Mùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm…
Chương 57: Sủi Cảo
Mùa Hạ Năm ẤyTác giả: Tĩnh Dạ Nguyệt XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm… Hôm nay tôi ngủ một giấc đến khi tự bừng tỉnh, mà anh ấy cũng đã đi làm từ lâu.Nhìn lên đồng hồ đã là buổi trưa rồi.Tôi lục đục bò dậy thay quần áo." Em dậy rồi à? "Vừa xuống dưới nhà, tôi đã thấy anh đứng ở trước cửa rồi." Hở, sao anh lại về nhà rồi? Không phải đang trong giờ làm việc sao? "" Anh nhớ vợ, muốn về ăn cơm với vợ! "" Gì vậy, đây không giống tác phong của ông chủ đâu nha! "" Thì có sao, anh là ông chủ, anh có quyền, ai dám nói anh, anh cho họ tăng ca! "" Hửm, vậy là lạm dụng chức quyền rồi! "" Không sao hết, đối với anh, vợ là nhất! Mà anh đói rồi, chúng ta ăn trưa đi! "" Thế anh đi thay quần áo đi cho thoải mái! "" Được.Tôi nhìn anh vào phòng ngủ, nhàm chán hí hoáy di động.Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, tôi ngước nhìn sang, bộ đồ vest trên người anh đã được đổi qua chiếc áo hoodie mỏng và quần jean.Bây giờ là 11 giờ hơn, bởi vì tời thu, nên không khí bên ngoài khá dễ chịu, kèm theo chút se lạnh.Tôi ngắm nhìn rất chăm chú, anh không khỏi nghiêng đầu sang nhìn tôi."Tay của anh đẹp thật."Tôi phân trần." Em cảm thấy có thể cho anh đi làm người mẫu tay, rất nhiều người mẫu tay mà tay cũng không đẹp bằng anh.Anh nghĩ người mẫu tay thì sao?"Tôi nói với khí thế hừng hực khí thế, anh giơ tay còn lại lên búng nhẹ vào bờ trán của tôi." Em chê anh chưa kiếm đủ tiền sao? "Tôi xoa xoa trán, mỉm cười." Hehe, đâu có, là thấy tay anh đẹp quá, thật phí nào không làm mẫu bàn tay! "" Cho mình em ngắm là không phí! "" Dẻo miệng! Được rồi, muốn ăn gì nào?"" Sủi cảo đi! "" Oke, chờ em một chút "Tôi rất nhanh liền làm xong sủi cảo, sau đó bắc nồi, anh ấy cầm hai cái bát đôi mới mua đi theo sau tôi, giống như trẻ con vẻ mặt nôn nóng chờ đợi.Bất đắc dĩ tôi cười cười, chờ sủi cảo nấu xong, lập tức vớt ra mang lên phòng khách.Anh ấy lập tức cầm đũa gắp lên."Đừng vội, cẩn thận nóng."Tôi nhắc nhở anh, nhưng đã chậm, anh ấy đã cho ngay miếng sủi cảo vào miệng mình, sủi cảo vừa mới nấu ra, bên ngoài rất nhanh sẽ nguội, nhưng nhân thịt bên trong lại nóng bỏng.Anh ấy há miệng cắn một cái, nước canh nóng lập tức khiến lưỡi cậu bị bỏng, khuôn mặt lập tức nhăn nhó."Mau nhổ ra "Thấy anh bị bỏng lưỡi, lập tức cầm lấy đ ĩa trên bàn đưa đến chỗ anh.Anh ấy tê tê hít hít không khí, đem sủi cảo trong miệng nhả ra, miệng bị nóng hòng hồng cũng không dám khép lại."Mở miệng ra cho em xem có bị bỏng nặng hay không?"Tôi nhéo cằm anh.Cái tên này lúc nào cũng hấp ta hấp tấp, mấy lần nhắc nhở rồi mà vẫn chưa chừa." Vợ ơi!..