1, Một ngày nọ, khi tôi còn đang học THCS, Yến Hoài Thu xuất hiện trước cổng trường tôi. “Tiết Niệm.” Anh ấy nhìn tôi rồi gọi tên tôi. Anh ấy đẹp trai đến nỗi tôi đỏ mặt, đôi tay nhỏ bé khẩn trương nắm chặt quai cặp. Tôi ngẩng đầu hỏi anh ấy: “Anh trai, anh là ai?” “Từ nay phải gọi là chú nhỏ.” Yến Hoài Thu tiến lên, dùng đôi bàn tay lớn kia nắm lấy tay nhỏ của tôi. “Chú là anh em kết nghĩa của mẹ cháu, từ giờ sẽ chăm sóc cháu.” Chúng tôi đã ở cùng nhau tám năm. Mặc dù Yến Hoài Thu không phải người giám hộ của tôi, cũng không có quan hệ máu mủ với tôi nhưng lại đối xử với tôi rất tốt. Anh ấy cho tôi điều kiện sống tốt nhất, mặc những chiếc váy đẹp nhất. Tôi cũng chứng kiến anh ấy lập nghiệp từ hai bàn tay trắng trở thành một doanh nhân trẻ xuất sắc. Vào sinh nhật 18 tuổi của tôi, anh ấy tặng cho tôi một ngôi nhà ở trung tâm thành phố trị giá 3 triệu. Anh ấy nói, tôi trưởng thành rồi, có thể sống một mình. Tôi nghe xong rất khó chịu, cảm thấy mình sẽ bị đuổi đi. Đêm đó, thừa dịp anh ấy…

Chương 4

Niệm Niệm Chi ThuTác giả: 你比草莓冻糕更诱人Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1, Một ngày nọ, khi tôi còn đang học THCS, Yến Hoài Thu xuất hiện trước cổng trường tôi. “Tiết Niệm.” Anh ấy nhìn tôi rồi gọi tên tôi. Anh ấy đẹp trai đến nỗi tôi đỏ mặt, đôi tay nhỏ bé khẩn trương nắm chặt quai cặp. Tôi ngẩng đầu hỏi anh ấy: “Anh trai, anh là ai?” “Từ nay phải gọi là chú nhỏ.” Yến Hoài Thu tiến lên, dùng đôi bàn tay lớn kia nắm lấy tay nhỏ của tôi. “Chú là anh em kết nghĩa của mẹ cháu, từ giờ sẽ chăm sóc cháu.” Chúng tôi đã ở cùng nhau tám năm. Mặc dù Yến Hoài Thu không phải người giám hộ của tôi, cũng không có quan hệ máu mủ với tôi nhưng lại đối xử với tôi rất tốt. Anh ấy cho tôi điều kiện sống tốt nhất, mặc những chiếc váy đẹp nhất. Tôi cũng chứng kiến anh ấy lập nghiệp từ hai bàn tay trắng trở thành một doanh nhân trẻ xuất sắc. Vào sinh nhật 18 tuổi của tôi, anh ấy tặng cho tôi một ngôi nhà ở trung tâm thành phố trị giá 3 triệu. Anh ấy nói, tôi trưởng thành rồi, có thể sống một mình. Tôi nghe xong rất khó chịu, cảm thấy mình sẽ bị đuổi đi. Đêm đó, thừa dịp anh ấy… 4,Khi tôi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy một tờ giấy nhớ ở khe cửa.Trên đó là nét chữ của Yến Hoài Thu, chữ rất đẹp: “Nhớ sấy khô tóc trước khi ngủ, nếu không sẽ bị đau đầu.”Ngoài ra còn có thêm hình ảnh một bé gái giận giữ, hai tay chống hông.Gương mặt sưng húp, nhíu mày lại, đầu óc rối bù.Trông cực kì xấu xí.Nhưng cô bé xấu xí này thật sự tồn tại.Đó là tôi năm 11 tuổi.Tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng được gặp ba mẹ, từ khi có ký ức đã sống với bà.Về sau, bà qua đời rồi, chỉ có mỗi mình tôi ở nhà, bị những đứa trẻ quanh nhà bắt nạt.Bọn họ luôn mắng tôi: “Đồ không cha không mẹ, không ai cần!”Dần dần, tôi trở nên tự ti, mẫn cảm.Để bảo vệ bản thân nên tôi cảnh giác với tất cả mọi người.Thậm chí, tôi cũng từng muốn tự s á t.Nếu tôi c h ế t, mỗi ngày sẽ không phải lo sợ nữa.Lúc đó, Yến Hoài Thu xuất hiện.Anh ấy đưa tôi về nhà, chăm sóc cho tôi.Anh ấy nói rằng: “Niệm Niệm, từ giờ trở đi, nơi nào có tôi thì đều là nhà cháu.”Lúc đầu, tôi giống một con nhím nhỏ, không cho anh đến gần, còn rất cảnh giác.Chỉ cần anh ở nhà, tôi sẽ khóa trái phòng, cơm cũng không ăn.Yến Hoài Thu không thể vào được, nên nhét cho tôi tờ giấy qua khe cửa.Trên tờ giấy không chỉ là những câu chữ buồn tẻ, anh còn vẽ rất nhiều ảnh chibi.Những bức ảnh đó đáng yêu đến nỗi tôi không nhịn được mà cười thành tiếng.Anh cũng không ngại phiền, luôn gửi giấy để giao tiếp với tôi.Dần dần, tôi mở lòng với anh.Sau này lớn lên tôi mới biết, chìa khóa phụ mỗi phòng đều ở trong ngăn kéo của anh.Anh ấy không phải không có cách bước vào phòng tôi, anh ấy chỉ là sợ sẽ dọa đến tôi.Anh rất tốt với tôi, tốt đến nỗi có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.Nhưng mà…Tôi nắm chặt tờ giấy rồi vùi mặt vào gối.Thím nhỏ, người đó là Yến Hoài Thu lừa tôi, hay thật sự có người như thế.Là người phụ nữ mà anh ấy thích sao…?

