Mùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm…
Chương 60: Vị Cứu Tinh
Mùa Hạ Năm ẤyTác giả: Tĩnh Dạ Nguyệt XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm… "Giày có hơi cao, khó chịu lắm phải không? Lên lưng anh cõng em"Nói xong anh ngồi xuống ngồi lại tư thế để tôi có thể dễ dàng ngồi lên lưng mình.Tôi lúng túng không biết có nên lên lưng hay không thì tay anh đã kéo chân tôi nhào lại khiến tôi rơi vào tình thế khó đỡ mà phải thuận theo.Có hơi mất tự nhiên nhưng quả thật là khi được ở trên lưng anh thì thoáng tôi có cảm giác thật an toàn, thoáng chốc tôi lại tưởng như tôi là con nít vậy! Lại được người lớn cõng.Tôi đưa hai tay vòng qua cổ anh.Ghé vào tai anh, nói nhỏ." Tổng giám đốc, giờ đang trong giờ làm, anh xem như vậy có phải hơi không thích hợp không? "" Không sao, công ty chỉ cấm nhân viên yêu đương, còn anh là sếp, anh có quyền! "" Tổng giám đốc, như vậy là hư nha! Vậy anh cõng em đi đâu? "" Tới văn phòng của anh đi, anh đã cho người sắp xếp bàn làm việc của em ở đó rồi, từ giờ em sẽ ở chung văn phòng với anh! "" Nhanh như vậy? "" Ừm! Mà sao em lại đi giày cao như thế? "" Mặc đồ công sở với đi giày cao gót, mới đúng tác phong của nhân viên chứ! "" Như vậy không cần, em xem gót chân mình bị sưng đến mức nào rồi, từ giờ cứ ăn vận thoải mái tới công ty là được rồi, không cần gò bó làm gì! "" Được rồi, lần sau để em đổi đoi giày bệt, nhưng mà em lùn lắm, công ty anh sao mà toàn người khổng lồ, em có cảm giác như mình là người tí hon vậy ý! "" Không có lùn, em cũng cao trên m6.Với lại nhỏ nhắn như vậy rất đáng yêu! "" Miệng anh lúc nào cũng dẻo như vậy sao? "" Chỉ với mình vợ thôi! "Đi ngang qua mấy phòng, có rất nhiều người đang nhìn chúng tôi rồi bàn tán." Tống giám đốc đối với phu nhân thật dịu dàng quá, còn cõng nữa kìa! "" Haizzz, giá như trong công việc, ông chủ cũng nhẹ nhàng như vậy có phải tốt không! "" Thì chúng ta chỉ là người làm công ăn lương, có phải như vợ của ngài ấy mà được hưởng phúc phần như vậy! "" Mà tôi thấy tổng giám đốc gần đây cũng không mấy đáng sợ như trước nữa, tất cả đều nhờ sự có mặt của phu nhân ở đây.Cảm tạ trời đất "" Đúng rồi, lần trước họp, tôi cứ tưởng sẽ ngồi ăn đạn thêm mấy tiếng đồng hồ nữa cơ, ấy thế mà chỉ cần phu nhân ho nhẹ một tiếng, sắc mặt ông chủ liền thay đổi luôn, ôn hòa hẳn, còn cho tan họp sớm nữa cơ! "" Phu nhân chính là vị cứu tinh của chúng ta, huhu, có lẽ từ giờ chúng ta cũng được an ổn hơn! "Lời ra tiếng vào, ngượng chết mất.Tôi vỗ nhẹ vào vai anh."Tổng giám đốc, anh thả em xuống đi, em có thể tự đi được mà! "" Không được! Còn có một đoạn nữa để anh cõng em! Em muốn gót chân sưng to thêm à? "" Nhưng mọi người đang nhìn kìa! "" Kệ bọn họ, họ là đang ngưỡng mộ tình yêu của chúng ta thôi.Anh chính là muốn cho cả thiên hạ này biết anh yêu vợ của anh nhiều đến mức nào! "Lúc sau, về tới văn phòng của anh, anh đặt tôi xuống sofa thật nhẹ nhàng, nhưng chưa kịp ngồi ấm mông thì cánh cửa bật tung ra." Sếp, có mấy bản báo cáo, anh kí giúp tôi với! "Là giám đốc Dương." Ai cho cậu tự ý xông vào khi chưa cho phép? có phải cậu coi cái văn phòng này của tôi thành nhà của cậu rồi không? "Ánh mắt anh ấy lập tức trở nên sắc lạnh, đáng sợ như đâm xuyên thủng luôn cậu Dương.Giám đốc Dương lập tức đứng thẳng lưng." Sếp, là tôi vô ý, xin