“Ngươi là Lâm Nhữ Yên, con gái Lâm Hồ An?” Một thái giám già cầm thánh chỉ đứng ở cửa Lâm phủ, giọng nói the thé, vênh váo tự cao. Lâm gia liên tục gặp nạn, nghe nói là vì Lâm đại nhân viết một bài thơ phạm phải kiêng kị của Hoàng đế nên bị người khác viết tấu chương vạch tội. Hoàng đế lập tức hạ lệnh lưu đày cả nhà họ Lâm. Lâm đại nhân, Lâm phu nhân, kể cả thiếu gia đều đã bị bắt vào nhà lao. Tiểu thư mới quay về từ nhà ngoại, lần này hẳn là đến để mang nàng đi. Khi bọn đầy tớ khác nghe được tin xét nhà đều chạy hết, chỉ còn có ta và nương ở lại chăm sóc tiểu thư. Ta chưa từng gặp qua người trong cung nên hơi sợ hãi, rụt rè e ngại trốn sau lưng nương. Nương không quan tâm ta, cẩn thận bảo vệ tiểu thư trong lòng. Bởi vì nương là vú em của tiểu thư, nương đâu chỉ nuôi dưỡng một mình ta, nương còn nuôi dưỡng cả tiểu thư. Sắc mặt tiểu thư trắng bệch, nắm ống tay áo nương không chịu buông. “Ta... ta không phải... Lâm...” Tiểu thư run giọng phủ nhận, xem ra nàng rất sợ chết. Nghĩ cũng phải…
Chương 6
Lòng Ta Tự TĩnhTác giả: Mặc Viễn ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình“Ngươi là Lâm Nhữ Yên, con gái Lâm Hồ An?” Một thái giám già cầm thánh chỉ đứng ở cửa Lâm phủ, giọng nói the thé, vênh váo tự cao. Lâm gia liên tục gặp nạn, nghe nói là vì Lâm đại nhân viết một bài thơ phạm phải kiêng kị của Hoàng đế nên bị người khác viết tấu chương vạch tội. Hoàng đế lập tức hạ lệnh lưu đày cả nhà họ Lâm. Lâm đại nhân, Lâm phu nhân, kể cả thiếu gia đều đã bị bắt vào nhà lao. Tiểu thư mới quay về từ nhà ngoại, lần này hẳn là đến để mang nàng đi. Khi bọn đầy tớ khác nghe được tin xét nhà đều chạy hết, chỉ còn có ta và nương ở lại chăm sóc tiểu thư. Ta chưa từng gặp qua người trong cung nên hơi sợ hãi, rụt rè e ngại trốn sau lưng nương. Nương không quan tâm ta, cẩn thận bảo vệ tiểu thư trong lòng. Bởi vì nương là vú em của tiểu thư, nương đâu chỉ nuôi dưỡng một mình ta, nương còn nuôi dưỡng cả tiểu thư. Sắc mặt tiểu thư trắng bệch, nắm ống tay áo nương không chịu buông. “Ta... ta không phải... Lâm...” Tiểu thư run giọng phủ nhận, xem ra nàng rất sợ chết. Nghĩ cũng phải… “Ý Chi, dù sao Thẩm ma ma vẫn là vú em của Nhữ Yên, huống chi nàng cũng là... cũng là có ân với con, ta thấy đánh thì đánh, nhưng vẫn nên ở lại trong phủ. Sau này con không để ý đến nàng là được.”Lâm phu nhân tận tình khuyên nhủ, muốn ta đổi ý.Ta ngồi thẳng lưng, nhẹ mỉm cười: “Mẫu thân, không phải là con không nói ân tình. Chỉ là Nhữ Yên từ nhỏ đã đi theo thẩm ma ma, thói xấu cũng từ đó mà ra, nếu còn tùy tiện để ma ma ở lại bên cạnh nàng, vậy tương lai nàng biết làm sao bây giờ?”