4,

Khi tôi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy một tờ giấy nhớ ở khe cửa.

Trên đó là nét chữ của Yến Hoài Thu, chữ rất đẹp: “Nhớ sấy khô tóc trước khi ngủ, nếu không sẽ bị đau đầu.”

Ngoài ra còn có thêm hình ảnh một bé gái giận giữ, hai tay chống hông.

Gương mặt sưng húp, nhíu mày lại, đầu óc rối bù.

Trông cực kì xấu xí.

Nhưng cô bé xấu xí này thật sự tồn tại.

Đó là tôi năm 11 tuổi.

Tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng được gặp ba mẹ, từ khi có ký ức đã sống với bà.

Về sau, bà qua đời rồi, chỉ có mỗi mình tôi ở nhà, bị những đứa trẻ quanh nhà bắt nạt.

Bọn họ luôn mắng tôi: “Đồ không cha không mẹ, không ai cần!”

Dần dần, tôi trở nên tự ti, mẫn cảm.

Để bảo vệ bản thân nên tôi cảnh giác với tất cả mọi người.

Thậm chí, tôi cũng từng muốn tự s á t.

Nếu tôi c h ế t, mỗi ngày sẽ không phải lo sợ nữa.

Lúc đó, Yến Hoài Thu xuất hiện.

Anh ấy đưa tôi về nhà, chăm sóc cho tôi.

Anh ấy nói rằng: “Niệm Niệm, từ giờ trở đi, nơi nào có tôi thì đều là nhà cháu.”

Lúc đầu, tôi giống một con nhím nhỏ, không cho anh đến gần, còn rất cảnh giác.

Chỉ cần anh ở nhà, tôi sẽ khóa trái phòng, cơm cũng không ăn.

Yến Hoài Thu không thể vào được, nên nhét cho tôi tờ giấy qua khe cửa.

Trên tờ giấy không chỉ là những câu chữ buồn tẻ, anh còn vẽ rất nhiều ảnh chibi.

Những bức ảnh đó đáng yêu đến nỗi tôi không nhịn được mà cười thành tiếng.

Anh cũng không ngại phiền, luôn gửi giấy để giao tiếp với tôi.

Dần dần, tôi mở lòng với anh.

Sau này lớn lên tôi mới biết, chìa khóa phụ mỗi phòng đều ở trong ngăn kéo của anh.

Anh ấy không phải không có cách bước vào phòng tôi, anh ấy chỉ là sợ sẽ dọa đến tôi.

Anh rất tốt với tôi, tốt đến nỗi có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.

Nhưng mà…

Tôi nắm chặt tờ giấy rồi vùi mặt vào gối.

Thím nhỏ, người đó là Yến Hoài Thu lừa tôi, hay thật sự có người như thế.

Là người phụ nữ mà anh ấy thích sao…?