lỗi anh! Bản báo cáo này....."Anh ấy không để cậu ấy nói tiếp, trực tiếp xoay lưng đi lấy hộp cứu thương, quỳ chân trước mặt tôi rồi giúp tôi sát trùng, băng bó cẩn thận." À, sếp ơi? Hế lô, anh có nghe tôi nói không? Sếp ơi? "Anh ấy vẫn không trả lời, lườn nguýt cậu ấy một cái xong tiếp tục băng vết thương của tôi lại.Cậu ấy như phát khóc mà quay qua tôi, ánh mắt rưng rưng như cầu cứu." Chị dâu, chị xem.....!mấy bản báo cáo này thực rất quan trọng! "" Cậu đưa đây tôi xem cho! "Cậu ấy lập tức hứng khởi nhào đến đưa mấy bản báo cáo số liệu cho tôi, để lại một câu rồi chuồn đi luôn." Chị dâu, chị đúng là cứu tinh của tôi mà.Tất cả trông cậy hết vào chị! Tôi chuồn đi trước đây! "Tôi lật mấy bản báo cáo đó ra xem, cảm thấy có gì đó không đúng, liền lấy điện thoại ra tính toán rồi sửa lại." Vợ, anh tưởng em nói là em không có chuyên môn về thể loại này mà! "" Đúng là em không có, nhưng về khoản tính toán, kiểm kê số liệu là em giỏi lắm đó.Anh không nhớ hồi trước em học giỏi toán, xếp hạng môn toán đứng thứ hai toàn trưởng chỉ sau anh đấy thôi! "" Ừ nhỉ, đúng rồi.Vợ anh đúng là tài giỏi, cái gì cũng biết! "" Còn phải nói! ".
Mùa Hạ Năm ẤyTác giả: Tĩnh Dạ Nguyệt XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm… "Giày có hơi cao, khó chịu lắm phải không? Lên lưng anh cõng em"Nói xong anh ngồi xuống ngồi lại tư thế để tôi có thể dễ dàng ngồi lên lưng mình.Tôi lúng túng không biết có nên lên lưng hay không thì tay anh đã kéo chân tôi nhào lại khiến tôi rơi vào tình thế khó đỡ mà phải thuận theo.Có hơi mất tự nhiên nhưng quả thật là khi được ở trên lưng anh thì thoáng tôi có cảm giác thật an toàn, thoáng chốc tôi lại tưởng như tôi là con nít vậy! Lại được người lớn cõng.Tôi đưa hai tay vòng qua cổ anh.Ghé vào tai anh, nói nhỏ." Tổng giám đốc, giờ đang trong giờ làm, anh xem như vậy có phải hơi không thích hợp không? "" Không sao, công ty chỉ cấm nhân viên yêu đương, còn anh là sếp, anh có quyền! "" Tổng giám đốc, như vậy là hư nha! Vậy anh cõng em đi đâu? "" Tới văn phòng của anh đi, anh đã cho người sắp xếp bàn làm việc của em ở đó rồi, từ giờ em sẽ ở chung văn phòng với anh! "" Nhanh như vậy? "" Ừm! Mà sao em lại đi giày cao như thế? "" Mặc đồ công sở với đi giày cao gót, mới đúng tác phong của nhân viên chứ! "" Như vậy không cần, em xem gót chân mình bị sưng đến mức nào rồi, từ giờ cứ ăn vận thoải mái tới công ty là được rồi, không cần gò bó làm gì! "" Được rồi, lần sau để em đổi đoi giày bệt, nhưng mà em lùn lắm, công ty anh sao mà toàn người khổng lồ, em có cảm giác như mình là người tí hon vậy ý! "" Không có lùn, em cũng cao trên m6.Với lại nhỏ nhắn như vậy rất đáng yêu! "" Miệng anh lúc nào cũng dẻo như vậy sao? "" Chỉ với mình vợ thôi! "Đi ngang qua mấy phòng, có rất nhiều người đang nhìn chúng tôi rồi bàn tán." Tống giám đốc đối với phu nhân thật dịu dàng quá, còn cõng nữa kìa! "" Haizzz, giá như trong công việc, ông chủ cũng nhẹ nhàng như vậy có phải tốt không! "" Thì chúng ta chỉ là người làm công ăn lương, có phải như vợ của ngài ấy mà được hưởng phúc phần như vậy! "" Mà tôi thấy tổng giám đốc gần đây cũng không mấy đáng sợ như trước nữa, tất cả đều nhờ sự có mặt của phu nhân ở đây.Cảm tạ trời đất "" Đúng rồi, lần trước họp, tôi cứ tưởng sẽ ngồi ăn đạn thêm mấy tiếng đồng hồ nữa