“Nhữ Yên còn phải lấy chồng, nếu muốn gả cho người trong sạch, tất nhiên là phải khéo léo chuyện lễ nghi nề nếp, còn như nàng bây giờ... sợ là hơi khó.”Lâm Nhữ Yên vỗ bàn một cái, cực kỳ kích động: “Ngươi tưởng ta nghe không hiểu ngươi mắng ta tục tằng sao! Ngươi là cái thá gì mà dám nói ta?”Vợ chồng Lâm đại nhân nhíu mày, ăn ý nhìn nhau.Lâm phu nhân kéo nàng: “Sao lại nói chuyện với Ý Chi như thế? Một chút phép tắc cũng không có.”Lâm đại nhân nói theo: “Nhữ Yên, lễ nghi của Ý Chi là hạng nhất, ở Kinh thành cũng không có mấy người so sánh được, ta thấy sau này con đi theo nàng học tập cho tốt, sẵn tiện bồi dưỡng tình cảm chị em, sau này có thể chăm sóc lẫn nhau.”“Ta không thèm! Ta không cần học nàng!” Lâm Nhữ Yên hô to gọi nhỏ, bộc lộ ý không hài lòng.Lâm đại nhân trừng nàng, nàng lại ngừng công kích.Ta nhấp môi cười: “Thẩm ma ma này... mẫu thân tính toán thế nào?”Lâm phu nhân thở dài: “Phạt trượng xong thì đưa xuống thôn trang đi, đừng để nàng quay về nhà chính nữa.”Kết quả này... cũng không phải không ổn, miễn đừng xuất hiện trước mặt ta, khiến ta ghê tởm nữa là được.Còn Lâm Nhữ Yên, rơi vào tay ta, nên làm gì nàng là do ta định đoạt.Ta không phải người vô tình. Có ân với ta đương nhiên ta sẽ báo đáp gấp trăm ngàn lần. Nhưng nếu hãm hại ta thì một tí mảy may ta cũng sẽ không bỏ qua.
“Ý Chi, dù sao Thẩm ma ma vẫn là vú em của Nhữ Yên, huống chi nàng cũng là... cũng là có ân với con, ta thấy đánh thì đánh, nhưng vẫn nên ở lại trong phủ. Sau này con không để ý đến nàng là được.”
Lâm phu nhân tận tình khuyên nhủ, muốn ta đổi ý.
Ta ngồi thẳng lưng, nhẹ mỉm cười: “Mẫu thân, không phải là con không nói ân tình. Chỉ là Nhữ Yên từ nhỏ đã đi theo thẩm ma ma, thói xấu cũng từ đó mà ra, nếu còn tùy tiện để ma ma ở lại bên cạnh nàng, vậy tương lai nàng biết làm sao bây giờ?”
“Nhữ Yên còn phải lấy chồng, nếu muốn gả cho người trong sạch, tất nhiên là phải khéo léo chuyện lễ nghi nề nếp, còn như nàng bây giờ... sợ là hơi khó.”
Lâm Nhữ Yên vỗ bàn một cái, cực kỳ kích động: “Ngươi tưởng ta nghe không hiểu ngươi mắng ta tục tằng sao! Ngươi là cái thá gì mà dám nói ta?”
Vợ chồng Lâm đại nhân nhíu mày, ăn ý nhìn nhau.
Lâm phu nhân kéo nàng: “Sao lại nói chuyện với Ý Chi như thế? Một chút phép tắc cũng không có.”
Lâm đại nhân nói theo: “Nhữ Yên, lễ nghi của Ý Chi là hạng nhất, ở Kinh thành cũng không có mấy người so sánh được, ta thấy sau này con đi theo nàng học tập cho tốt, sẵn tiện bồi dưỡng tình cảm chị em, sau này có thể chăm sóc lẫn nhau.”
“Ta không thèm! Ta không cần học nàng!” Lâm Nhữ Yên hô to gọi nhỏ, bộc lộ ý không hài lòng.
Lâm đại nhân trừng nàng, nàng lại ngừng công kích.
Ta nhấp môi cười: “Thẩm ma ma này... mẫu thân tính toán thế nào?”
Lâm phu nhân thở dài: “Phạt trượng xong thì đưa xuống thôn trang đi, đừng để nàng quay về nhà chính nữa.”
Kết quả này... cũng không phải không ổn, miễn đừng xuất hiện trước mặt ta, khiến ta ghê tởm nữa là được.
Còn Lâm Nhữ Yên, rơi vào tay ta, nên làm gì nàng là do ta định đoạt.
Ta không phải người vô tình. Có ân với ta đương nhiên ta sẽ báo đáp gấp trăm ngàn lần. Nhưng nếu hãm hại ta thì một tí mảy may ta cũng sẽ không bỏ qua.
