Tác giả:

"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…

Chương 370: 370: Đúng Là Anh Đã Cứu Tôi

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Sau đó bầu không khí giữa hai người trở nên im lặng, hình như Trương Thiên Thành cũng ý thức được có lẽ mình nói thẳng ra hết như vậy sẽ khiến Vũ Linh Đan cảm thấy không giải thích được vấn đề, vì vậy anh bèn nói: "Cô yên tâm đi, đám người kia đã bị tôi khống chế rồi, Vũ Phong Toàn cũng không thể gây nên sóng gió gì nữa đâu" "Vũ Phong Toàn đã bị vào tù rồi"  Vũ Linh Đan lặng lẽ nói. "Cũng đúng." Trương Thiên Thành nghiêm túc gật đầu, sau đó lại hơi tò  mò hỏi cô: "Vậy cô còn đau lòng cái gì?" Vũ Linh Đan nghiêng mặt sang một bên, không muốn nói chuyện với Trương Thiên Thành nữa. Nếu là mẹ con Nguyễn Kim Thanh sai người làm chuyện đó thì nói không chừng cô còn có thể thản nhiên một chút.Nhưng còn Vũ Phong Toàn, dù sao ông ta cũng là bố của mình, bình thường không vừa mắt thì thôi đi, không ngờ ông ta có thể mua người giết mình, lần này không thể dùng từ rét lạnh tâm can để miêu tả nữa. Thế mà Trương Thiên Thành lại còn không ngừng hỏi cô đến cùng, Vũ Linh Đan hơi phiền, cô cất cao giọng nói: "Tôi không đau lòng, chỉ là cảm thấy hơi buồn phiền thôi, anh để tôi yên một lát đi" Trương Thiên Thành sững sờ, nhìn Vũ Linh Đan bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng anh lựa chọn tôn trọng ý kiến của Vũ Linh Đan.Anh khoanh hai tay trước ngực, ngả lưng tựa vào ghế, yên lặng ngồi nhắm hai mắt lại. Máy bay hạ cánh, Vũ Linh Đan đi trước, vẫn không muốn nói chuyện với anh như cũ. Trương Thiên Thành không nhịn nổi nữa, anh kéo cánh tay cô lại, tỏ vẻ rất khó chịu: "Vũ Linh Đan, bây giờ cô đang nhăn mặt với ai vậy, đừng quên là tôi đã cứu cô." "Đúng, là anh đã cứu tôi.Cảm ơn anh, vậy được chưa?" Trương Thiên Thành liếc anh ấy một cái, cảm thấy rất lo lắng về chỉ số IQ của trợ lý mình: "Phí lời, đương nhiên là tôi không bị bệnh gì cả.Là tại người phụ nữ này quá ngu ngốc, bị người ta lừa qua đó" Trần Đức Bảo vừa nghe xong đã bật cười. "Cô Đan bị lừa cũng là vì quan tâm đến Tổng giám đốc Thành nên mới qua đó mà thôi" Lời Trần Đức Bảo là thật. Dù sao Vũ Linh Đan đang bình an vô sự đứng trước mặt, Trần Đức Bảo cũng không định hỏi thêm nữa. Trương Thiên Thành tỏ vẻ anh ấy lại nói nhảm lần nữa rồi tự bước lên trước, nhưng trong lòng đang vui muốn chết.Có Trần Đức Bảo ở đây, Trương Thiên Thành phải giữ hình tượng của một người sếp..

Sau đó bầu không khí giữa hai người trở nên im lặng, hình như Trương Thiên Thành cũng ý thức được có lẽ mình nói thẳng ra hết như vậy sẽ khiến Vũ Linh Đan cảm thấy không giải thích được vấn đề, vì vậy anh bèn nói: "Cô yên tâm đi, đám người kia đã bị tôi khống chế rồi, Vũ Phong Toàn cũng không thể gây nên sóng gió gì nữa đâu" 

"Vũ Phong Toàn đã bị vào tù rồi"  Vũ Linh Đan lặng lẽ nói. 

"Cũng đúng." 

Trương Thiên Thành nghiêm túc gật đầu, sau đó lại hơi tò  mò hỏi cô: "Vậy cô còn đau lòng cái gì?" 

Vũ Linh Đan nghiêng mặt sang một bên, không muốn nói chuyện với Trương Thiên Thành nữa. 

Nếu là mẹ con Nguyễn Kim Thanh sai người làm chuyện đó thì nói không chừng cô còn có thể thản nhiên một chút.

Nhưng còn Vũ Phong Toàn, dù sao ông ta cũng là bố của mình, bình thường không vừa mắt thì thôi đi, không ngờ ông ta có thể mua người giết mình, lần này không thể dùng từ rét lạnh tâm can để miêu tả nữa. 

Thế mà Trương Thiên Thành lại còn không ngừng hỏi cô đến cùng, Vũ Linh Đan hơi phiền, cô cất cao giọng nói: "Tôi không đau lòng, chỉ là cảm thấy hơi buồn phiền thôi, anh để tôi yên một lát đi" 

Trương Thiên Thành sững sờ, nhìn Vũ Linh Đan bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng anh lựa chọn tôn trọng ý kiến của Vũ Linh Đan.

