Tác giả:

1 Hôm nay là sinh nhật của tôi. Nhưng không ai nhớ đến. Tôi mở hé cửa phòng ngủ, nhìn thấy mẹ, ba dượng và anh trai đang ở trong phòng khách, ba người họ trông như một gia đình hòa thuận hạnh phúc. Rầm một tiếng. Cửa đã bị tôi khóa. Tôi ngồi trên giường, lặng yên chờ đến mười hai giờ. Trên thân thể truyền đến đau đớn, nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không muốn chết vào ngày sinh nhật của mình. Thời gian dần trôi qua. Tiếng nói cười ngoài cửa nhỏ dần, sau đó đèn tắt, thế giới lại trở nên yên tĩnh. Ngoại trừ chiếc đồng hồ treo trên tường, tiếng kim giây đang tích tắc. Ánh trăng từ cửa sổ xiêu vẹo hắt vào, vừa vặn chiếu vào lọ thuốc ngủ trên bàn. Tôi ngồi tại chỗ. Lẳng lặng chờ đợi, cuối cùng, kim đồng hồ chậm rãi chỉ tới mười hai giờ. Sinh nhật của tôi đã qua. Thật kỳ lạ, rõ ràng là tôi không muốn sống nữa, nhưng dường như tôi cũng không muốn chết đến vậy. Lúc cầm viên thuốc ngủ trên tay, trái tim tôi đập thình thịch. Nhưng tôi nghĩ mình không chịu đựng được nữa. Ngày này qua ngày khác bị bắt…

Chương 7

Chiếm HữuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn1 Hôm nay là sinh nhật của tôi. Nhưng không ai nhớ đến. Tôi mở hé cửa phòng ngủ, nhìn thấy mẹ, ba dượng và anh trai đang ở trong phòng khách, ba người họ trông như một gia đình hòa thuận hạnh phúc. Rầm một tiếng. Cửa đã bị tôi khóa. Tôi ngồi trên giường, lặng yên chờ đến mười hai giờ. Trên thân thể truyền đến đau đớn, nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không muốn chết vào ngày sinh nhật của mình. Thời gian dần trôi qua. Tiếng nói cười ngoài cửa nhỏ dần, sau đó đèn tắt, thế giới lại trở nên yên tĩnh. Ngoại trừ chiếc đồng hồ treo trên tường, tiếng kim giây đang tích tắc. Ánh trăng từ cửa sổ xiêu vẹo hắt vào, vừa vặn chiếu vào lọ thuốc ngủ trên bàn. Tôi ngồi tại chỗ. Lẳng lặng chờ đợi, cuối cùng, kim đồng hồ chậm rãi chỉ tới mười hai giờ. Sinh nhật của tôi đã qua. Thật kỳ lạ, rõ ràng là tôi không muốn sống nữa, nhưng dường như tôi cũng không muốn chết đến vậy. Lúc cầm viên thuốc ngủ trên tay, trái tim tôi đập thình thịch. Nhưng tôi nghĩ mình không chịu đựng được nữa. Ngày này qua ngày khác bị bắt… 7"Phốc."Giang Hàn đột nhiên bật cười, sau đó ngước mắt lên, thân mật xoa đầu tôi."Không trêu chọc em nữa, Chiêu Chiêu.""Muộn rồi, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."Anh ta nói xong câu này, yên lặng nhìn tôi, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.Tôi sững sờ tại chỗ, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn.Sau đó thở hổn hển từng chút một.Anh ta đi rồi.Tôi dường như đột nhiên thoát ra được khỏi vũng bùn, lấy lại hơi thở.Trong thoáng chốc.Tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp Giang Hàn.Khi mới gần sáu tuổi, tôi đã được mẹ dắt tay, vào nhà họ Giang.Dượng ngồi ở trên sô pha, thân thiết đứng dậy, từ sau lưng lấy ra một bộ búp bê đưa cho tôi, "Chiêu Chiêu đến rồi, chú đi cửa hàng chọn cho con đầy, con thích không?"Tôi giật mình chập chạp đứng tại chỗ.Sau đó, tôi thấy sau lưng dượng, tôi thấy một anh trai nhỏ lạnh lùng đang ngồi ghép Lego.Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi đã nghĩ anh rất đẹp.“Nha đầu chết tiệt kia, còn không mau cảm ơn chú đi!” Mẹ tôi thấy tôi ngây người, lập tức kéo tôi một chút.Lúc đó tôi mới phản ứng lại, cầm lấy con búp bê, nghiêm túc cảm ơn dượng.Dượng thân mật giới thiệu cho tôi, "Đây là Giang Hàn, từ nay về sau sẽ là anh trai của con."Lúc đó, tôi rất lạ lẫm với từ anh trai.Nhưng tôi nhớ rõ người bạn chơi cùng hồi nhỏ, cũng có một anh trai, anh rất tốt với tôi.Tôi cảm thấy, sau này anh trai cũng sẽ đối xử tốt với tôi như vậyVì vậy, tôi trong lòng vô cùng vui vẻ gọi anh trai một tiếng.Tay Giang Hàn đang lắp Lego dừng một chút, sau đó ngước mắt nhìn tôi, lạnh nhạt quan sát, không trả lời tôi.Dượng lúng túng giải vây, kéo chúng tôi ngồi xuống ăn tối.Có lẽ lúc đó quan hệ của chúng tôi cũng không tệ lắm, Giang Hàn chỉ là không thèm nói chuyện với tôi, tôi thì vội vàng theo đuôi anh ta.Cho đến khi, tôi không may làm vỡ mô hình Lego Doraemon anh để trong tủ.Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biểu cảm khác ngoài sự lạnh lùng trên khuôn mặt của Giang Hàn.Tức giận, chán ghét.Anh nổi điên lao tới, hung hăng đẩy tôi một cái thật mạnh.Tôi đập đầu ngăn tủ bộp một tiếng.Từ đó, chúng tôi hầu như không nói với nhau một câu nào nữa.

