Mùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm…
Chương 66: Lại Gặp Ác Mộng - Điềm Báo
Mùa Hạ Năm ẤyTác giả: Tĩnh Dạ Nguyệt XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm… Có một thế lực vô hình nào đó đang muốn hành hạ th@n xác lẫn tâm trí của tôi.Nằm trên giường nghỉ ngơi được một lát, tôi đã hết đau đầu nhưng giờ lại chuyển xuống đau ngực.Như có cái gì đó sắc nhọn đâm vào giữa xương ức của tôi, khiến tôi thở mạnh là sẽ làm cho nó co rút vào đau thêm mà dẫn đến khó thở.Có lẽ cảm giác khó chịu nhất, là nhìn người mình yêu thương đau đớn khổ sở, lại chẳng thể gánh dùm để bớt được phần nào.Bầu trời đen kịt, những đám mây xám xịt bao trùm toàn thành phố.Cơn mưa phùn lất phất, trải dài trên khắp con khố.Các lùm cây cũng cảm nhận được cái lạnh từ cơn mưa.Gió thu hanh khô cũng có mặt, nhè nhẹ lướt qua sống lưng, khiến người ta lạnh đến rùng mình.Tôi không biết bản thân mình lại đang ở đâu nữa.Bầu không khí tĩnh lặng nghe thấy từng cử động tích tắc trên đồng hồ, con phói vắng tanh không một bóng người qua lại.Xung quanh tối mờ tối mịt, tôi lạnh lẽo một mình bước trong một không gian rất đáng sợ.Có mùi hôi thôi và ẩm mốc lởn vởn bên cánh mũi khiến tôi phải đưa tay bịt mũi mình lại.Dưới chân nhơ nhớp sình lầy bết dính thật dơ bẩn biết bao.Sao mà tối quá, tối đến nỗi tôi không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh mình.Sự sợ hãi bủa vây khiến toàn thân tôi run rẩy và thập thò bước đi để tìm thấy lối ra.Tôi chạy xung quanh cất tiếng gọi.Nhưng phát hiện cổ họng không tài nào phát ra thanh âm được, chỉ có vài tiếng a, a khàn khàn.Tôi tiếp tục chạy.Chợt một ngọn gió thổi vụt qua mắt khiến tôi cay xé, vội lấy tay che mắt lại.Khi mở ra lần nữa, phát hiện khung cảnh xung quanh liền thay đổi.Bản thân lại xuất hiện giữa đường quốc lộ lớn, Vẫn giống như lần trước, không một bóng người.Ngó quanh một vòng, tôi nhìn thấy một chiếc xe hơi đâm thẳng vào chiếc cây ven rừng.Một cánh tay vắt ra ngoài cửa xe.Tôi giật mình, rón rén từng bước nhỏ tiến lại gần.Người ngồi trong xe vậy mà lại là anh? Mắt anh nhắm chặt, gương mặt lấm lem toàn máu tươi đỏ thẫm.Tôi cất tiếng gọi, nhưng cổ họng nóng rát như có ngọn lửa muốn xé toạc ra, không tài nào rít lên được một tiếng.Tôi cố gắng mở cửa xe ra, nhưng không có cách nào.Chiếc xe đâm thẳng vào cây, bị móp nát cả phần đầu, cánh cửa cũng vì thế mà không mở được.Sau đó, tôi cảm nhận được mùi xăng dầu nồng đậm xộc thẳng vào cánh mũi tôi.Tôi ngước mắt lên nhìn.Thế mà lại trông thấy người đàn bà đáng sợ với hốc mắt đỏ hoe chảy ra máu.Tôi cố nuốt ngược lại nỗi sự hãi vào trong khi bà ta càng ngày cành tiến gần hơn, tôi cố gắng dùng sức kéo anh ra từ cửa sổ, nhưng không tài nào kéo ra được.Căn bản sức của tôi không đủ.Thầm trách sao bản thân lại yếu đuối, vô dụng thế này.Ngay khi bà ta chạm một ngón tay vào gương mặt tôi.