Mùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm…
Chương 69: Đại Kết Cục
Mùa Hạ Năm ẤyTác giả: Tĩnh Dạ Nguyệt XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm… Rồi bắt đầu cảm thấy cơ thể có những thay đổi kì lạ, ngày rụng dâu không đến, thường xuyên cảm thấy khó chịu, buồn nôn, chóng mặt....Lúc đầu tôi nghĩ chỉ là do triệu chứng của suy nhược cơ thể vì làm việc quá sức thôi.Nhưng dần dần, cơ thể tôi càng khó chịu hơn.Mẹ có khuyên là nên đến bệnh viện kiểm tra, ngộ nhỡ có bệnh gì trong người thì chữa càng sớm càng tốt.Tôi cũng nghe theo.Ngày hôm nay tôi đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.Trong phòng, tôi đang ngồi chờ kết quả từ Bác Sĩ.“ Cô Lâm, cô mang thai rồi.”Bác Sĩ nhìn tôi, nghiêm túc nói.Tôi nhìn bác sĩ cười yếu ớt.“Bác Sĩ, tôi mang thai sao?”Bác Sĩ gật đầu.“Đã chín tuần rồi!”Sau đó ông ấy đưa bản siêu âm cho tôi xem.Ông nói tiếp.“Đây là ảnh siêu âm của cô, cái bóng bằng hạt đậu kia chính là thai nhi còn chưa thành hình, nó chỉ mới có trái tim thôi.Rất nhỏ.”Tôi sửng sốt một chút, ngón tay ở trên bức hình nhẹ nhàng trượt qua, vẻ mặt nghiêm túc." Là con tôi thật sao?”“Ừ,”Vị bác sĩ lên tiếng.Tôi có thai rồi! Có thai với anh ấy! Lúc đầu là bất ngờ, sau đó là xúc động, tôi đã không nhịn được mà bật khóc.Anh ấy ra đi và để lại cho một sinh linh nhỏ đáng yêu này.Chỉ tiếc là anh ấy không thể nhìn thấy mặt đứa bé dù chỉ một lần." Anh à, anh thấy không, con của chúng ta, đáng yêu quá.Ước gì anh ở đây ngay lúc này, nếu nhìn thấy tấm hình siêu âm này, anh hẳn phải nhẩy cẫng lên vì sung sướng.Anh à, tại sao anh lại rời đi sớm như thế, để lại mẹ con em một mình trên thế gian này.Ông trời thật độc ác vì đã mang anh đi.......!"Từng tiếng khóc nấc của tôi vang vọng cả căn phòng, tôi xoa bụng nhè nhẹ, mỉm cười" Nhưng anh à, em đã hứa với anh là không được khóc, không được buồn, phải luốn sống vui vẻ.Và em sẽ làm theo những gì anh đã dặn, nếu anh nhìn thấy em khóc, anh sẽ buồn lắm nhỉ.Anh ở trên đó có thấy mẹ con em không? Em cực kì hạnh phúc, bởi vì anh đã để lại cho em báu vật trần gian này, em hứa sẽ trân trọng và chăm sóc con của chúng ta thật tốt khi đứa bé ra đời.Vừa làm mẹ, vừa làm cha, để con nó không phải thấy tủi thân! "Cuộc đời của hai chúng tôi là hai đường thẳng giao nhau tại một điểm.Lúc đầu là những người xa lạ, nhưng rồi gặp được nhau, thích thầm đối phương, rồi đến với nhau.Nhưng đi qua giao điểm ấy, mỗi đường thẳng lại hướng về một ngả khác nhau, cậu một nơi, tôi một nơi.Đến được với nhau nhưng lại không thể trọn đời bên nhau.Đã từng có những lúc ngọt ngào, bên anh cùng làm bánh.Có những lúc giận dỗi anh vì anh không nghe lời rồi để bản thân bị bệnh.Những lúc ghen vô cớ vì bên cạnh anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp.Khoảng thời gian của chúng ta đã từng hạnh phúc như thế.Chỉ là giờ đây.Âm dương cách biệt.Khoảng cách xa nhất giữa người với người là gì?Một người rời đi, để người kia ở lại với niềm tiếc thương, đau đơn, giằng xé, với đoạn tình cảm còn vương vấn, nhưng đoạn tình duyên thì bị cắt đứt.Tuổi thanh xuân là độ tuổi tươi đẹp nhất của mỗi người, nhưng tuổi thanh xuân của một người có thể bình thản, cũng có thể rực rỡ sắc màu, có thể trôi qua vô vị để rồi hối tiếc, cũng có thể bước tiếp những bước vững vàng tới tuổi thanh xuân huy hoàng tráng lệ.Với tôi, đó là những tháng ngày tuyệt vời nhất, có vui, có buồn, có phấn khích, có thất vọng, bởi vì anh ấy đã xuất hiện và mang tới sắc màu tô điểm cho những tháng ngày tẻ nhạt của tôi.Cảm ơn anh vì đã là sự hiện diện quan trong nhất cuộc đời tôi.Cảm ơn anh vì đã đến bên tôi, cảm ơn anh vì đã yêu thương, chăm sóc tôi.Anh ấy là mối tình đầu cũng như là mối tình cuối cùng của tôi đến suốt cuộc đời này!!Em yêu anh, sẽ mãi mãi yêu anh, chỉ yêu một mình anh, trọn đời trọn kiếp!.
