1 Hôm nay là sinh nhật của tôi. Nhưng không ai nhớ đến. Tôi mở hé cửa phòng ngủ, nhìn thấy mẹ, ba dượng và anh trai đang ở trong phòng khách, ba người họ trông như một gia đình hòa thuận hạnh phúc. Rầm một tiếng. Cửa đã bị tôi khóa. Tôi ngồi trên giường, lặng yên chờ đến mười hai giờ. Trên thân thể truyền đến đau đớn, nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không muốn chết vào ngày sinh nhật của mình. Thời gian dần trôi qua. Tiếng nói cười ngoài cửa nhỏ dần, sau đó đèn tắt, thế giới lại trở nên yên tĩnh. Ngoại trừ chiếc đồng hồ treo trên tường, tiếng kim giây đang tích tắc. Ánh trăng từ cửa sổ xiêu vẹo hắt vào, vừa vặn chiếu vào lọ thuốc ngủ trên bàn. Tôi ngồi tại chỗ. Lẳng lặng chờ đợi, cuối cùng, kim đồng hồ chậm rãi chỉ tới mười hai giờ. Sinh nhật của tôi đã qua. Thật kỳ lạ, rõ ràng là tôi không muốn sống nữa, nhưng dường như tôi cũng không muốn chết đến vậy. Lúc cầm viên thuốc ngủ trên tay, trái tim tôi đập thình thịch. Nhưng tôi nghĩ mình không chịu đựng được nữa. Ngày này qua ngày khác bị bắt…
Chương 14
Chiếm HữuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn1 Hôm nay là sinh nhật của tôi. Nhưng không ai nhớ đến. Tôi mở hé cửa phòng ngủ, nhìn thấy mẹ, ba dượng và anh trai đang ở trong phòng khách, ba người họ trông như một gia đình hòa thuận hạnh phúc. Rầm một tiếng. Cửa đã bị tôi khóa. Tôi ngồi trên giường, lặng yên chờ đến mười hai giờ. Trên thân thể truyền đến đau đớn, nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không muốn chết vào ngày sinh nhật của mình. Thời gian dần trôi qua. Tiếng nói cười ngoài cửa nhỏ dần, sau đó đèn tắt, thế giới lại trở nên yên tĩnh. Ngoại trừ chiếc đồng hồ treo trên tường, tiếng kim giây đang tích tắc. Ánh trăng từ cửa sổ xiêu vẹo hắt vào, vừa vặn chiếu vào lọ thuốc ngủ trên bàn. Tôi ngồi tại chỗ. Lẳng lặng chờ đợi, cuối cùng, kim đồng hồ chậm rãi chỉ tới mười hai giờ. Sinh nhật của tôi đã qua. Thật kỳ lạ, rõ ràng là tôi không muốn sống nữa, nhưng dường như tôi cũng không muốn chết đến vậy. Lúc cầm viên thuốc ngủ trên tay, trái tim tôi đập thình thịch. Nhưng tôi nghĩ mình không chịu đựng được nữa. Ngày này qua ngày khác bị bắt… 14Tôi ngây ngốc im lặng một lúc lâu, mới nuốt xuống thìa cơm kia.Giang Hàn nhìn tôi một lúc, cho đến khi cảnh sát không chở nổi nữa mà thúc giục, anh ta mới đứng lên.Vẻ mặt của hắn có chút phức tạp, nhưng phần nhiều là h@m muốn khó có thể diễn tả, ánh mắt nóng bỏng như có đám lửa cháy bừng bừng.Tôi hơi sợ hãi lui về phía sau."Đừng sợ."Người đàn ông gãy chân bên cạnh an ủi: "Cậu ấy sẽ không tổn thương em được nữa."Tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.Sắc mặt Giang Hàn vẫn không hề thay đổi, giống như đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra.Loại vẻ mặt nắm chắc phần thắng của anh ta khiến tôi hoảng sợ"Đi nhanh lên."Cảnh sát thúc giục.Lúc này Giang Hàn mới nhấc chân, đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại.Giống như ngày hôm đó, khi anh đứng trước cửa lớp.Làm khẩu hình miệng với tôi."Chiêu Chiêu, ngoan chờ anh trở về."Cho đến khi anh ta bị cảnh sát đưa đi, tôi vẫn chưa hoàn hồn.Người đàn ông bên cạnh an ủi."Đừng sợ, cậu ta trong thời gian ngắn sẽ không thoát ra được, chứng cứ vô cùng đầy đủ."