Chiếm HữuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn1 Hôm nay là sinh nhật của tôi. Nhưng không ai nhớ đến. Tôi mở hé cửa phòng ngủ, nhìn thấy mẹ, ba dượng và anh trai đang ở trong phòng khách, ba người họ trông như một gia đình hòa thuận hạnh phúc. Rầm một tiếng. Cửa đã bị tôi khóa. Tôi ngồi trên giường, lặng yên chờ đến mười hai giờ. Trên thân thể truyền đến đau đớn, nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không muốn chết vào ngày sinh nhật của mình. Thời gian dần trôi qua. Tiếng nói cười ngoài cửa nhỏ dần, sau đó đèn tắt, thế giới lại trở nên yên tĩnh. Ngoại trừ chiếc đồng hồ treo trên tường, tiếng kim giây đang tích tắc. Ánh trăng từ cửa sổ xiêu vẹo hắt vào, vừa vặn chiếu vào lọ thuốc ngủ trên bàn. Tôi ngồi tại chỗ. Lẳng lặng chờ đợi, cuối cùng, kim đồng hồ chậm rãi chỉ tới mười hai giờ. Sinh nhật của tôi đã qua. Thật kỳ lạ, rõ ràng là tôi không muốn sống nữa, nhưng dường như tôi cũng không muốn chết đến vậy. Lúc cầm viên thuốc ngủ trên tay, trái tim tôi đập thình thịch. Nhưng tôi nghĩ mình không chịu đựng được nữa. Ngày này qua ngày khác bị bắt… 7"Phốc."Giang Hàn đột nhiên bật cười, sau đó ngước mắt lên, thân mật xoa đầu tôi."Không trêu chọc em nữa, Chiêu Chiêu.""Muộn rồi, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."Anh ta nói xong câu này, yên lặng nhìn tôi, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.Tôi sững sờ tại chỗ, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn.Sau đó thở hổn hển từng chút một.Anh ta đi rồi.Tôi dường như đột nhiên thoát ra được khỏi vũng bùn, lấy lại hơi thở.Trong thoáng chốc.Tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp Giang Hàn.Khi mới gần sáu tuổi, tôi đã được mẹ dắt tay, vào nhà họ Giang.Dượng ngồi ở trên sô pha, thân thiết đứng dậy, từ sau lưng lấy ra một bộ búp bê đưa cho tôi, "Chiêu Chiêu đến rồi, chú đi cửa hàng chọn cho con đầy, con thích không?"Tôi giật mình chập chạp đứng tại chỗ.Sau đó, tôi thấy sau lưng dượng, tôi thấy một anh trai nhỏ lạnh lùng đang ngồi ghép Lego.Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi đã nghĩ anh rất đẹp.“Nha đầu chết tiệt kia, còn không mau cảm ơn chú đi!” Mẹ tôi thấy tôi ngây người, lập tức kéo tôi một chút.Lúc đó tôi mới phản ứng lại, cầm lấy con búp bê, nghiêm túc cảm ơn dượng.Dượng thân mật giới thiệu cho tôi, "Đây là Giang Hàn, từ nay về sau sẽ là anh trai của con."Lúc đó, tôi rất lạ lẫm với từ anh trai.Nhưng tôi nhớ rõ người bạn chơi cùng hồi nhỏ, cũng có một anh trai, anh rất tốt với tôi.Tôi cảm thấy, sau này anh trai cũng sẽ đối xử tốt với tôi như vậyVì vậy, tôi trong lòng vô cùng vui vẻ gọi anh trai một tiếng.Tay Giang Hàn đang lắp Lego dừng một chút, sau đó ngước mắt nhìn tôi, lạnh nhạt quan sát, không trả lời tôi.Dượng lúng túng giải vây, kéo chúng tôi ngồi xuống ăn tối.Có lẽ lúc đó quan hệ của chúng tôi cũng không tệ lắm, Giang Hàn chỉ là không thèm nói chuyện với tôi, tôi thì vội vàng theo đuôi anh ta.Cho đến khi, tôi không may làm vỡ mô hình Lego Doraemon anh để trong tủ.Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biểu cảm khác ngoài sự lạnh lùng trên khuôn mặt của Giang Hàn.Tức giận, chán ghét.Anh nổi điên lao tới, hung hăng đẩy tôi một cái thật mạnh.Tôi đập đầu ngăn tủ bộp một tiếng.Từ đó, chúng tôi hầu như không nói với nhau một câu nào nữa.