cơ, ấy thế mà chỉ cần phu nhân ho nhẹ một tiếng, sắc mặt ông chủ liền thay đổi luôn, ôn hòa hẳn, còn cho tan họp sớm nữa cơ! "" Phu nhân chính là vị cứu tinh của chúng ta, huhu, có lẽ từ giờ chúng ta cũng được an ổn hơn! "Lời ra tiếng vào, ngượng chết mất.Tôi vỗ nhẹ vào vai anh."Tổng giám đốc, anh thả em xuống đi, em có thể tự đi được mà! "" Không được! Còn có một đoạn nữa để anh cõng em! Em muốn gót chân sưng to thêm à? "" Nhưng mọi người đang nhìn kìa! "" Kệ bọn họ, họ là đang ngưỡng mộ tình yêu của chúng ta thôi.Anh chính là muốn cho cả thiên hạ này biết anh yêu vợ của anh nhiều đến mức nào! "Lúc sau, về tới văn phòng của anh, anh đặt tôi xuống sofa thật nhẹ nhàng, nhưng chưa kịp ngồi ấm mông thì cánh cửa bật tung ra." Sếp, có mấy bản báo cáo, anh kí giúp tôi với! "Là giám đốc Dương." Ai cho cậu tự ý xông vào khi chưa cho phép? có phải cậu coi cái văn phòng này của tôi thành nhà của cậu rồi không? "Ánh mắt anh ấy lập tức trở nên sắc lạnh, đáng sợ như đâm xuyên thủng luôn cậu Dương.Giám đốc Dương lập tức đứng thẳng lưng." Sếp, là tôi vô ý, xin lỗi anh! Bản báo cáo này....."Anh ấy không để cậu ấy nói tiếp, trực tiếp xoay lưng đi lấy hộp cứu thương, quỳ chân trước mặt tôi rồi giúp tôi sát trùng, băng bó cẩn thận." À, sếp ơi? Hế lô, anh có nghe tôi nói không? Sếp ơi? "Anh ấy vẫn không trả lời, lườn nguýt cậu ấy một cái xong tiếp tục băng vết thương của tôi lại.Cậu ấy như phát khóc mà quay qua tôi, ánh mắt rưng rưng như cầu cứu." Chị dâu, chị xem.....!mấy bản báo cáo này thực rất quan trọng! "" Cậu đưa đây tôi xem cho! "Cậu ấy lập tức hứng khởi nhào đến đưa mấy bản báo cáo số liệu cho tôi, để lại một câu rồi chuồn đi luôn." Chị dâu, chị đúng là cứu tinh của tôi mà.Tất cả trông cậy hết vào chị! Tôi chuồn đi trước đây! "Tôi lật mấy bản báo cáo đó ra xem, cảm thấy có gì đó không đúng, liền lấy điện thoại ra tính toán rồi sửa lại." Vợ, anh tưởng em nói là em không có chuyên môn về thể loại này mà! "" Đúng là em không có, nhưng về khoản tính toán, kiểm kê số liệu là em giỏi lắm đó.Anh không nhớ hồi trước em học giỏi toán, xếp hạng môn toán đứng thứ hai toàn trưởng chỉ sau anh đấy thôi! "" Ừ nhỉ, đúng rồi.Vợ anh đúng là tài giỏi, cái gì cũng biết! "" Còn phải nói! ".
Mùa Hạ Năm ẤyTác giả: Tĩnh Dạ Nguyệt XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm… "Giày có hơi cao, khó chịu lắm phải không? Lên lưng anh cõng em"Nói xong anh ngồi xuống ngồi lại tư thế để tôi có thể dễ dàng ngồi lên lưng mình.Tôi lúng túng không biết có nên lên lưng hay không thì tay anh đã kéo chân tôi nhào lại khiến tôi rơi vào tình thế khó đỡ mà phải thuận theo.Có hơi mất tự nhiên nhưng quả thật là khi được ở trên lưng anh thì thoáng tôi có cảm giác thật an toàn, thoáng chốc tôi lại tưởng như tôi là con nít vậy! Lại được người lớn cõng.Tôi đưa hai tay vòng qua cổ anh.Ghé vào tai anh, nói nhỏ." Tổng giám đốc, giờ đang trong giờ làm, anh xem như vậy có phải hơi không thích hợp không? "" Không sao, công ty chỉ cấm nhân viên yêu đương, còn anh là sếp, anh có quyền! "" Tổng giám đốc, như vậy là hư nha! Vậy anh cõng em đi đâu? "" Tới văn phòng của anh đi, anh đã cho người sắp xếp bàn làm việc của em ở đó rồi, từ giờ em sẽ ở chung văn phòng với anh! "" Nhanh như vậy? "" Ừm! Mà sao em lại đi giày cao như thế? "" Mặc đồ công sở với