Chiếm HữuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn1 Hôm nay là sinh nhật của tôi. Nhưng không ai nhớ đến. Tôi mở hé cửa phòng ngủ, nhìn thấy mẹ, ba dượng và anh trai đang ở trong phòng khách, ba người họ trông như một gia đình hòa thuận hạnh phúc. Rầm một tiếng. Cửa đã bị tôi khóa. Tôi ngồi trên giường, lặng yên chờ đến mười hai giờ. Trên thân thể truyền đến đau đớn, nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không muốn chết vào ngày sinh nhật của mình. Thời gian dần trôi qua. Tiếng nói cười ngoài cửa nhỏ dần, sau đó đèn tắt, thế giới lại trở nên yên tĩnh. Ngoại trừ chiếc đồng hồ treo trên tường, tiếng kim giây đang tích tắc. Ánh trăng từ cửa sổ xiêu vẹo hắt vào, vừa vặn chiếu vào lọ thuốc ngủ trên bàn. Tôi ngồi tại chỗ. Lẳng lặng chờ đợi, cuối cùng, kim đồng hồ chậm rãi chỉ tới mười hai giờ. Sinh nhật của tôi đã qua. Thật kỳ lạ, rõ ràng là tôi không muốn sống nữa, nhưng dường như tôi cũng không muốn chết đến vậy. Lúc cầm viên thuốc ngủ trên tay, trái tim tôi đập thình thịch. Nhưng tôi nghĩ mình không chịu đựng được nữa. Ngày này qua ngày khác bị bắt… 14Tôi ngây ngốc im lặng một lúc lâu, mới nuốt xuống thìa cơm kia.Giang Hàn nhìn tôi một lúc, cho đến khi cảnh sát không chở nổi nữa mà thúc giục, anh ta mới đứng lên.Vẻ mặt của hắn có chút phức tạp, nhưng phần nhiều là h@m muốn khó có thể diễn tả, ánh mắt nóng bỏng như có đám lửa cháy bừng bừng.Tôi hơi sợ hãi lui về phía sau."Đừng sợ."Người đàn ông gãy chân bên cạnh an ủi: "Cậu ấy sẽ không tổn thương em được nữa."Tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.Sắc mặt Giang Hàn vẫn không hề thay đổi, giống như đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra.Loại vẻ mặt nắm chắc phần thắng của anh ta khiến tôi hoảng sợ"Đi nhanh lên."Cảnh sát thúc giục.Lúc này Giang Hàn mới nhấc chân, đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại.Giống như ngày hôm đó, khi anh đứng trước cửa lớp.Làm khẩu hình miệng với tôi."Chiêu Chiêu, ngoan chờ anh trở về."Cho đến khi anh ta bị cảnh sát đưa đi, tôi vẫn chưa hoàn hồn.Người đàn ông bên cạnh an ủi."Đừng sợ, cậu ta trong thời gian ngắn sẽ không thoát ra được, chứng cứ vô cùng đầy đủ."
Chiếm HữuTác giả: ZhihuTruyện Đô Thị, Truyện Đoản Văn1 Hôm nay là sinh nhật của tôi. Nhưng không ai nhớ đến. Tôi mở hé cửa phòng ngủ, nhìn thấy mẹ, ba dượng và anh trai đang ở trong phòng khách, ba người họ trông như một gia đình hòa thuận hạnh phúc. Rầm một tiếng. Cửa đã bị tôi khóa. Tôi ngồi trên giường, lặng yên chờ đến mười hai giờ. Trên thân thể truyền đến đau đớn, nghĩ đi nghĩ lại, tôi vẫn không muốn chết vào ngày sinh nhật của mình. Thời gian dần trôi qua. Tiếng nói cười ngoài cửa nhỏ dần, sau đó đèn tắt, thế giới lại trở nên yên tĩnh. Ngoại trừ chiếc đồng hồ treo trên tường, tiếng kim giây đang tích tắc. Ánh trăng từ cửa sổ xiêu vẹo hắt vào, vừa vặn chiếu vào lọ thuốc ngủ trên bàn. Tôi ngồi tại chỗ. Lẳng lặng chờ đợi, cuối cùng, kim đồng hồ chậm rãi chỉ tới mười hai giờ. Sinh nhật của tôi đã qua. Thật kỳ lạ, rõ ràng là tôi không muốn sống nữa, nhưng dường như tôi cũng không muốn chết đến vậy. Lúc cầm viên thuốc ngủ trên tay, trái tim tôi đập thình thịch. Nhưng tôi nghĩ mình không chịu đựng được nữa. Ngày này qua ngày khác bị bắt… 14Tôi ngây ngốc im lặng một lúc lâu, mới nuốt xuống thìa cơm kia.Giang Hàn nhìn tôi một lúc, cho đến khi cảnh sát không chở nổi nữa mà thúc giục, anh ta mới đứng lên.Vẻ mặt của hắn có chút phức tạp, nhưng phần nhiều là h@m muốn khó có thể diễn tả, ánh mắt nóng bỏng như có đám lửa cháy bừng bừng.Tôi hơi sợ hãi lui về phía sau."Đừng sợ."Người đàn ông gãy chân bên cạnh an ủi: "Cậu ấy sẽ không tổn thương em được nữa."Tôi cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hơn một chút.Sắc mặt Giang Hàn vẫn không hề thay đổi, giống như đã sớm biết chuyện này sẽ xảy ra.Loại vẻ mặt nắm chắc phần thắng của anh ta khiến tôi hoảng sợ"Đi nhanh lên."Cảnh sát thúc giục.Lúc này Giang Hàn mới nhấc chân, đi tới cửa, đột nhiên xoay người lại.Giống như ngày hôm đó, khi anh đứng trước cửa lớp.Làm khẩu hình miệng với tôi."Chiêu Chiêu, ngoan chờ anh trở về."Cho đến khi anh ta bị cảnh sát đưa đi, tôi vẫn chưa hoàn hồn.Người đàn ông bên cạnh an ủi."Đừng sợ, cậu ta trong thời gian ngắn sẽ không thoát ra được, chứng cứ vô cùng đầy đủ."