Chiếm HữuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn1 Hôm nay là sinh nhật của tôi. Nhưng không ai nhớ đến. Tôi mở hé cửa phòng ngủ, nhìn thấy mẹ, ba dượng và anh trai đang ở trong phòng khách, ba người họ trông như một gia đình hòa thuận hạnh phúc. Rầm một tiếng. Cửa đã bị tôi khóa. Tôi ngồi trên giường, lặng yên chờ đến mười hai giờ. Trên thân thể truyền đến đau đớn, nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không muốn chết vào ngày sinh nhật của mình. Thời gian dần trôi qua. Tiếng nói cười ngoài cửa nhỏ dần, sau đó đèn tắt, thế giới lại trở nên yên tĩnh. Ngoại trừ chiếc đồng hồ treo trên tường, tiếng kim giây đang tích tắc. Ánh trăng từ cửa sổ xiêu vẹo hắt vào, vừa vặn chiếu vào lọ thuốc ngủ trên bàn. Tôi ngồi tại chỗ. Lẳng lặng chờ đợi, cuối cùng, kim đồng hồ chậm rãi chỉ tới mười hai giờ. Sinh nhật của tôi đã qua. Thật kỳ lạ, rõ ràng là tôi không muốn sống nữa, nhưng dường như tôi cũng không muốn chết đến vậy. Lúc cầm viên thuốc ngủ trên tay, trái tim tôi đập thình thịch. Nhưng tôi nghĩ mình không chịu đựng được nữa. Ngày này qua ngày khác bị bắt… 7"Phốc."Giang Hàn đột nhiên bật cười, sau đó ngước mắt lên, thân mật xoa đầu tôi."Không trêu chọc em nữa, Chiêu Chiêu.""Muộn rồi, đi ngủ sớm một chút, ngủ ngon."Anh ta nói xong câu này, yên lặng nhìn tôi, sau đó xoay người đi ra khỏi phòng.Tôi sững sờ tại chỗ, phải mất một lúc lâu mới hoàn hồn.Sau đó thở hổn hển từng chút một.Anh ta đi rồi.Tôi dường như đột nhiên thoát ra được khỏi vũng bùn, lấy lại hơi thở.Trong thoáng chốc.Tôi nhớ đến lần đầu tiên gặp Giang Hàn.Khi mới gần sáu tuổi, tôi đã được mẹ dắt tay, vào nhà họ Giang.Dượng ngồi ở trên sô pha, thân thiết đứng dậy, từ sau lưng lấy ra một bộ búp bê đưa cho tôi, "Chiêu Chiêu đến rồi, chú đi cửa hàng chọn cho con đầy, con thích không?"Tôi giật mình chập chạp đứng tại chỗ.Sau đó, tôi thấy sau lưng dượng, tôi thấy một anh trai nhỏ lạnh lùng đang ngồi ghép Lego.Lần đầu tiên nhìn thấy anh ta, tôi đã nghĩ anh rất đẹp.“Nha đầu chết tiệt kia, còn không mau cảm ơn chú đi!” Mẹ tôi thấy tôi ngây người, lập tức kéo tôi một chút.Lúc đó tôi mới phản ứng lại, cầm lấy con búp bê, nghiêm túc cảm ơn dượng.Dượng thân mật giới thiệu cho tôi, "Đây là Giang Hàn, từ nay về sau sẽ là anh trai của con."Lúc đó, tôi rất lạ lẫm với từ anh trai.Nhưng tôi nhớ rõ người bạn chơi cùng hồi nhỏ, cũng có một anh trai, anh rất tốt với tôi.Tôi cảm thấy, sau này anh trai cũng sẽ đối xử tốt với tôi như vậyVì vậy, tôi trong lòng vô cùng vui vẻ gọi anh trai một tiếng.Tay Giang Hàn đang lắp Lego dừng một chút, sau đó ngước mắt nhìn tôi, lạnh nhạt quan sát, không trả lời tôi.Dượng lúng túng giải vây, kéo chúng tôi ngồi xuống ăn tối.Có lẽ lúc đó quan hệ của chúng tôi cũng không tệ lắm, Giang Hàn chỉ là không thèm nói chuyện với tôi, tôi thì vội vàng theo đuôi anh ta.Cho đến khi, tôi không may làm vỡ mô hình Lego Doraemon anh để trong tủ.Đó là lần đầu tiên tôi nhìn thấy biểu cảm khác ngoài sự lạnh lùng trên khuôn mặt của Giang Hàn.Tức giận, chán ghét.Anh nổi điên lao tới, hung hăng đẩy tôi một cái thật mạnh.Tôi đập đầu ngăn tủ bộp một tiếng.Từ đó, chúng tôi hầu như không nói với nhau một câu nào nữa.

Chương 7