Mùa Hạ Năm ẤyTác giả: Tĩnh Dạ Nguyệt XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm… Rồi bắt đầu cảm thấy cơ thể có những thay đổi kì lạ, ngày rụng dâu không đến, thường xuyên cảm thấy khó chịu, buồn nôn, chóng mặt....Lúc đầu tôi nghĩ chỉ là do triệu chứng của suy nhược cơ thể vì làm việc quá sức thôi.Nhưng dần dần, cơ thể tôi càng khó chịu hơn.Mẹ có khuyên là nên đến bệnh viện kiểm tra, ngộ nhỡ có bệnh gì trong người thì chữa càng sớm càng tốt.Tôi cũng nghe theo.Ngày hôm nay tôi đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.Trong phòng, tôi đang ngồi chờ kết quả từ Bác Sĩ.“ Cô Lâm, cô mang thai rồi.”Bác Sĩ nhìn tôi, nghiêm túc nói.Tôi nhìn bác sĩ cười yếu ớt.“Bác Sĩ, tôi mang thai sao?”Bác Sĩ gật đầu.“Đã chín tuần rồi!”Sau đó ông ấy đưa bản siêu âm cho tôi xem.Ông nói tiếp.“Đây là ảnh siêu âm của cô, cái bóng bằng hạt đậu kia chính là thai nhi còn chưa thành hình, nó chỉ mới có trái tim thôi.Rất nhỏ.”Tôi sửng sốt một chút, ngón tay ở trên bức hình nhẹ nhàng trượt qua, vẻ mặt nghiêm túc." Là con tôi thật sao?”“Ừ,”Vị bác sĩ lên tiếng.Tôi có thai rồi! Có thai với anh ấy! Lúc đầu là bất ngờ, sau đó là xúc động, tôi đã không nhịn được mà bật khóc.Anh ấy ra đi và để lại cho một sinh linh nhỏ đáng yêu này.Chỉ tiếc là anh ấy không thể nhìn thấy mặt đứa bé dù chỉ một lần." Anh à, anh thấy không, con của chúng ta, đáng yêu quá.Ước gì anh ở đây ngay lúc này, nếu nhìn thấy tấm hình siêu âm này, anh hẳn phải nhẩy cẫng lên vì sung sướng.Anh à, tại sao anh lại rời đi sớm như thế, để lại mẹ con em một mình trên thế gian này.Ông trời thật độc ác vì đã mang anh đi.......!"Từng tiếng khóc nấc của tôi vang vọng cả căn phòng, tôi xoa bụng nhè nhẹ, mỉm cười" Nhưng anh à, em đã hứa với anh là không được khóc, không được buồn, phải luốn sống vui vẻ.Và em sẽ làm theo những gì anh đã dặn, nếu anh nhìn thấy em khóc, anh sẽ buồn lắm nhỉ.Anh ở trên đó có thấy mẹ con em không? Em cực kì hạnh phúc, bởi vì anh đã để lại cho em báu vật trần gian này, em hứa sẽ trân trọng và chăm sóc con của chúng ta thật tốt khi đứa bé ra đời.Vừa làm mẹ, vừa làm cha, để con nó không phải thấy tủi thân! "Cuộc đời của hai chúng tôi là hai đường thẳng giao nhau tại một điểm.Lúc đầu là những người xa lạ, nhưng rồi gặp được nhau, thích thầm đối phương, rồi đến với nhau.Nhưng đi qua giao điểm ấy, mỗi đường thẳng lại hướng về một ngả khác nhau, cậu một nơi, tôi một nơi.Đến được với nhau nhưng lại không thể trọn đời bên nhau.Đã từng có những lúc ngọt ngào, bên anh cùng làm bánh.Có những lúc giận dỗi anh vì anh không nghe lời rồi để bản thân bị bệnh.Những lúc ghen vô cớ vì bên cạnh anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp.Khoảng thời gian của chúng ta đã từng hạnh phúc như thế.Chỉ là giờ đây.