Lúc họp lớp với bạn học cũ, Kỷ Dương gắp nấm vào chén tôi, cười nói: “Hàm Ấu, món nấm em gọi này.” “Nướng hơi cháy tí, vừa hay...” Hắn bỏ dở câu nói, động tác khựng lại giữa không trung. Tôi cúi đầu, chậm rãi nhai nuốt đồ ăn trong miệng, không nói gì, cũng không nhìn hắn. Tôi không có gọi món nấm. Hàm Ấu không phải tên tôi. Hàm Ấu là tên bạn gái cũ của hắn. Trần Hàm Ấu ngồi bên trái tôi ngây người, ngẩng đầu nhìn hắn. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt hai người họ chạm vào nhau một lát, phát tán vài phần xúc động mà tôi không thể hiểu nổi. Sau đó Kỷ Dương dời tầm mắt đi trước. Dưới trường hợp người cũ người mới cùng xuất hiện, bạn trai lại nhìn bạn gái hiện tại mà gọi tên bạn gái cũ, cả bàn ăn vốn đang náo nhiệt như bị nhấn phải nút tạm dừng, đột nhiên im lặng. Ngón tay kẹp đũa dùng nhiều sức quá, móng tay tôi đâm vào da thịt. Thế nhưng cơn đau rơi vào câm lặng, rề rà không phát hiện ra. Sau màn trầm lặng không hít thở nổi, Lâm Lãng ở bên cạnh phá vỡ xấu hổ: “Ai da, sao không ai uống…
Chương 11
Đến Muộn - Hải Đích Cáp TửTác giả: Hải Đích Cáp TửTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcLúc họp lớp với bạn học cũ, Kỷ Dương gắp nấm vào chén tôi, cười nói: “Hàm Ấu, món nấm em gọi này.” “Nướng hơi cháy tí, vừa hay...” Hắn bỏ dở câu nói, động tác khựng lại giữa không trung. Tôi cúi đầu, chậm rãi nhai nuốt đồ ăn trong miệng, không nói gì, cũng không nhìn hắn. Tôi không có gọi món nấm. Hàm Ấu không phải tên tôi. Hàm Ấu là tên bạn gái cũ của hắn. Trần Hàm Ấu ngồi bên trái tôi ngây người, ngẩng đầu nhìn hắn. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt hai người họ chạm vào nhau một lát, phát tán vài phần xúc động mà tôi không thể hiểu nổi. Sau đó Kỷ Dương dời tầm mắt đi trước. Dưới trường hợp người cũ người mới cùng xuất hiện, bạn trai lại nhìn bạn gái hiện tại mà gọi tên bạn gái cũ, cả bàn ăn vốn đang náo nhiệt như bị nhấn phải nút tạm dừng, đột nhiên im lặng. Ngón tay kẹp đũa dùng nhiều sức quá, móng tay tôi đâm vào da thịt. Thế nhưng cơn đau rơi vào câm lặng, rề rà không phát hiện ra. Sau màn trầm lặng không hít thở nổi, Lâm Lãng ở bên cạnh phá vỡ xấu hổ: “Ai da, sao không ai uống… Lại một năm mới đến, Thần Dương không chống đỡ nổi nữa.Kỷ Dương hoàn toàn suy sụp, không thể nào duy trì công ty.Chúng tôi thuận lợi thu mua Thần Dương, quy mô công ty so với trước kia thì lớn hơn nhiều.Lúc họp thường niên, mấy người bạn cũ nâng chén với nhau, thổn thức nói: “Một năm này đúng là xảy ra nhiều chuyện quá, y như nằm mơ vậy.”“Đúng thế.” Một người khác thở dài: “Ai mà ngờ được có ngày hôm nay!”“Ai da, ngày lành mà than thở cái gì!” Lâm Lãng lớn tiếng nói: “Thưởng cuối năm không phát đủ à? Còn đau buồn làm chi nữa!”Nhắc tới thưởng cuối năm, mặt mày mọi người đều hiện lên ý cười.Tôi nâng ly, mỉm cười: “Cảm ơn mọi người vất vả nỗ lực suốt năm qua, tương lai chúng ta phải không ngừng cố gắng, để cho công ty chúng ta...”Lâm Lãng cướp lời: “Ăn nên làm ra, lên!”Ly rượu chạm vào nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy, phản chiếu màu hổ phách lay động.Tôi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy rượu cay nồng mà sảng khoái. Bao nhiêu nghẹn khuất mấy ngày nay thiêu đốt hết sạch.Người bỏ tôi đã đi, ngày hôm qua không thể níu giữ.Quá khứ đã qua.Tương lai vừa mới bắt đầu.(Hoàn)
Đến Muộn - Hải Đích Cáp TửTác giả: Hải Đích Cáp TửTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcLúc họp lớp với bạn học cũ, Kỷ Dương gắp nấm vào chén tôi, cười nói: “Hàm Ấu, món nấm em gọi này.” “Nướng hơi cháy tí, vừa hay...” Hắn bỏ dở câu nói, động tác khựng lại giữa không trung. Tôi cúi đầu, chậm rãi nhai nuốt đồ ăn trong miệng, không nói gì, cũng không nhìn hắn. Tôi không có gọi món nấm. Hàm Ấu không phải tên tôi. Hàm Ấu là tên bạn gái cũ của hắn. Trần Hàm Ấu ngồi bên trái tôi ngây người, ngẩng đầu nhìn hắn. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt hai người họ chạm vào nhau một lát, phát tán vài phần xúc động mà tôi không thể hiểu nổi. Sau đó Kỷ Dương dời tầm mắt đi trước. Dưới trường hợp người cũ người mới cùng xuất hiện, bạn trai lại nhìn bạn gái hiện tại mà gọi tên bạn gái cũ, cả bàn ăn vốn đang náo nhiệt như bị nhấn phải nút tạm dừng, đột nhiên im lặng. Ngón tay kẹp đũa dùng nhiều sức quá, móng tay tôi đâm vào da thịt. Thế nhưng cơn đau rơi vào câm lặng, rề rà không phát hiện ra. Sau màn trầm lặng không hít thở nổi, Lâm Lãng ở bên cạnh phá vỡ xấu hổ: “Ai da, sao không ai uống… Lại một năm mới đến, Thần Dương không chống đỡ nổi nữa.Kỷ Dương hoàn toàn suy sụp, không thể nào duy trì công ty.Chúng tôi thuận lợi thu mua Thần Dương, quy mô công ty so với trước kia thì lớn hơn nhiều.Lúc họp thường niên, mấy người bạn cũ nâng chén với nhau, thổn thức nói: “Một năm này đúng là xảy ra nhiều chuyện quá, y như nằm mơ vậy.”“Đúng thế.” Một người khác thở dài: “Ai mà ngờ được có ngày hôm nay!”“Ai da, ngày lành mà than thở cái gì!” Lâm Lãng lớn tiếng nói: “Thưởng cuối năm không phát đủ à? Còn đau buồn làm chi nữa!”Nhắc tới thưởng cuối năm, mặt mày mọi người đều hiện lên ý cười.Tôi nâng ly, mỉm cười: “Cảm ơn mọi người vất vả nỗ lực suốt năm qua, tương lai chúng ta phải không ngừng cố gắng, để cho công ty chúng ta...”Lâm Lãng cướp lời: “Ăn nên làm ra, lên!”Ly rượu chạm vào nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy, phản chiếu màu hổ phách lay động.Tôi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy rượu cay nồng mà sảng khoái. Bao nhiêu nghẹn khuất mấy ngày nay thiêu đốt hết sạch.Người bỏ tôi đã đi, ngày hôm qua không thể níu giữ.Quá khứ đã qua.Tương lai vừa mới bắt đầu.(Hoàn)
Đến Muộn - Hải Đích Cáp TửTác giả: Hải Đích Cáp TửTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn, Truyện NgượcLúc họp lớp với bạn học cũ, Kỷ Dương gắp nấm vào chén tôi, cười nói: “Hàm Ấu, món nấm em gọi này.” “Nướng hơi cháy tí, vừa hay...” Hắn bỏ dở câu nói, động tác khựng lại giữa không trung. Tôi cúi đầu, chậm rãi nhai nuốt đồ ăn trong miệng, không nói gì, cũng không nhìn hắn. Tôi không có gọi món nấm. Hàm Ấu không phải tên tôi. Hàm Ấu là tên bạn gái cũ của hắn. Trần Hàm Ấu ngồi bên trái tôi ngây người, ngẩng đầu nhìn hắn. Tôi có thể cảm nhận được ánh mắt hai người họ chạm vào nhau một lát, phát tán vài phần xúc động mà tôi không thể hiểu nổi. Sau đó Kỷ Dương dời tầm mắt đi trước. Dưới trường hợp người cũ người mới cùng xuất hiện, bạn trai lại nhìn bạn gái hiện tại mà gọi tên bạn gái cũ, cả bàn ăn vốn đang náo nhiệt như bị nhấn phải nút tạm dừng, đột nhiên im lặng. Ngón tay kẹp đũa dùng nhiều sức quá, móng tay tôi đâm vào da thịt. Thế nhưng cơn đau rơi vào câm lặng, rề rà không phát hiện ra. Sau màn trầm lặng không hít thở nổi, Lâm Lãng ở bên cạnh phá vỡ xấu hổ: “Ai da, sao không ai uống… Lại một năm mới đến, Thần Dương không chống đỡ nổi nữa.Kỷ Dương hoàn toàn suy sụp, không thể nào duy trì công ty.Chúng tôi thuận lợi thu mua Thần Dương, quy mô công ty so với trước kia thì lớn hơn nhiều.Lúc họp thường niên, mấy người bạn cũ nâng chén với nhau, thổn thức nói: “Một năm này đúng là xảy ra nhiều chuyện quá, y như nằm mơ vậy.”“Đúng thế.” Một người khác thở dài: “Ai mà ngờ được có ngày hôm nay!”“Ai da, ngày lành mà than thở cái gì!” Lâm Lãng lớn tiếng nói: “Thưởng cuối năm không phát đủ à? Còn đau buồn làm chi nữa!”Nhắc tới thưởng cuối năm, mặt mày mọi người đều hiện lên ý cười.Tôi nâng ly, mỉm cười: “Cảm ơn mọi người vất vả nỗ lực suốt năm qua, tương lai chúng ta phải không ngừng cố gắng, để cho công ty chúng ta...”Lâm Lãng cướp lời: “Ăn nên làm ra, lên!”Ly rượu chạm vào nhau tạo ra tiếng vang thanh thúy, phản chiếu màu hổ phách lay động.Tôi ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chỉ cảm thấy rượu cay nồng mà sảng khoái. Bao nhiêu nghẹn khuất mấy ngày nay thiêu đốt hết sạch.Người bỏ tôi đã đi, ngày hôm qua không thể níu giữ.Quá khứ đã qua.Tương lai vừa mới bắt đầu.(Hoàn)