1 Vào năm thứ ba Tiêu Quyết lên ngôi, ta vẫn sống trong tòa lãnh cung lạnh lẽo. Trong một ngày tuyết rơi lạnh lẽo phủ kín các ngóc ngách trong kinh thành, ta trốn thoát khỏi sự canh gác của thị vệ, Thời điểm ta leo lên trên bức tưởng trong sân dựa vào những cành mận đỏ rực, rồi bắt gặp ánh mắt của Tiêu Quyết, người đang đứng bên kia bức tường với khuôn mặt tức giận: “Thẩm Ương Ương!” Ta giật mình đến mức xẩy chân ngã thẳng xuống khỏi tưởng. Hắn lập tức thay đổi sắc mặt vội vàng chạy tới đỡ lấy ta. “Thẩm Ương Ương, nàng muốn chọc tức trẫm sao!” Hắn ôm chặt ta vào lòng, đôi bàn tay khẽ run rẩy. Cuối cùng hắn nghiến răng nghiến lợi bế ta trở về cung điện lạnh lẽo đó, đuổi thị vệ canh gác bên ngoài, lột s@ch y phục, dường như vẫn chưa đủ hả giận nên hắn tát ta một cái thật mạnh. Ta rúc vào trong chăn, nước mắt lưng tròng cầu xin hắn tha thứ “Hoài Cẩn, ta không dám nữa, ta thật sự không dám nữa mà” Đôi mắt phượng đẹp đẽ của hắn vẫn không hết sự u ám, hắn cúi đầu xuống nghiêm khắc trừng…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...