Đau! "Khuôn mặt anh có chút nhăn nhó."Ngoan, để em xem cho anh."Tôi nhìn một chút, còn may đúng lúc nhổ ra, không nóng nghiêm trọng mấy, cũng không cần đi bệnh viện, nhưng nhìn bộ dáng ủy khuất của anh, tôi chỉ muốn dí cái đầu xuống, cũng đâu còn là con nít nữa đâu."Dùng nước lạnh súc súc miệng, nếu còn đau, chúng ta liền đi bệnh viện."Tôi mang nước lạnh tới cho anh để anh súc miệng, miệng ngậm nước lạnh một lúc, anh nhổ nước ra."Còn đau không?"" Đau lắm vợ ơi, thổi cho anh! "" Anh có phải không sợ bòng đúng không mà còn cợt nhả như vậy? Bị vậy là đáng đời lắm! "Tuy phát sinh một chút sự cố như vậy, nhưng kế tiếp khoảng thời gian trải qua đều rất vui vẻ, vì tránh cho anh ấy hậu đậu lại bị sủi cảo làm nóng, tôi gắp một cái sủi cảo chấm nước chấm, thổi nguội cho anh, nếm thử một chút xem còn nóng không mới bỏ vào đ ĩa của anh.Sau mới nhớ ra, đều đã bị dính hết nước bọt rồi còn đâu, tôi định gặp lại..
Mùa Hạ Năm ẤyTác giả: Tĩnh Dạ Nguyệt XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm… Hôm nay tôi ngủ một giấc đến khi tự bừng tỉnh, mà anh ấy cũng đã đi làm từ lâu.Nhìn lên đồng hồ đã là buổi trưa rồi.Tôi lục đục bò dậy thay quần áo." Em dậy rồi à? "Vừa xuống dưới nhà, tôi đã thấy anh đứng ở trước cửa rồi." Hở, sao anh lại về nhà rồi? Không phải đang trong giờ làm việc sao? "" Anh nhớ vợ, muốn về ăn cơm với vợ! "" Gì vậy, đây không giống tác phong của ông chủ đâu nha! "" Thì có sao, anh là ông chủ, anh có quyền, ai dám nói anh, anh cho họ tăng ca! "" Hửm, vậy là lạm dụng chức quyền rồi! "" Không sao hết, đối với anh, vợ là nhất! Mà anh đói rồi, chúng ta ăn trưa đi! "" Thế anh đi thay quần áo đi cho thoải mái! "" Được.Tôi nhìn anh vào phòng ngủ, nhàm chán hí hoáy di động.Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, tôi ngước nhìn sang, bộ đồ vest trên người anh đã được đổi qua chiếc áo hoodie mỏng và quần jean.Bây giờ là 11 giờ hơn, bởi vì tời thu, nên không khí bên ngoài khá dễ chịu, kèm theo chút se lạnh.Tôi ngắm nhìn rất chăm chú, anh không khỏi nghiêng đầu sang nhìn tôi."Tay của anh đẹp thật."Tôi phân trần." Em cảm thấy có thể cho anh đi làm người mẫu tay, rất nhiều người mẫu tay mà tay cũng không đẹp bằng anh.Anh nghĩ người mẫu tay thì sao?"Tôi nói với khí thế hừng hực khí thế, anh giơ tay còn lại lên búng nhẹ vào bờ trán của tôi." Em chê anh chưa kiếm đủ tiền sao? "Tôi xoa xoa trán, mỉm cười." Hehe, đâu có, là thấy tay anh đẹp quá, thật phí nào không làm mẫu bàn tay! "" Cho mình em ngắm là không phí! "" Dẻo miệng! Được rồi, muốn ăn gì nào?"" Sủi cảo đi! "" Oke, chờ em một chút "Tôi rất nhanh liền làm xong sủi cảo, sau đó bắc nồi, anh ấy cầm hai cái bát đôi mới mua đi theo sau tôi, giống như trẻ con vẻ mặt nôn nóng chờ đợi.Bất đắc dĩ tôi cười cười, chờ sủi cảo nấu xong, lập tức vớt ra mang lên phòng khách.Anh ấy lập tức cầm đũa gắp lên."