Âm dương cách biệt.Khoảng cách xa nhất giữa người với người là gì?Một người rời đi, để người kia ở lại với niềm tiếc thương, đau đơn, giằng xé, với đoạn tình cảm còn vương vấn, nhưng đoạn tình duyên thì bị cắt đứt.Tuổi thanh xuân là độ tuổi tươi đẹp nhất của mỗi người, nhưng tuổi thanh xuân của một người có thể bình thản, cũng có thể rực rỡ sắc màu, có thể trôi qua vô vị để rồi hối tiếc, cũng có thể bước tiếp những bước vững vàng tới tuổi thanh xuân huy hoàng tráng lệ.Với tôi, đó là những tháng ngày tuyệt vời nhất, có vui, có buồn, có phấn khích, có thất vọng, bởi vì anh ấy đã xuất hiện và mang tới sắc màu tô điểm cho những tháng ngày tẻ nhạt của tôi.Cảm ơn anh vì đã là sự hiện diện quan trong nhất cuộc đời tôi.Cảm ơn anh vì đã đến bên tôi, cảm ơn anh vì đã yêu thương, chăm sóc tôi.Anh ấy là mối tình đầu cũng như là mối tình cuối cùng của tôi đến suốt cuộc đời này!!Em yêu anh, sẽ mãi mãi yêu anh, chỉ yêu một mình anh, trọn đời trọn kiếp!.
Mùa Hạ Năm ẤyTác giả: Tĩnh Dạ Nguyệt XuânTruyện Đô Thị, Truyện Ngôn TìnhMùa hạ năm ấy, tôi đã gặp một người khiến cả đời này khó mà quên được. Tôi vẫn còn nhớ như in ấn tượng ban đầu ngày hôm ấy. Cậu ấy đeo một chiếc airpods, tay cầm cuốn sách, ngồi một mình ở hàng ghế cuối cùng. Giống một cậu thư sinh nho nhã, nhẹ nhàng như cơn gió mùa xuân, tỏa sáng như ánh nắng mùa hạ. Đầu mùa hạ. Tôi bắt gặp cậu trên một chuyến xe bus. Chuyến xe hôm ấy là tôi bắt vội, ánh nắng mùa hạ chói chang khiến con người ta nóng nực và mệt mỏi. Tôi vừa mới kết thúc buổi học vẽ, với ý định bắt một chuyến xe về thẳng nhà cho thoải mái. Nhưng thật không ngờ hành động vô thức của mình lại trở thành một kí ức khó quên. Như thường lệ, tôi bước lên xe, chọn cho mình ghế ngồi ở đoạn giữa. Nhưng hôm nay vắng vẻ hơn ngày thường, duy chỉ có một bóng dáng ở hàng ghế cuối. Vì lúc đó quá mệt mỏi, nên tôi không để tâm cho lắm. Tôi ngồi thông xuống ghế, đầu hướng ra phía ngoài cửa xe nhìn trời nhìn đất, thời tiết nóng nực cũng không thể cản trở con người khỏi sự bận rộn. Dòng người đi lại nườm… Rồi bắt đầu cảm thấy cơ thể có những thay đổi kì lạ, ngày rụng dâu không đến, thường xuyên cảm thấy khó chịu, buồn nôn, chóng mặt....Lúc đầu tôi nghĩ chỉ là do triệu chứng của suy nhược cơ thể vì làm việc quá sức thôi.Nhưng dần dần, cơ thể tôi càng khó chịu hơn.Mẹ có khuyên là nên đến bệnh viện kiểm tra, ngộ nhỡ có bệnh gì trong người thì chữa càng sớm càng tốt.Tôi cũng nghe theo.Ngày hôm nay tôi đến bệnh viện kiểm tra tổng quát.Trong phòng, tôi đang ngồi chờ kết quả từ Bác Sĩ.“ Cô Lâm, cô mang thai rồi.”Bác Sĩ nhìn tôi, nghiêm túc nói.Tôi nhìn bác sĩ cười yếu ớt.“Bác Sĩ, tôi mang thai sao?”Bác Sĩ gật đầu.“Đã chín tuần rồi!”Sau đó ông ấy đưa bản siêu âm cho tôi xem.Ông nói tiếp.