1. Vào ngày tôi được cứu thoát, bầu trời giăng kín mây đen. Nhưng lúc được bế ra, tôi vẫn bị ánh sáng bên ngoài làm cho chói mắt đến rơi lệ. Nhẹ mỉm cười nhìn về phương Bắc... Nơi có người tôi yêu nhất, Tống Tri Niên. Tôi nhớ hắn, nỗi nhớ xuyên suốt ba năm qua. Từ chối việc kiểm tra thân thể, từ chối việc thông báo cho Tống Tri Niên, tôi đi thẳng về phương Bắc, đi đến thành phố nơi hắn đang ở. Trợ lý của hắn nhìn thấy tôi chống nạng xuất hiện thì sợ hãi giật mình: "Cô Thẩm... cô còn sống?" "Anh ngạc nhiên không, bất ngờ không?" Tôi cười bước qua anh ta, "Tri Niên đâu? Tôi tự đi vào, anh đừng gây ra tiếng động..." "Cô Thẩm Dữu... Tống tổng không có ở trong biệt thự, anh ấy... đang ở mộ của cô." Tim tôi đau nhói, ba năm không có tin tức, Tống Tri Niên nhất định cho rằng tôi đã chết. Hắn cũng đau khổ giống tôi. Tôi muốn gặp hắn. Muốn nói cho hắn biết, Dữu tử của hắn vẫn còn sống. Dù đã trôi qua nhiều năm, nhưng vẫn giống như buổi sáng hôm nào. "Trợ lý Lưu, phiền anh đưa tôi đến nghĩa…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...