Sau khi mất trí nhớ, chồng cũ điên cuồng gọi điện thoại cho tôi: "Vợ à, sao em còn chưa đến thăm anh vậy?" Tình đầu bạch liên hoa nói lời thâm tình với anh: "Đừng sợ, em sẽ luôn ở bên anh mà." Chồng cũ nhanh chóng nổi giận: "Cô giả vờ cho ai xem? Túi rác cũng không chứa nổi cô nữa." "Mau cút đi! Đừng ép tôi gọi bảo vệ." Tôi: Kích thích như vậy sao? Anh quay đầu lại nhìn tôi, chu mỏ tỏ vẻ đáng thương: "Vợ à, khi nào em mới dẫn anh về nhà?" - ------ Sau khi Hứa Nam Châu bị đập đầu vào tường ở nhà kho dưới tầng hầm thì bị mất trí nhớ rồi. Bệnh viện đã gọi điện thoại cho tôi, tôi có lòng tốt thông báo cho trợ lý của anh. Chưa đến năm phút sau, điện thoại của Hứa Nam Châu đã gọi đến điện thoại của tôi. Đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm tôi sau khi ly hôn. Do dự một hồi tôi vẫn quyết định bắt máy. “Vợ ơi~~” Cái giọng nói nũng nịu sến sẩm ấy làm toàn thân tôi run lên bần bật. Đây có còn là anh chồng cũ vừa nhiều tiền vừa lạnh lùng của tôi không vậy? Tôi đưa điện thoại ra trước mặt nhìn kỹ…
Chương 4
Chồng Cũ Của Tôi Mất Trí Nhớ RồiTác giả: 睡饱吃不饱Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhSau khi mất trí nhớ, chồng cũ điên cuồng gọi điện thoại cho tôi: "Vợ à, sao em còn chưa đến thăm anh vậy?" Tình đầu bạch liên hoa nói lời thâm tình với anh: "Đừng sợ, em sẽ luôn ở bên anh mà." Chồng cũ nhanh chóng nổi giận: "Cô giả vờ cho ai xem? Túi rác cũng không chứa nổi cô nữa." "Mau cút đi! Đừng ép tôi gọi bảo vệ." Tôi: Kích thích như vậy sao? Anh quay đầu lại nhìn tôi, chu mỏ tỏ vẻ đáng thương: "Vợ à, khi nào em mới dẫn anh về nhà?" - ------ Sau khi Hứa Nam Châu bị đập đầu vào tường ở nhà kho dưới tầng hầm thì bị mất trí nhớ rồi. Bệnh viện đã gọi điện thoại cho tôi, tôi có lòng tốt thông báo cho trợ lý của anh. Chưa đến năm phút sau, điện thoại của Hứa Nam Châu đã gọi đến điện thoại của tôi. Đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm tôi sau khi ly hôn. Do dự một hồi tôi vẫn quyết định bắt máy. “Vợ ơi~~” Cái giọng nói nũng nịu sến sẩm ấy làm toàn thân tôi run lên bần bật. Đây có còn là anh chồng cũ vừa nhiều tiền vừa lạnh lùng của tôi không vậy? Tôi đưa điện thoại ra trước mặt nhìn kỹ… Mẹ chồng cũ nghe tin con trai bà bị thương dẫn đến mất trí nhớ. Trong điện thoại, bà cẩn thận dè dặt nhờ tôi chăm sóc Hứa Nam Châu một thời gian.Tôi không thể từ chối yêu cầu này được.Mẹ anh đối với tôi rất tốt, kể cả là ly hôn rồi thì bà cũng chưa từng trách tôi lấy nửa lời.Trong phòng bếp truyền tới tiếng động, là Hứa Nam Châu đang lục lọi tủ.“Vợ à, gia vị trong nhà hết mất rồi à?”Anh thò đầu ra từ phía sau cánh tủ.Đã lâu lắm rồi tôi không nấu cơm.Nhưng trong ký ức của anh, có lẽ là ngày nào chúng tôi cũng cùng nhau ăn cơm tối ở nhà.Tôi chỉ đành qua loa lấy lệ đáp lời anh.“Ừ, chắc là dùng hết rồi.”“Vậy tối nay chúng ta ăn đơn giản thôi.”Anh từ trong bếp đi ra, vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, tiện thể mổ vào sau gáy tôi một cái.“Em ra ngoài đợi đi, nấu cơm xong thì anh sẽ gọi em.”Da gáy tôi nóng ran lên, tiếp đó liền làm dậy lên nỗi chua xót ẩn sâu trong đáy lòng tôi.Hứa Nam Châu trước đây chưa bao giờ đối xử vừa thân mật, vừa dịu dàng với tôi như vậy.Mà anh cũng chưa từng đối xử vô tình với Diệp Thi Thi như thế.Cho nên tôi không biết, có phải trong ký ức hỗn loạn của anh.Anh đã nhầm lẫn giữa tôi và Diệp Thi Thi hay không.Dù sao thì, anh trước đây cũng chỉ coi tôi như thế thân của cô ta.
Mẹ chồng cũ nghe tin con trai bà bị thương dẫn đến mất trí nhớ.
Trong điện thoại, bà cẩn thận dè dặt nhờ tôi chăm sóc Hứa Nam Châu một thời gian.
Tôi không thể từ chối yêu cầu này được.