Đừng vội, cẩn thận nóng."Tôi nhắc nhở anh, nhưng đã chậm, anh ấy đã cho ngay miếng sủi cảo vào miệng mình, sủi cảo vừa mới nấu ra, bên ngoài rất nhanh sẽ nguội, nhưng nhân thịt bên trong lại nóng bỏng.Anh ấy há miệng cắn một cái, nước canh nóng lập tức khiến lưỡi cậu bị bỏng, khuôn mặt lập tức nhăn nhó."Mau nhổ ra "Thấy anh bị bỏng lưỡi, lập tức cầm lấy đ ĩa trên bàn đưa đến chỗ anh.Anh ấy tê tê hít hít không khí, đem sủi cảo trong miệng nhả ra, miệng bị nóng hòng hồng cũng không dám khép lại."Mở miệng ra cho em xem có bị bỏng nặng hay không?"Tôi nhéo cằm anh.Cái tên này lúc nào cũng hấp ta hấp tấp, mấy lần nhắc nhở rồi mà vẫn chưa chừa." Vợ ơi!..Đau! "Khuôn mặt anh có chút nhăn nhó."Ngoan, để em xem cho anh."Tôi nhìn một chút, còn may đúng lúc nhổ ra, không nóng nghiêm trọng mấy, cũng không cần đi bệnh viện, nhưng nhìn bộ dáng ủy khuất của anh, tôi chỉ muốn dí cái đầu xuống, cũng đâu còn là con nít nữa đâu."Dùng nước lạnh súc súc miệng, nếu còn đau, chúng ta liền đi bệnh viện."Tôi mang nước lạnh tới cho anh để anh súc miệng, miệng ngậm nước lạnh một lúc, anh nhổ nước ra."Còn đau không?"" Đau lắm vợ ơi, thổi cho anh! "" Anh có phải không sợ bòng đúng không mà còn cợt nhả như vậy? Bị vậy là đáng đời lắm! "Tuy phát sinh một chút sự cố như vậy, nhưng kế tiếp khoảng thời gian trải qua đều rất vui vẻ, vì tránh cho anh ấy hậu đậu lại bị sủi cảo làm nóng, tôi gắp một cái sủi cảo chấm nước chấm, thổi nguội cho anh, nếm thử một chút xem còn nóng không mới bỏ vào đ ĩa của anh.Sau mới nhớ ra, đều đã bị dính hết nước bọt rồi còn đâu, tôi định gặp lại..
Mùa Hạ Năm ẤyTác giả: Tĩnh Dạ Nguyệt XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm… Hôm nay tôi ngủ một giấc đến khi tự bừng tỉnh, mà anh ấy cũng đã đi làm từ lâu.Nhìn lên đồng hồ đã là buổi trưa rồi.Tôi lục đục bò dậy thay quần áo." Em dậy rồi à? "Vừa xuống dưới nhà, tôi đã thấy anh đứng ở trước cửa rồi." Hở, sao anh lại về nhà rồi? Không phải đang trong giờ làm việc sao? "" Anh nhớ vợ, muốn về ăn cơm với vợ! "" Gì vậy, đây không giống tác phong của ông chủ đâu nha! "" Thì có sao, anh là ông chủ, anh có quyền, ai dám nói anh, anh cho họ tăng ca! "" Hửm, vậy là lạm dụng chức quyền rồi! "" Không sao hết, đối với anh, vợ là nhất! Mà anh đói rồi, chúng ta ăn trưa đi! "" Thế anh đi thay quần áo đi cho thoải mái! "" Được.Tôi nhìn anh vào phòng ngủ, nhàm chán hí hoáy di động.Nghe thấy tiếng cửa phòng mở ra, tôi