền con không có người yêu, không kết hôn sớm sinh cháu cho mẹ.Giờ mẹ nhận được thiệp cưới của con rồi, sao lại mắng con vậy? Chạ thương con! "" Có tin, mẹ đập cho trận không? Hai cái đó thuộc hai trường phái khác nhau! Không phải nghe mẹ nói vậy, con liền tìm đại một thằng để kết hôn đấy nhé, nếu vậy mẹ không đồng ý đâu! "" Gì mà hai trường phái khác nhau, rõ ràng cũng chỉ là kết hôn, sinh con.....Mà mẹ ơi, con gái mẹ đâu phải người tùy tiện đâu!, con với anh ấy đã quen nhau 8 năm rồi mới quyết định đi tới bước này đấy chứ! Mà con nói cho mẹ nghe, anh ấy vừa đẹp trai, nhà giàu, tài giỏi lại còn cực kì yêu thương, chiều chuộng con luôn đó! "" Thế sao con không dẫn về đây ra mắt mẹ hả? Con có còn coi mẹ là mẹ của con không? "" Mẹ lại giở giọng ấy ra nữa rồi.Thôi mà mẹ ơi, mai con đưa anh ấy về ra mắt mẹ, có được chưa! "" Con hâm này, tháng sau kết hôn rồi mà giờ mới đưa về ra mắt mẹ! Nó mà không làm mẹ hài lòng thì con đừng hòng kết hôn! Mẹ nói cho con biết! "" Đảm bảo mẹ sẽ hài lòng! "Nói rồi chị ấy hớn hở chạy lên lầu." Haizzz, Hạ Hạ con thấy đó! Chị dâu của con lúc nào cũng tự quyết định mà không bao giờ hỏi mẹ một câu, từ bé đến bây giờ vẫn vậy! "Tôi đi đến bóp vai cho dì, cười nói." Thôi mà dì, chị ấy có thể tìm được hạnh phúc đời mình thì thật tốt, đó mới là điều quan trọng nhất! "" Mẹ biết chứ! Hạnh phúc của Hạo Linh rất quan trọng đối với mẹ, chỉ mong nó chọn đúng người, là mẹ yên tâm rồi!Nhưng mà Hạ Hạ! "" Dạ? "" Bao giờ con mới chịu gọi ta là mẹ đây? "" Cái đó, con vẫn chưa quen, cũng chưa chính thức mà ạ....!bao giờ thật sự kết hôn với cậu ấy, con sẽ tự thay đổi cách xung hô! "...----------------...Ngày diễn ra hôn lễ của chị Hạo Linh.Cả cánh cửa lớn mở ra như toà thành rộng mở, trên chiếc thảm đỏ dài, chị Hạo Linh xuất hiện.Nhạc dương cầm, vĩ cầm nổi lên, du dương nhẹ nhàng.Chị ấy xuất hiện trong bộ váy cưới màu trắng, khăn voan trắng che hết mặt, vòng hoa đan quanh như những nàng công chúa.Bộ váy cưới được cắt may từ lụa, ôm sát phần trên cơ thể để lộ thân hình hoàn hảo, váy xoà đuôi dài bồng bềnh như một làn sóng.Chị ấy khoác lấy tay chú Hạo tiến vào lễ đường.Đi tới đâu, dây màu, kim tuyến hoa được rải lên tới đó, khung cảnh trang hoàng lộng lẫy vô cùng.Chú rể hôm nay mang vest trắng, nơ đen lịch lãm.Chú Hạo trao lại chị ấy cho chú rể rồi về chỗ ngồi.Sau đó mục sư bước lên, tiến hành nghi lễ." Hẹn ước của ngày hôm nay, chính là lời thề suốt đời suốt kiếp không thay đổi, nó sẽ đi theo đôi uyên ương đến suốt cuộc đời.Cũng như mãi mãi sống trong tim của mọi người hôm nay đã đến làm chứng cho lễ này."Vị mục sư đứng trên cao ôn tồn nói." Cô Hạo Linh có đồng ý lấy anh Chu Ân làm chồng của mình, cho dù sau này hạnh phúc hay đau buồn, giàu sang hay nghèo khó, lúc khoẻ mạnh hay ốm đau cô cũng nguyện bên anh ấy nguyện yêu thương chăm sóc lo lắng cho nhau, cho đến lúc đầu bạc răng long.Cô có đồng ý không?" Tôi đồng ý."Chị ấy ngay lập tức trả lời, mỉm cười hạnh phúc." Anh Chu Ân có đồng ý lấy cô Hạo Linh làm vợ của mình, cho dù sau này hạnh phúc hay đau buồn, giàu sang hay nghèo khó, lúc khoẻ mạnh hay ốm đau anh cũng nguyện bên cô ấy nguyện yêu thương chăm sóc lo lắng cho nhau, cho đến lúc đầu bạc răng long.Anh có đồng ý không?" Tôi đồng ý."Sau tiếng trả lời của hai ngưòi, cả nhà thờ ồ lên tiếng chúc mừng vui vẻ.Sau đó, phụ rễ tiến lên, mở cho anh Chu Ân hộp nhẫn sáng bóng, anh rút ra chiếc nhẫn rồi nhìn chị Hạo Linh." Anh xin thế kể từ giây phút này trở đi, dù hoạ hay phúc, dù là giàu sang hay nghèo khó, dù là lúc khoẻ mạnh hay bệnh tật, cũng sẽ trân trọng em yêu thương đến suốt cuộc đời."Sau đó hai người họ trao nhẫn và trao cho nhau nụ hôn ngọt ngào.Trông chị ấy thật hạnh phúc.Nếu kết hôn với anh ấy, tôi nhất định cũng phải tổ chức ở nhà thờ mới được..