Tác giả:

"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…

Chương 371: 371: Sao Cô Đang Nguyền Rủa Tôi Hả

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Linh Đan ngồi ở ghế sau, suốt cả đường đi cô không nói gì, cuối cùng vẫn là Trần Đức Bảo hỏi đi đâu."Trước tiên về nhà một chuyển, buổi chiều tối sẽ đến công ty, tạm thời cậu không cần thông báo cho bất cứ ai cả"  Trương Thiên Thành nói.Trần Đức Bảo lại gật đầu.Lần này Trương Thiên Thành chưa thông báo với bên tổng công ty đã trở về trước thời gian trong kế hoạch, theo kế hoạch công việc cũng không qua tổng công ty, nhưng nghe nói đã giải quyết được chuyện chi nhánh công ty bên kia rồi nên có theo kế hoạch công việc hay không cũng không phải chuyện gì lớn.Dọc theo đường đi, Trần Đức Bảo đang len lén quan sát hai người ngồi sau, mấy lần suýt chút nữa đã bị Trương Thiên Thành phát hiện.Cuối cùng, Trương Thiên Thành nói sâu xa: "Trần Đức Bảo à, có phải mấy ngày tôi không ở đây cậu rảnh rỗi quá rồi không?" "Không hề." Trần Đức Bảo Sợ hãi thu ánh mắt mình lại, vừa nghe thấy Trương Thiên Thành nói vậy thì anh ấy đã cảm thấy không ổn rôi.Quả nhiên, rất nhanh sau đó Trương Thiên Thành đã nói: “Vậy đã bận rồi thêm một chuyện nữa chắc cũng không sao, trong cặp tôi có một tập tài liệu, cậu lấy về đọc kỹ đi, sau đó làm theo yêu cầu của tôi." "Là việc liên quan đến Thành phố Hải Phòng hả?" Trần Đức Bảo lắm miệng hỏi một câu."Đừng có phí lời nhiều thế" Trương Thiên Thành hơi khó chịu ngắt lời Trần Đức Bảo, sau đó nhìn Vũ Linh Đan đang nhắm hai mắt chìm sâu vào giấc ngủ, ngay lập tức bầu không khí trong xe yên tĩnh trở lại.Vũ Linh Đan ngủ một giấc đến tận biệt thự, vừa muốn lấy đồ ăn tối hôm qua mình chưa cho Coco ra.Cũng may còn đủ để Coco ăn, chưa đến mức làm nó bị đói.Vũ Linh Đan vừa vào nhà đã chuyên tâm chăm sóc Coco, Trương Thiên Thành ngồi trên ghế sô pha đã sớm bất mãn: "Rót nước cho tôi." "Từ sáng sớm đến giờ tôi chưa ăn cái gì cả, tự cô cũng phải ngồi máy bay đi xa như vậy, cô không cảm thấy nên làm chút đồ ăn cho người ta trước sao, hay là buổi trưa cố định để chúng ta ăn thức ăn cho chó?" Nhìn có vẻ Trương Thiên Thành tốt tính nhưng thực chất là đang châm chọc..

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Vũ Linh Đan ngồi ở ghế sau, suốt cả đường đi cô không nói gì, cuối cùng vẫn là Trần Đức Bảo hỏi đi đâu.

"Trước tiên về nhà một chuyển, buổi chiều tối sẽ đến công ty, tạm thời cậu không cần thông báo cho bất cứ ai cả"  Trương Thiên Thành nói.

Trần Đức Bảo lại gật đầu.

Lần này Trương Thiên Thành chưa thông báo với bên tổng công ty đã trở về trước thời gian trong kế hoạch, theo kế hoạch công việc cũng không qua tổng công ty, nhưng nghe nói đã giải quyết được chuyện chi nhánh công ty bên kia rồi nên có theo kế hoạch công việc hay không cũng không phải chuyện gì lớn.

Dọc theo đường đi, Trần Đức Bảo đang len lén quan sát hai người ngồi sau, mấy lần suýt chút nữa đã bị Trương Thiên Thành phát hiện.

Cuối cùng, Trương Thiên Thành nói sâu xa: "Trần Đức Bảo à, có phải mấy ngày tôi không ở đây cậu rảnh rỗi quá rồi không?" 

"Không hề.

Trần Đức Bảo Sợ hãi thu ánh mắt mình lại, vừa nghe thấy Trương Thiên Thành nói vậy thì anh ấy đã cảm thấy không ổn rôi.