Đùng một cái chiếc xe phát nổ.Khói bốc lên từ chiếc xe và chỉ vài giây sau lửa bùng lên.Ngọn lửa nhanh chóng lan sang cái cây đối diện, và lan sang cả những cây bên cạnh.Chỉ trong vài phút, cả khu rừng bốc cháy dữ dội, phừng phừng ánh đỏ rực lửa ngay trước mắt tôi.Tôi gào thét lao tới chỗ chiếc xe.Nóng quá, nóng quá, thân thể tôi giống như đang bị thiêu đốt vậy, giống như sắp bị cháy đến tro tàn vậy.Tôi cố chới với tới chỗ chiếc xa, nắm lấy bàn tay anh.Có ai không, cứu anh ấy với.Ngay khi ngọn lửa phập phồng lan khắp cơ thể, thiêu cháy tôi.Tôi hoảng hồn bị kéo về thực tại mà hét lên một tiếng.Tôi th ở dốc, cổ họng khô khốc, ngứa ngáy, cả cơ thể cũng nóng bừng hơn bao giờ hết.Tâm trạng chuyển biến xấu hẳn.Trong lòng cảm thấy rất khó chịu và mặt mày cau có.Ruột gan nóng nảy như bị thiêu cháy chỉ còn lại tro tàn.Bị tiếng hét của tôi làm cho tỉnh giấc, anh cũng ngồi dậy, vuốt nhẹ lưng tôi." Không sao, không sao.Có anh ở đây rồi, em không phải sợ nữa! "Lúc này tôi không thể kìm nén được nữa.Nước mắt nước mũi giàn giụa, tôi không thít lên nhưng âm thanh chói tai.Giấc mơ đó đáng sợ quá." Em, em sợ quá.....!"" Không sao, chỉ là mơ thôi! Đều đã qua rồi, anh vẫn luôn ở bên cạnh em đây mà! "Tôi lao tới ôm chặt lấy anh." Anh, anh không được rời xa em! Anh phải ở đây với em! "" Vợ à, anh vẫn luôn ở bên em mà, nói cho anh, là con ma nào dọa vợ anh sợ đến mức này? Anh nhất định phải xử nó mới được! Em đừng có sợ, có anh ở đây bảo vệ em, không con ma, con quỷ nào có thể đụng tới em! ".========== Truyện vừa hoàn thành ==========1.Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã2.Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê3.Bổn Cung Là Hoàng Hậu4.Không Ai Cứu Tôi=====================================Không, thứ đáng sợ không phải là ma quỷ, mà đáng sợ nhất chính là cảnh chia ly..
Mùa Hạ Năm ẤyTác giả: Tĩnh Dạ Nguyệt XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm… Có một thế lực vô hình nào đó đang muốn hành hạ th@n xác lẫn tâm trí của tôi.Nằm trên giường nghỉ ngơi được một lát, tôi đã hết đau đầu nhưng giờ lại chuyển xuống đau ngực.Như có cái gì đó sắc nhọn đâm vào giữa xương ức của tôi, khiến tôi thở mạnh là sẽ làm cho nó co rút vào đau thêm mà dẫn đến khó thở.Có lẽ cảm giác khó chịu nhất, là nhìn người mình yêu thương đau đớn khổ sở, lại chẳng thể gánh dùm để bớt được phần nào.Bầu trời đen kịt, những đám mây xám xịt bao trùm toàn thành phố.Cơn mưa phùn lất phất, trải dài trên khắp con khố.Các lùm cây cũng cảm nhận được cái lạnh từ cơn mưa.Gió thu hanh khô cũng có mặt, nhè nhẹ lướt qua sống lưng, khiến người ta lạnh đến rùng mình.Tôi không biết bản thân mình lại đang ở đâu nữa.Bầu