ngước nhìn sang, bộ đồ vest trên người anh đã được đổi qua chiếc áo hoodie mỏng và quần jean.Bây giờ là 11 giờ hơn, bởi vì tời thu, nên không khí bên ngoài khá dễ chịu, kèm theo chút se lạnh.Tôi ngắm nhìn rất chăm chú, anh không khỏi nghiêng đầu sang nhìn tôi."Tay của anh đẹp thật."Tôi phân trần." Em cảm thấy có thể cho anh đi làm người mẫu tay, rất nhiều người mẫu tay mà tay cũng không đẹp bằng anh.Anh nghĩ người mẫu tay thì sao?"Tôi nói với khí thế hừng hực khí thế, anh giơ tay còn lại lên búng nhẹ vào bờ trán của tôi." Em chê anh chưa kiếm đủ tiền sao? "Tôi xoa xoa trán, mỉm cười." Hehe, đâu có, là thấy tay anh đẹp quá, thật phí nào không làm mẫu bàn tay! "" Cho mình em ngắm là không phí! "" Dẻo miệng! Được rồi, muốn ăn gì nào?"" Sủi cảo đi! "" Oke, chờ em một chút "Tôi rất nhanh liền làm xong sủi cảo, sau đó bắc nồi, anh ấy cầm hai cái bát đôi mới mua đi theo sau tôi, giống như trẻ con vẻ mặt nôn nóng chờ đợi.Bất đắc dĩ tôi cười cười, chờ sủi cảo nấu xong, lập tức vớt ra mang lên phòng khách.Anh ấy lập tức cầm đũa gắp lên."Đừng vội, cẩn thận nóng."Tôi nhắc nhở anh, nhưng đã chậm, anh ấy đã cho ngay miếng sủi cảo vào miệng mình, sủi cảo vừa mới nấu ra, bên ngoài rất nhanh sẽ nguội, nhưng nhân thịt bên trong lại nóng bỏng.Anh ấy há miệng cắn một cái, nước canh nóng lập tức khiến lưỡi cậu bị bỏng, khuôn mặt lập tức nhăn nhó."Mau nhổ ra "Thấy anh bị bỏng lưỡi, lập tức cầm lấy đ ĩa trên bàn đưa đến chỗ anh.Anh ấy tê tê hít hít không khí, đem sủi cảo trong miệng nhả ra, miệng bị nóng hòng hồng cũng không dám khép lại."Mở miệng ra cho em xem có bị bỏng nặng hay không?"Tôi nhéo cằm anh.Cái tên này lúc nào cũng hấp ta hấp tấp, mấy lần nhắc nhở rồi mà vẫn chưa chừa." Vợ ơi!..Đau! "Khuôn mặt anh có chút nhăn nhó."Ngoan, để em xem cho anh."Tôi nhìn một chút, còn may đúng lúc nhổ ra, không nóng nghiêm trọng mấy, cũng không cần đi bệnh viện, nhưng nhìn bộ dáng ủy khuất của anh, tôi chỉ muốn dí cái đầu xuống, cũng đâu còn là con nít nữa đâu."Dùng nước lạnh súc súc miệng, nếu còn đau, chúng ta liền đi bệnh viện."Tôi mang nước lạnh tới cho anh để anh súc miệng, miệng ngậm nước lạnh một lúc, anh nhổ nước ra."Còn đau không?"" Đau lắm vợ ơi, thổi cho anh! "" Anh có phải không sợ bòng đúng không mà còn cợt nhả như vậy? Bị vậy là đáng đời lắm! "Tuy phát sinh một chút sự cố như vậy, nhưng kế tiếp khoảng thời gian trải qua đều rất vui vẻ, vì tránh cho anh ấy hậu đậu lại bị sủi cảo làm nóng, tôi gắp một cái sủi cảo chấm nước chấm, thổi nguội cho anh, nếm thử một chút xem còn nóng không mới bỏ vào đ ĩa của anh.Sau mới nhớ ra, đều đã bị dính hết nước bọt rồi còn đâu, tôi định gặp lại..