《1》 Ta chần chừ, cúi đầu nhìn thanh gỗ dày cộp trong tay, chưa bao giờ thấy khổ sở như vậy. Phu quân của ta là Nhiếp Chính Vương quyền thế ngập trời, chưa đến hai mươi sáu tuổi, khuôn mặt lạnh lùng, ít khi cười với người khác, tướng mạo đẹp đẽ. Ta gặp chàng ấy khi còn trẻ. Lúc ấy ta còn chưa biết chàng sinh ra trong nhà quan lại, trong nhà gặp đại nạn mới trốn đến thôn nhỏ hẻo lánh của chúng ta. Ta chỉ biết trong thôn mới có một anh trai bị câm rất đẹp, hoàn toàn khác xa với những cậu bé đào trứng chim trên cây, bắt trai dưới sông xung quanh ta. Ta vụng trộm đến nhà chàng, thấy người mẹ xinh đẹp của chàng ở đang nhóm lửa ngoài sân một cách vụng về, chàng thì ngồi bổ củi dưới ánh mặt trời, trên tảng đá bên cạnh đặt một quyển “Dịch” đã bị hỏng. Ta đã từng thấy quyển sách đó. Khi đó, cha ta là tiên sinh dạy học trong thôn, trong hộp sách có một vài quyển sách, thỉnh thoảng ta đọc chúng, chúng đều là những kiến thức tối nghĩa khó hiểu. Về sau ta lại nghe người ta nói “Dịch” là sách tính…
Truyện chữ
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...