không khí tĩnh lặng nghe thấy từng cử động tích tắc trên đồng hồ, con phói vắng tanh không một bóng người qua lại.Xung quanh tối mờ tối mịt, tôi lạnh lẽo một mình bước trong một không gian rất đáng sợ.Có mùi hôi thôi và ẩm mốc lởn vởn bên cánh mũi khiến tôi phải đưa tay bịt mũi mình lại.Dưới chân nhơ nhớp sình lầy bết dính thật dơ bẩn biết bao.Sao mà tối quá, tối đến nỗi tôi không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh mình.Sự sợ hãi bủa vây khiến toàn thân tôi run rẩy và thập thò bước đi để tìm thấy lối ra.Tôi chạy xung quanh cất tiếng gọi.Nhưng phát hiện cổ họng không tài nào phát ra thanh âm được, chỉ có vài tiếng a, a khàn khàn.Tôi tiếp tục chạy.Chợt một ngọn gió thổi vụt qua mắt khiến tôi cay xé, vội lấy tay che mắt lại.Khi mở ra lần nữa, phát hiện khung cảnh xung quanh liền thay đổi.Bản thân lại xuất hiện giữa đường quốc lộ lớn, Vẫn giống như lần trước, không một bóng người.Ngó quanh một vòng, tôi nhìn thấy một chiếc xe hơi đâm thẳng vào chiếc cây ven rừng.Một cánh tay vắt ra ngoài cửa xe.Tôi giật mình, rón rén từng bước nhỏ tiến lại gần.Người ngồi trong xe vậy mà lại là anh? Mắt anh nhắm chặt, gương mặt lấm lem toàn máu tươi đỏ thẫm.Tôi cất tiếng gọi, nhưng cổ họng nóng rát như có ngọn lửa muốn xé toạc ra, không tài nào rít lên được một tiếng.Tôi cố gắng mở cửa xe ra, nhưng không có cách nào.Chiếc xe đâm thẳng vào cây, bị móp nát cả phần đầu, cánh cửa cũng vì thế mà không mở được.Sau đó, tôi cảm nhận được mùi xăng dầu nồng đậm xộc thẳng vào cánh mũi tôi.Tôi ngước mắt lên nhìn.Thế mà lại trông thấy người đàn bà đáng sợ với hốc mắt đỏ hoe chảy ra máu.Tôi cố nuốt ngược lại nỗi sự hãi vào trong khi bà ta càng ngày cành tiến gần hơn, tôi cố gắng dùng sức kéo anh ra từ cửa sổ, nhưng không tài nào kéo ra được.Căn bản sức của tôi không đủ.Thầm trách sao bản thân lại yếu đuối, vô dụng thế này.Ngay khi bà ta chạm một ngón tay vào gương mặt tôi.Đùng một cái chiếc xe phát nổ.Khói bốc lên từ chiếc xe và chỉ vài giây sau lửa bùng lên.Ngọn lửa nhanh chóng lan sang cái cây đối diện, và lan sang cả những cây bên cạnh.Chỉ trong vài phút, cả khu rừng bốc cháy dữ dội, phừng phừng ánh đỏ rực lửa ngay trước mắt tôi.Tôi gào thét lao tới chỗ chiếc xe.Nóng quá, nóng quá, thân thể tôi giống như đang bị thiêu đốt vậy, giống như sắp bị cháy đến tro tàn vậy.Tôi cố chới với tới chỗ chiếc xa, nắm lấy bàn tay anh.Có ai không, cứu anh ấy với.Ngay khi ngọn lửa phập phồng lan khắp cơ thể, thiêu cháy tôi.Tôi hoảng hồn bị kéo về thực tại mà hét lên một tiếng.Tôi th ở dốc, cổ họng khô khốc, ngứa ngáy, cả cơ thể cũng nóng bừng hơn bao giờ hết.Tâm trạng chuyển biến xấu hẳn.Trong lòng cảm thấy rất khó chịu và mặt mày cau có.Ruột gan nóng nảy như bị thiêu cháy chỉ còn lại tro tàn.Bị tiếng