Niệm Niệm Chi ThuTác giả: 你比草莓冻糕更诱人Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1, Một ngày nọ, khi tôi còn đang học THCS, Yến Hoài Thu xuất hiện trước cổng trường tôi. “Tiết Niệm.” Anh ấy nhìn tôi rồi gọi tên tôi. Anh ấy đẹp trai đến nỗi tôi đỏ mặt, đôi tay nhỏ bé khẩn trương nắm chặt quai cặp. Tôi ngẩng đầu hỏi anh ấy: “Anh trai, anh là ai?” “Từ nay phải gọi là chú nhỏ.” Yến Hoài Thu tiến lên, dùng đôi bàn tay lớn kia nắm lấy tay nhỏ của tôi. “Chú là anh em kết nghĩa của mẹ cháu, từ giờ sẽ chăm sóc cháu.” Chúng tôi đã ở cùng nhau tám năm. Mặc dù Yến Hoài Thu không phải người giám hộ của tôi, cũng không có quan hệ máu mủ với tôi nhưng lại đối xử với tôi rất tốt. Anh ấy cho tôi điều kiện sống tốt nhất, mặc những chiếc váy đẹp nhất. Tôi cũng chứng kiến anh ấy lập nghiệp từ hai bàn tay trắng trở thành một doanh nhân trẻ xuất sắc. Vào sinh nhật 18 tuổi của tôi, anh ấy tặng cho tôi một ngôi nhà ở trung tâm thành phố trị giá 3 triệu. Anh ấy nói, tôi trưởng thành rồi, có thể sống một mình. Tôi nghe xong rất khó chịu, cảm thấy mình sẽ bị đuổi đi. Đêm đó, thừa dịp anh ấy… 4,Khi tôi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy một tờ giấy nhớ ở khe cửa.Trên đó là nét chữ của Yến Hoài Thu, chữ rất đẹp: “Nhớ sấy khô tóc trước khi ngủ, nếu không sẽ bị đau đầu.”Ngoài ra còn có thêm hình ảnh một bé gái giận giữ, hai tay chống hông.Gương mặt sưng húp, nhíu mày lại, đầu óc rối bù.Trông cực kì xấu xí.Nhưng cô bé xấu xí này thật sự tồn tại.Đó là tôi năm 11 tuổi.Tôi từ nhỏ đến lớn chưa từng được gặp ba mẹ, từ khi có ký ức đã sống với bà.Về sau, bà qua đời rồi, chỉ có mỗi mình tôi ở nhà, bị những đứa trẻ quanh nhà bắt nạt.Bọn họ luôn mắng tôi: “Đồ không cha không mẹ, không ai cần!”Dần dần, tôi trở nên tự ti, mẫn cảm.Để bảo vệ bản thân nên tôi cảnh giác với tất cả mọi người.Thậm chí, tôi cũng từng muốn tự s á t.Nếu tôi c h ế t, mỗi ngày sẽ không phải lo sợ nữa.Lúc đó, Yến Hoài Thu xuất hiện.Anh ấy đưa tôi về nhà, chăm sóc cho tôi.Anh ấy nói rằng: “Niệm Niệm, từ giờ trở đi, nơi nào có tôi thì đều là nhà cháu.”Lúc đầu, tôi giống một con nhím nhỏ, không cho anh đến gần, còn rất cảnh giác.Chỉ cần anh ở nhà, tôi sẽ khóa trái phòng, cơm cũng không ăn.Yến Hoài Thu không thể vào được, nên nhét cho tôi tờ giấy qua khe cửa.Trên tờ giấy không chỉ là những câu chữ buồn tẻ, anh còn vẽ rất nhiều ảnh chibi.Những bức ảnh đó đáng yêu đến nỗi tôi không nhịn được mà cười thành tiếng.Anh cũng không ngại phiền, luôn gửi giấy để giao tiếp với tôi.Dần dần, tôi mở lòng với anh.Sau này lớn lên tôi mới biết, chìa khóa phụ mỗi phòng đều ở trong ngăn kéo của anh.Anh ấy không phải không có cách bước vào phòng tôi, anh ấy chỉ là sợ sẽ dọa đến tôi.Anh rất tốt với tôi, tốt đến nỗi có kể ba ngày ba đêm cũng không hết.Nhưng mà…Tôi nắm chặt tờ giấy rồi vùi mặt vào gối.Thím nhỏ, người đó là Yến Hoài Thu lừa tôi, hay thật sự có người như thế.Là người phụ nữ mà anh ấy thích sao…?

Chương 4