“Đây là ảnh siêu âm của cô, cái bóng bằng hạt đậu kia chính là thai nhi còn chưa thành hình, nó chỉ mới có trái tim thôi.Rất nhỏ.”Tôi sửng sốt một chút, ngón tay ở trên bức hình nhẹ nhàng trượt qua, vẻ mặt nghiêm túc." Là con tôi thật sao?”“Ừ,”Vị bác sĩ lên tiếng.Tôi có thai rồi! Có thai với anh ấy! Lúc đầu là bất ngờ, sau đó là xúc động, tôi đã không nhịn được mà bật khóc.Anh ấy ra đi và để lại cho một sinh linh nhỏ đáng yêu này.Chỉ tiếc là anh ấy không thể nhìn thấy mặt đứa bé dù chỉ một lần." Anh à, anh thấy không, con của chúng ta, đáng yêu quá.Ước gì anh ở đây ngay lúc này, nếu nhìn thấy tấm hình siêu âm này, anh hẳn phải nhẩy cẫng lên vì sung sướng.Anh à, tại sao anh lại rời đi sớm như thế, để lại mẹ con em một mình trên thế gian này.Ông trời thật độc ác vì đã mang anh đi.......!"Từng tiếng khóc nấc của tôi vang vọng cả căn phòng, tôi xoa bụng nhè nhẹ, mỉm cười" Nhưng anh à, em đã hứa với anh là không được khóc, không được buồn, phải luốn sống vui vẻ.Và em sẽ làm theo những gì anh đã dặn, nếu anh nhìn thấy em khóc, anh sẽ buồn lắm nhỉ.Anh ở trên đó có thấy mẹ con em không? Em cực kì hạnh phúc, bởi vì anh đã để lại cho em báu vật trần gian này, em hứa sẽ trân trọng và chăm sóc con của chúng ta thật tốt khi đứa bé ra đời.Vừa làm mẹ, vừa làm cha, để con nó không phải thấy tủi thân! "Cuộc đời của hai chúng tôi là hai đường thẳng giao nhau tại một điểm.Lúc đầu là những người xa lạ, nhưng rồi gặp được nhau, thích thầm đối phương, rồi đến với nhau.Nhưng đi qua giao điểm ấy, mỗi đường thẳng lại hướng về một ngả khác nhau, cậu một nơi, tôi một nơi.Đến được với nhau nhưng lại không thể trọn đời bên nhau.Đã từng có những lúc ngọt ngào, bên anh cùng làm bánh.Có những lúc giận dỗi anh vì anh không nghe lời rồi để bản thân bị bệnh.Những lúc ghen vô cớ vì bên cạnh anh có rất nhiều cô gái xinh đẹp.Khoảng thời gian của chúng ta đã từng hạnh phúc như thế.Chỉ là giờ đây.Âm dương cách biệt.Khoảng cách xa nhất giữa người với người là gì?Một người rời đi, để người kia ở lại với niềm tiếc thương, đau đơn, giằng xé, với đoạn tình cảm còn vương vấn, nhưng đoạn tình duyên thì bị cắt đứt.Tuổi thanh xuân là độ tuổi tươi đẹp nhất của mỗi người, nhưng tuổi thanh xuân của một người có thể bình thản, cũng có thể rực rỡ sắc màu, có thể trôi qua vô vị để rồi hối tiếc, cũng có thể bước tiếp những bước vững vàng tới tuổi thanh xuân huy hoàng tráng lệ.Với tôi, đó là những tháng ngày tuyệt vời nhất, có vui, có buồn, có phấn khích, có thất vọng, bởi vì anh ấy đã xuất hiện và mang tới sắc màu tô điểm cho những tháng ngày tẻ nhạt của tôi.Cảm ơn anh vì đã là sự hiện diện quan trong nhất cuộc đời tôi.Cảm ơn anh vì đã đến bên tôi, cảm ơn anh vì đã yêu thương, chăm sóc tôi.Anh ấy là mối tình đầu cũng như là mối tình cuối cùng của tôi đến suốt cuộc đời này!!Em yêu anh, sẽ mãi mãi yêu anh, chỉ yêu một mình anh, trọn đời trọn kiếp!.