hét của tôi làm cho tỉnh giấc, anh cũng ngồi dậy, vuốt nhẹ lưng tôi." Không sao, không sao.Có anh ở đây rồi, em không phải sợ nữa! "Lúc này tôi không thể kìm nén được nữa.Nước mắt nước mũi giàn giụa, tôi không thít lên nhưng âm thanh chói tai.Giấc mơ đó đáng sợ quá." Em, em sợ quá.....!"" Không sao, chỉ là mơ thôi! Đều đã qua rồi, anh vẫn luôn ở bên cạnh em đây mà! "Tôi lao tới ôm chặt lấy anh." Anh, anh không được rời xa em! Anh phải ở đây với em! "" Vợ à, anh vẫn luôn ở bên em mà, nói cho anh, là con ma nào dọa vợ anh sợ đến mức này? Anh nhất định phải xử nó mới được! Em đừng có sợ, có anh ở đây bảo vệ em, không con ma, con quỷ nào có thể đụng tới em! ".========== Truyện vừa hoàn thành ==========1.Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã2.Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê3.Bổn Cung Là Hoàng Hậu4.Không Ai Cứu Tôi=====================================Không, thứ đáng sợ không phải là ma quỷ, mà đáng sợ nhất chính là cảnh chia ly..
Mùa Hạ Năm ẤyTác giả: Tĩnh Dạ Nguyệt XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm… Có một thế lực vô hình nào đó đang muốn hành hạ th@n xác lẫn tâm trí của tôi.Nằm trên giường nghỉ ngơi được một lát, tôi đã hết đau đầu nhưng giờ lại chuyển xuống đau ngực.Như có cái gì đó sắc nhọn đâm vào giữa xương ức của tôi, khiến tôi thở mạnh là sẽ làm cho nó co rút vào đau thêm mà dẫn đến khó thở.Có lẽ cảm giác khó chịu nhất, là nhìn người mình yêu thương đau đớn khổ sở, lại chẳng thể gánh dùm để bớt được phần nào.Bầu trời đen kịt, những đám mây xám xịt bao trùm toàn thành phố.Cơn mưa phùn lất phất, trải dài trên khắp con khố.Các lùm cây cũng cảm nhận được cái lạnh từ cơn mưa.Gió thu hanh khô cũng có mặt, nhè nhẹ lướt qua sống lưng, khiến người ta lạnh đến rùng mình.Tôi không biết bản thân mình lại đang ở đâu nữa.Bầu không khí tĩnh lặng nghe thấy từng cử động tích tắc trên đồng hồ, con phói vắng tanh không một bóng người qua lại.Xung quanh tối mờ tối mịt, tôi lạnh lẽo một mình bước trong một không gian rất đáng sợ.Có mùi hôi thôi và ẩm mốc lởn vởn bên cánh mũi khiến tôi phải đưa tay bịt mũi mình lại.Dưới chân nhơ nhớp sình lầy bết dính thật dơ bẩn biết bao.Sao mà tối quá, tối đến nỗi tôi không thể nhìn rõ mọi thứ xung quanh mình.Sự sợ hãi bủa vây khiến toàn thân tôi run rẩy và thập thò bước đi để tìm thấy lối ra.Tôi chạy xung quanh cất tiếng gọi.Nhưng phát hiện cổ họng không tài nào phát ra thanh âm được, chỉ có vài tiếng a, a khàn khàn.Tôi tiếp tục chạy.Chợt một ngọn gió thổi vụt qua mắt khiến tôi cay xé, vội lấy tay che mắt lại.Khi mở ra lần nữa, phát hiện khung cảnh xung quanh liền thay đổi.Bản thân lại xuất hiện giữa đường quốc lộ lớn, Vẫn giống như lần trước, không một bóng người.Ngó quanh một vòng, tôi nhìn thấy