Anh khoanh hai tay trước ngực, ngả lưng tựa vào ghế, yên lặng ngồi nhắm hai mắt lại. 

Máy bay hạ cánh, Vũ Linh Đan đi trước, vẫn không muốn nói chuyện với anh như cũ. 

Trương Thiên Thành không nhịn nổi nữa, anh kéo cánh tay cô lại, tỏ vẻ rất khó chịu: "Vũ Linh Đan, bây giờ cô đang nhăn mặt với ai vậy, đừng quên là tôi đã cứu cô." 

"Đúng, là anh đã cứu tôi.

Cảm ơn anh, vậy được chưa?" 

Trương Thiên Thành liếc anh ấy một cái, cảm thấy rất lo lắng về chỉ số IQ của trợ lý mình: "Phí lời, đương nhiên là tôi không bị bệnh gì cả.

Là tại người phụ nữ này quá ngu ngốc, bị người ta lừa qua đó" 

Trần Đức Bảo vừa nghe xong đã bật cười. 

"Cô Đan bị lừa cũng là vì quan tâm đến Tổng giám đốc Thành nên mới qua đó mà thôi" 

Lời Trần Đức Bảo là thật. 

Dù sao Vũ Linh Đan đang bình an vô sự đứng trước mặt, Trần Đức Bảo cũng không định hỏi thêm nữa. 

Trương Thiên Thành tỏ vẻ anh ấy lại nói nhảm lần nữa rồi tự bước lên trước, nhưng trong lòng đang vui muốn chết.

Có Trần Đức Bảo ở đây, Trương Thiên Thành phải giữ hình tượng của một người sếp..

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Sau đó bầu không khí giữa hai người trở nên im lặng, hình như Trương Thiên Thành cũng ý thức được có lẽ mình nói thẳng ra hết như vậy sẽ khiến Vũ Linh Đan cảm thấy không giải thích được vấn đề, vì vậy anh bèn nói: "Cô yên tâm đi, đám người kia đã bị tôi khống chế rồi, Vũ Phong Toàn cũng không thể gây nên sóng gió gì nữa đâu" "Vũ Phong Toàn đã bị vào tù rồi"  Vũ Linh Đan lặng lẽ nói. "Cũng đúng." Trương Thiên Thành nghiêm túc gật đầu, sau đó lại hơi tò  mò hỏi cô: "Vậy cô còn đau lòng cái gì?" Vũ Linh Đan nghiêng mặt sang một bên, không muốn nói chuyện với Trương Thiên Thành nữa. Nếu là mẹ con Nguyễn Kim Thanh sai người làm chuyện đó thì nói không chừng cô còn có thể thản nhiên một chút.Nhưng còn Vũ Phong Toàn, dù sao ông ta cũng là bố của mình, bình thường không vừa mắt thì thôi đi, không ngờ ông ta có thể mua người giết mình, lần này không thể dùng từ rét lạnh tâm can để miêu tả nữa. Thế mà Trương Thiên Thành lại còn không ngừng hỏi cô đến cùng, Vũ Linh Đan hơi phiền, cô cất cao giọng nói: "Tôi không đau lòng, chỉ là cảm thấy hơi buồn phiền thôi, anh để tôi yên một lát đi" Trương Thiên Thành sững sờ, nhìn Vũ Linh Đan bằng ánh mắt phức tạp, cuối cùng anh lựa chọn tôn trọng ý kiến của Vũ Linh Đan.Anh khoanh hai tay trước ngực, ngả lưng tựa vào ghế, yên lặng ngồi nhắm hai mắt lại. Máy bay hạ cánh, Vũ Linh Đan đi trước, vẫn không muốn nói chuyện với anh như cũ. Trương Thiên Thành không nhịn nổi nữa, anh kéo cánh tay cô lại, tỏ vẻ rất khó chịu: "Vũ Linh Đan, bây giờ cô đang nhăn mặt với ai vậy, đừng quên là tôi đã cứu cô." "Đúng, là anh đã cứu tôi.Cảm ơn anh, vậy được chưa?" Trương Thiên Thành liếc anh ấy một cái, cảm thấy rất lo lắng về chỉ số IQ của trợ lý mình: "Phí lời, đương nhiên là tôi không bị bệnh gì cả.Là tại người phụ nữ này quá ngu ngốc, bị người ta lừa qua đó" Trần Đức Bảo vừa nghe xong đã bật cười. "Cô Đan bị lừa cũng là vì quan tâm đến Tổng giám đốc Thành nên mới qua đó mà thôi" Lời Trần Đức Bảo là thật. Dù sao Vũ Linh Đan đang bình an vô sự đứng trước mặt, Trần Đức Bảo cũng không định hỏi thêm nữa. Trương Thiên Thành tỏ vẻ anh ấy lại nói nhảm lần nữa rồi tự bước lên trước, nhưng trong lòng đang vui muốn chết.Có Trần Đức Bảo ở đây, Trương Thiên Thành phải giữ hình tượng của một người sếp..

Chương 370: 370: Đúng Là Anh Đã Cứu Tôi