Quả nhiên, rất nhanh sau đó Trương Thiên Thành đã nói: “Vậy đã bận rồi thêm một chuyện nữa chắc cũng không sao, trong cặp tôi có một tập tài liệu, cậu lấy về đọc kỹ đi, sau đó làm theo yêu cầu của tôi.

"Là việc liên quan đến Thành phố Hải Phòng hả?" 

Trần Đức Bảo lắm miệng hỏi một câu.

"Đừng có phí lời nhiều thế" 

Trương Thiên Thành hơi khó chịu ngắt lời Trần Đức Bảo, sau đó nhìn Vũ Linh Đan đang nhắm hai mắt chìm sâu vào giấc ngủ, ngay lập tức bầu không khí trong xe yên tĩnh trở lại.

Vũ Linh Đan ngủ một giấc đến tận biệt thự, vừa muốn lấy đồ ăn tối hôm qua mình chưa cho Coco ra.

Cũng may còn đủ để Coco ăn, chưa đến mức làm nó bị đói.

Vũ Linh Đan vừa vào nhà đã chuyên tâm chăm sóc Coco, Trương Thiên Thành ngồi trên ghế sô pha đã sớm bất mãn: "Rót nước cho tôi.

"Từ sáng sớm đến giờ tôi chưa ăn cái gì cả, tự cô cũng phải ngồi máy bay đi xa như vậy, cô không cảm thấy nên làm chút đồ ăn cho người ta trước sao, hay là buổi trưa cố định để chúng ta ăn thức ăn cho chó?" 

Nhìn có vẻ Trương Thiên Thành tốt tính nhưng thực chất là đang châm chọc.

Image removed.

.

Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… *Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Vũ Linh Đan ngồi ở ghế sau, suốt cả đường đi cô không nói gì, cuối cùng vẫn là Trần Đức Bảo hỏi đi đâu."Trước tiên về nhà một chuyển, buổi chiều tối sẽ đến công ty, tạm thời cậu không cần thông báo cho bất cứ ai cả"  Trương Thiên Thành nói.Trần Đức Bảo lại gật đầu.Lần này Trương Thiên Thành chưa thông báo với bên tổng công ty đã trở về trước thời gian trong kế hoạch, theo kế hoạch công việc cũng không qua tổng công ty, nhưng nghe nói đã giải quyết được chuyện chi nhánh công ty bên kia rồi nên có theo kế hoạch công việc hay không cũng không phải chuyện gì lớn.Dọc theo đường đi, Trần Đức Bảo đang len lén quan sát hai người ngồi sau, mấy lần suýt chút nữa đã bị Trương Thiên Thành phát hiện.Cuối cùng, Trương Thiên Thành nói sâu xa: "Trần Đức Bảo à, có phải mấy ngày tôi không ở đây cậu rảnh rỗi quá rồi không?" "Không hề." Trần Đức Bảo Sợ hãi thu ánh mắt mình lại, vừa nghe thấy Trương Thiên Thành nói vậy thì anh ấy đã cảm thấy không ổn rôi.Quả nhiên, rất nhanh sau đó Trương Thiên Thành đã nói: “Vậy đã bận rồi thêm một chuyện nữa chắc cũng không sao, trong cặp tôi có một tập tài liệu, cậu lấy về đọc kỹ đi, sau đó làm theo yêu cầu của tôi." "Là việc liên quan đến Thành phố Hải Phòng hả?" Trần Đức Bảo lắm miệng hỏi một câu."Đừng có phí lời nhiều thế" Trương Thiên Thành hơi khó chịu ngắt lời Trần Đức Bảo, sau đó nhìn Vũ Linh Đan đang nhắm hai mắt chìm sâu vào giấc ngủ, ngay lập tức bầu không khí trong xe yên tĩnh trở lại.Vũ Linh Đan ngủ một giấc đến tận biệt thự, vừa muốn lấy đồ ăn tối hôm qua mình chưa cho Coco ra.Cũng may còn đủ để Coco ăn, chưa đến mức làm nó bị đói.Vũ Linh Đan vừa vào nhà đã chuyên tâm chăm sóc Coco, Trương Thiên Thành ngồi trên ghế sô pha đã sớm bất mãn: "Rót nước cho tôi." "Từ sáng sớm đến giờ tôi chưa ăn cái gì cả, tự cô cũng phải ngồi máy bay đi xa như vậy, cô không cảm thấy nên làm chút đồ ăn cho người ta trước sao, hay là buổi trưa cố định để chúng ta ăn thức ăn cho chó?" Nhìn có vẻ Trương Thiên Thành tốt tính nhưng thực chất là đang châm chọc..

Chương 371: 371: Sao Cô Đang Nguyền Rủa Tôi Hả