một chiếc xe hơi đâm thẳng vào chiếc cây ven rừng.Một cánh tay vắt ra ngoài cửa xe.Tôi giật mình, rón rén từng bước nhỏ tiến lại gần.Người ngồi trong xe vậy mà lại là anh? Mắt anh nhắm chặt, gương mặt lấm lem toàn máu tươi đỏ thẫm.Tôi cất tiếng gọi, nhưng cổ họng nóng rát như có ngọn lửa muốn xé toạc ra, không tài nào rít lên được một tiếng.Tôi cố gắng mở cửa xe ra, nhưng không có cách nào.Chiếc xe đâm thẳng vào cây, bị móp nát cả phần đầu, cánh cửa cũng vì thế mà không mở được.Sau đó, tôi cảm nhận được mùi xăng dầu nồng đậm xộc thẳng vào cánh mũi tôi.Tôi ngước mắt lên nhìn.Thế mà lại trông thấy người đàn bà đáng sợ với hốc mắt đỏ hoe chảy ra máu.Tôi cố nuốt ngược lại nỗi sự hãi vào trong khi bà ta càng ngày cành tiến gần hơn, tôi cố gắng dùng sức kéo anh ra từ cửa sổ, nhưng không tài nào kéo ra được.Căn bản sức của tôi không đủ.Thầm trách sao bản thân lại yếu đuối, vô dụng thế này.Ngay khi bà ta chạm một ngón tay vào gương mặt tôi.Đùng một cái chiếc xe phát nổ.Khói bốc lên từ chiếc xe và chỉ vài giây sau lửa bùng lên.Ngọn lửa nhanh chóng lan sang cái cây đối diện, và lan sang cả những cây bên cạnh.Chỉ trong vài phút, cả khu rừng bốc cháy dữ dội, phừng phừng ánh đỏ rực lửa ngay trước mắt tôi.Tôi gào thét lao tới chỗ chiếc xe.Nóng quá, nóng quá, thân thể tôi giống như đang bị thiêu đốt vậy, giống như sắp bị cháy đến tro tàn vậy.Tôi cố chới với tới chỗ chiếc xa, nắm lấy bàn tay anh.Có ai không, cứu anh ấy với.Ngay khi ngọn lửa phập phồng lan khắp cơ thể, thiêu cháy tôi.Tôi hoảng hồn bị kéo về thực tại mà hét lên một tiếng.Tôi th ở dốc, cổ họng khô khốc, ngứa ngáy, cả cơ thể cũng nóng bừng hơn bao giờ hết.Tâm trạng chuyển biến xấu hẳn.Trong lòng cảm thấy rất khó chịu và mặt mày cau có.Ruột gan nóng nảy như bị thiêu cháy chỉ còn lại tro tàn.Bị tiếng hét của tôi làm cho tỉnh giấc, anh cũng ngồi dậy, vuốt nhẹ lưng tôi." Không sao, không sao.Có anh ở đây rồi, em không phải sợ nữa! "Lúc này tôi không thể kìm nén được nữa.Nước mắt nước mũi giàn giụa, tôi không thít lên nhưng âm thanh chói tai.Giấc mơ đó đáng sợ quá." Em, em sợ quá.....!"" Không sao, chỉ là mơ thôi! Đều đã qua rồi, anh vẫn luôn ở bên cạnh em đây mà! "Tôi lao tới ôm chặt lấy anh." Anh, anh không được rời xa em! Anh phải ở đây với em! "" Vợ à, anh vẫn luôn ở bên em mà, nói cho anh, là con ma nào dọa vợ anh sợ đến mức này? Anh nhất định phải xử nó mới được! Em đừng có sợ, có anh ở đây bảo vệ em, không con ma, con quỷ nào có thể đụng tới em! ".========== Truyện vừa hoàn thành ==========1.Ta Ở Đại Lục Làm Phò Mã2.Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê3.Bổn Cung Là Hoàng Hậu4.Không Ai Cứu Tôi=====================================Không, thứ đáng sợ không phải là ma quỷ, mà đáng sợ nhất chính là cảnh chia ly..