“Ngươi là Lâm Nhữ Yên, con gái Lâm Hồ An?” Một thái giám già cầm thánh chỉ đứng ở cửa Lâm phủ, giọng nói the thé, vênh váo tự cao. Lâm gia liên tục gặp nạn, nghe nói là vì Lâm đại nhân viết một bài thơ phạm phải kiêng kị của Hoàng đế nên bị người khác viết tấu chương vạch tội. Hoàng đế lập tức hạ lệnh lưu đày cả nhà họ Lâm. Lâm đại nhân, Lâm phu nhân, kể cả thiếu gia đều đã bị bắt vào nhà lao. Tiểu thư mới quay về từ nhà ngoại, lần này hẳn là đến để mang nàng đi. Khi bọn đầy tớ khác nghe được tin xét nhà đều chạy hết, chỉ còn có ta và nương ở lại chăm sóc tiểu thư. Ta chưa từng gặp qua người trong cung nên hơi sợ hãi, rụt rè e ngại trốn sau lưng nương. Nương không quan tâm ta, cẩn thận bảo vệ tiểu thư trong lòng. Bởi vì nương là vú em của tiểu thư, nương đâu chỉ nuôi dưỡng một mình ta, nương còn nuôi dưỡng cả tiểu thư. Sắc mặt tiểu thư trắng bệch, nắm ống tay áo nương không chịu buông. “Ta... ta không phải... Lâm...” Tiểu thư run giọng phủ nhận, xem ra nàng rất sợ chết. Nghĩ cũng phải…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...