Vào ngày khai giảng, trong ký túc xá mở một bữa tiệc trà nhỏ. Hoa khôi của trường: “Gia đình mình sống trong một căn biệt thự rộng 300 mét vuông ở Bắc Kinh.” Những người khác “Ồ” lên một cách đầy kinh ngạc. Khi mọi người hỏi đến tôi, tôi suy nghĩ một lúc rồi nói: “Nhà mình thì tự xây.” Trong ký túc xá lặng ngắt như tờ. Này, tứ hợp viện ở Bắc Kinh, còn không phải là nhà tự xây hay sao? Chỉ có điều, bạn trai tôi thì không biết. Anh ta nhất quyết chia tay với tôi để đến với hoa khôi của trường, với lý do là: Tiến gần một bước tới thành công. 1. Tôi thừa nhận rằng tôi bị mù. Tôi đã dại khờ cho rằng tôi với bạn trai sẽ đi từ đồng phục đến váy cưới, nhưng không ngờ rằng cuộc sống của tôi đã được người nhà lên kế hoạch từ lâu. Chẳng qua trong cuộc đời của anh ấy, tôi chỉ là một bàn đạp mà thôi, đúng vậy đấy, anh ấy không chỉ biết tôi là người Bắc Kinh mà còn biết tôi có hộ khẩu ở Bắc Kinh nữa. Vào ngày khai giảng năm hai đại học, bố mẹ tôi muốn lái xe chở tôi đến đó. Tôi đã dứt khoát từ chối…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...