Lòng Ta Tự TĩnhTác giả: Mặc Viễn ChiTruyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình“Ngươi là Lâm Nhữ Yên, con gái Lâm Hồ An?” Một thái giám già cầm thánh chỉ đứng ở cửa Lâm phủ, giọng nói the thé, vênh váo tự cao. Lâm gia liên tục gặp nạn, nghe nói là vì Lâm đại nhân viết một bài thơ phạm phải kiêng kị của Hoàng đế nên bị người khác viết tấu chương vạch tội. Hoàng đế lập tức hạ lệnh lưu đày cả nhà họ Lâm. Lâm đại nhân, Lâm phu nhân, kể cả thiếu gia đều đã bị bắt vào nhà lao. Tiểu thư mới quay về từ nhà ngoại, lần này hẳn là đến để mang nàng đi. Khi bọn đầy tớ khác nghe được tin xét nhà đều chạy hết, chỉ còn có ta và nương ở lại chăm sóc tiểu thư. Ta chưa từng gặp qua người trong cung nên hơi sợ hãi, rụt rè e ngại trốn sau lưng nương. Nương không quan tâm ta, cẩn thận bảo vệ tiểu thư trong lòng. Bởi vì nương là vú em của tiểu thư, nương đâu chỉ nuôi dưỡng một mình ta, nương còn nuôi dưỡng cả tiểu thư. Sắc mặt tiểu thư trắng bệch, nắm ống tay áo nương không chịu buông. “Ta... ta không phải... Lâm...” Tiểu thư run giọng phủ nhận, xem ra nàng rất sợ chết. Nghĩ cũng phải… “Ý Chi, dù sao Thẩm ma ma vẫn là vú em của Nhữ Yên, huống chi nàng cũng là... cũng là có ân với con, ta thấy đánh thì đánh, nhưng vẫn nên ở lại trong phủ. Sau này con không để ý đến nàng là được.”Lâm phu nhân tận tình khuyên nhủ, muốn ta đổi ý.Ta ngồi thẳng lưng, nhẹ mỉm cười: “Mẫu thân, không phải là con không nói ân tình. Chỉ là Nhữ Yên từ nhỏ đã đi theo thẩm ma ma, thói xấu cũng từ đó mà ra, nếu còn tùy tiện để ma ma ở lại bên cạnh nàng, vậy tương lai nàng biết làm sao bây giờ?”“Nhữ Yên còn phải lấy chồng, nếu muốn gả cho người trong sạch, tất nhiên là phải khéo léo chuyện lễ nghi nề nếp, còn như nàng bây giờ... sợ là hơi khó.”Lâm Nhữ Yên vỗ bàn một cái, cực kỳ kích động: “Ngươi tưởng ta nghe không hiểu ngươi mắng ta tục tằng sao! Ngươi là cái thá gì mà dám nói ta?”Vợ chồng Lâm đại nhân nhíu mày, ăn ý nhìn nhau.Lâm phu nhân kéo nàng: “Sao lại nói chuyện với Ý Chi như thế? Một chút phép tắc cũng không có.”Lâm đại nhân nói theo: “Nhữ Yên, lễ nghi của Ý Chi là hạng nhất, ở Kinh thành cũng không có mấy người so sánh được, ta thấy sau này con đi theo nàng học tập cho tốt, sẵn tiện bồi dưỡng tình cảm chị em, sau này có thể chăm sóc lẫn nhau.”“Ta không thèm! Ta không cần học nàng!” Lâm Nhữ Yên hô to gọi nhỏ, bộc lộ ý không hài lòng.Lâm đại nhân trừng nàng, nàng lại ngừng công kích.Ta nhấp môi cười: “Thẩm ma ma này... mẫu thân tính toán thế nào?”Lâm phu nhân thở dài: “Phạt trượng xong thì đưa xuống thôn trang đi, đừng để nàng quay về nhà chính nữa.”Kết quả này... cũng không phải không ổn, miễn đừng xuất hiện trước mặt ta, khiến ta ghê tởm nữa là được.Còn Lâm Nhữ Yên, rơi vào tay ta, nên làm gì nàng là do ta định đoạt.Ta không phải người vô tình. Có ân với ta đương nhiên ta sẽ báo đáp gấp trăm ngàn lần. Nhưng nếu hãm hại ta thì một tí mảy may ta cũng sẽ không bỏ qua.