đi giày cao gót, mới đúng tác phong của nhân viên chứ! "" Như vậy không cần, em xem gót chân mình bị sưng đến mức nào rồi, từ giờ cứ ăn vận thoải mái tới công ty là được rồi, không cần gò bó làm gì! "" Được rồi, lần sau để em đổi đoi giày bệt, nhưng mà em lùn lắm, công ty anh sao mà toàn người khổng lồ, em có cảm giác như mình là người tí hon vậy ý! "" Không có lùn, em cũng cao trên m6.Với lại nhỏ nhắn như vậy rất đáng yêu! "" Miệng anh lúc nào cũng dẻo như vậy sao? "" Chỉ với mình vợ thôi! "Đi ngang qua mấy phòng, có rất nhiều người đang nhìn chúng tôi rồi bàn tán." Tống giám đốc đối với phu nhân thật dịu dàng quá, còn cõng nữa kìa! "" Haizzz, giá như trong công việc, ông chủ cũng nhẹ nhàng như vậy có phải tốt không! "" Thì chúng ta chỉ là người làm công ăn lương, có phải như vợ của ngài ấy mà được hưởng phúc phần như vậy! "" Mà tôi thấy tổng giám đốc gần đây cũng không mấy đáng sợ như trước nữa, tất cả đều nhờ sự có mặt của phu nhân ở đây.Cảm tạ trời đất "" Đúng rồi, lần trước họp, tôi cứ tưởng sẽ ngồi ăn đạn thêm mấy tiếng đồng hồ nữa cơ, ấy thế mà chỉ cần phu nhân ho nhẹ một tiếng, sắc mặt ông chủ liền thay đổi luôn, ôn hòa hẳn, còn cho tan họp sớm nữa cơ! "" Phu nhân chính là vị cứu tinh của chúng ta, huhu, có lẽ từ giờ chúng ta cũng được an ổn hơn! "Lời ra tiếng vào, ngượng chết mất.Tôi vỗ nhẹ vào vai anh."Tổng giám đốc, anh thả em xuống đi, em có thể tự đi được mà! "" Không được! Còn có một đoạn nữa để anh cõng em! Em muốn gót chân sưng to thêm à? "" Nhưng mọi người đang nhìn kìa! "" Kệ bọn họ, họ là đang ngưỡng mộ tình yêu của chúng ta thôi.Anh chính là muốn cho cả thiên hạ này biết anh yêu vợ của anh nhiều đến mức nào! "Lúc sau, về tới văn phòng của anh, anh đặt tôi xuống sofa thật nhẹ nhàng, nhưng chưa kịp ngồi ấm mông thì cánh cửa bật tung ra." Sếp, có mấy bản báo cáo, anh kí giúp tôi với! "Là giám đốc Dương." Ai cho cậu tự ý xông vào khi chưa cho phép? có phải cậu coi cái văn phòng này của tôi thành nhà của cậu rồi không? "Ánh mắt anh ấy lập tức trở nên sắc lạnh, đáng sợ như đâm xuyên thủng luôn cậu Dương.Giám đốc Dương lập tức đứng thẳng lưng." Sếp, là tôi vô ý, xin lỗi anh! Bản báo cáo này....."Anh ấy không để cậu ấy nói tiếp, trực tiếp xoay lưng đi lấy hộp cứu thương, quỳ chân trước mặt tôi rồi giúp tôi sát trùng, băng bó cẩn thận." À, sếp ơi? Hế lô, anh có nghe tôi nói không? Sếp ơi? "Anh ấy vẫn không trả lời, lườn nguýt cậu ấy một cái xong tiếp tục băng vết thương của tôi lại.Cậu ấy như phát khóc mà quay qua tôi, ánh mắt rưng rưng như cầu cứu." Chị dâu, chị xem.....!mấy bản báo cáo này thực rất quan trọng! "" Cậu đưa đây tôi xem cho! "Cậu ấy lập tức hứng khởi nhào đến đưa mấy bản báo cáo số liệu cho tôi, để lại một câu rồi chuồn đi luôn." Chị dâu, chị đúng là cứu tinh của tôi mà.Tất cả trông cậy hết vào chị! Tôi chuồn đi trước đây! "Tôi lật mấy bản báo cáo đó ra xem, cảm thấy có gì đó không đúng, liền lấy điện thoại ra tính toán rồi sửa lại." Vợ, anh tưởng em nói là em không có chuyên môn về thể loại này mà! "" Đúng là em không có, nhưng về khoản tính toán, kiểm kê số liệu là em giỏi lắm đó.Anh không nhớ hồi trước em học giỏi toán, xếp hạng môn toán đứng thứ hai toàn trưởng chỉ sau anh đấy thôi! "" Ừ nhỉ, đúng rồi.Vợ anh đúng là tài giỏi, cái gì cũng biết! "" Còn phải nói! ".