Mẹ anh đối với tôi rất tốt, kể cả là ly hôn rồi thì bà cũng chưa từng trách tôi lấy nửa lời.
Trong phòng bếp truyền tới tiếng động, là Hứa Nam Châu đang lục lọi tủ.
“Vợ à, gia vị trong nhà hết mất rồi à?”
Anh thò đầu ra từ phía sau cánh tủ.
Đã lâu lắm rồi tôi không nấu cơm.
Nhưng trong ký ức của anh, có lẽ là ngày nào chúng tôi cũng cùng nhau ăn cơm tối ở nhà.
Tôi chỉ đành qua loa lấy lệ đáp lời anh.
“Ừ, chắc là dùng hết rồi.”
“Vậy tối nay chúng ta ăn đơn giản thôi.”
Anh từ trong bếp đi ra, vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, tiện thể mổ vào sau gáy tôi một cái.
“Em ra ngoài đợi đi, nấu cơm xong thì anh sẽ gọi em.”
Da gáy tôi nóng ran lên, tiếp đó liền làm dậy lên nỗi chua xót ẩn sâu trong đáy lòng tôi.
Hứa Nam Châu trước đây chưa bao giờ đối xử vừa thân mật, vừa dịu dàng với tôi như vậy.
Mà anh cũng chưa từng đối xử vô tình với Diệp Thi Thi như thế.
Cho nên tôi không biết, có phải trong ký ức hỗn loạn của anh.
Anh đã nhầm lẫn giữa tôi và Diệp Thi Thi hay không.
Dù sao thì, anh trước đây cũng chỉ coi tôi như thế thân của cô ta.
Chồng Cũ Của Tôi Mất Trí Nhớ RồiTác giả: 睡饱吃不饱Truyện Đô Thị, Truyện Hài Hước, Truyện Ngôn TìnhSau khi mất trí nhớ, chồng cũ điên cuồng gọi điện thoại cho tôi: "Vợ à, sao em còn chưa đến thăm anh vậy?" Tình đầu bạch liên hoa nói lời thâm tình với anh: "Đừng sợ, em sẽ luôn ở bên anh mà." Chồng cũ nhanh chóng nổi giận: "Cô giả vờ cho ai xem? Túi rác cũng không chứa nổi cô nữa." "Mau cút đi! Đừng ép tôi gọi bảo vệ." Tôi: Kích thích như vậy sao? Anh quay đầu lại nhìn tôi, chu mỏ tỏ vẻ đáng thương: "Vợ à, khi nào em mới dẫn anh về nhà?" - ------ Sau khi Hứa Nam Châu bị đập đầu vào tường ở nhà kho dưới tầng hầm thì bị mất trí nhớ rồi. Bệnh viện đã gọi điện thoại cho tôi, tôi có lòng tốt thông báo cho trợ lý của anh. Chưa đến năm phút sau, điện thoại của Hứa Nam Châu đã gọi đến điện thoại của tôi. Đây là lần đầu tiên anh chủ động tìm tôi sau khi ly hôn. Do dự một hồi tôi vẫn quyết định bắt máy. “Vợ ơi~~” Cái giọng nói nũng nịu sến sẩm ấy làm toàn thân tôi run lên bần bật. Đây có còn là anh chồng cũ vừa nhiều tiền vừa lạnh lùng của tôi không vậy? Tôi đưa điện thoại ra trước mặt nhìn kỹ… Mẹ chồng cũ nghe tin con trai bà bị thương dẫn đến mất trí nhớ. Trong điện thoại, bà cẩn thận dè dặt nhờ tôi chăm sóc Hứa Nam Châu một thời gian.Tôi không thể từ chối yêu cầu này được.Mẹ anh đối với tôi rất tốt, kể cả là ly hôn rồi thì bà cũng chưa từng trách tôi lấy nửa lời.Trong phòng bếp truyền tới tiếng động, là Hứa Nam Châu đang lục lọi tủ.“Vợ à, gia vị trong nhà hết mất rồi à?”Anh thò đầu ra từ phía sau cánh tủ.Đã lâu lắm rồi tôi không nấu cơm.Nhưng trong ký ức của anh, có lẽ là ngày nào chúng tôi cũng cùng nhau ăn cơm tối ở nhà.Tôi chỉ đành qua loa lấy lệ đáp lời anh.“Ừ, chắc là dùng hết rồi.”“Vậy tối nay chúng ta ăn đơn giản thôi.”Anh từ trong bếp đi ra, vòng tay ôm lấy tôi từ phía sau, tiện thể mổ vào sau gáy tôi một cái.“Em ra ngoài đợi đi, nấu cơm xong thì anh sẽ gọi em.”Da gáy tôi nóng ran lên, tiếp đó liền làm dậy lên nỗi chua xót ẩn sâu trong đáy lòng tôi.Hứa Nam Châu trước đây chưa bao giờ đối xử vừa thân mật, vừa dịu dàng với tôi như vậy.Mà anh cũng chưa từng đối xử vô tình với Diệp Thi Thi như thế.Cho nên tôi không biết, có phải trong ký ức hỗn loạn của anh.Anh đã nhầm lẫn giữa tôi và Diệp Thi Thi hay không.Dù sao thì, anh trước đây cũng chỉ coi tôi như thế thân của cô ta.