"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất…
Chương 502: 502: “tôi Rất Ổn”
Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Bởi vì Phan Bảo Thái bị thương, cuối cùng ông cũng hạ quyết tâm.Trương Thiên Thành bước từng bước rangoài, hắn không quên vươn một bàn tay ra phía sau quơ quơ, tỏ vẻ chính mình đã biết.Chỉ có Vũ Linh Đan ở bên cạnh chú ý tới ánh mắt của Trương Thiên Thành thay đổi, cho dù không dựa sát vào bên người của anh, cô cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lùng.Quay lại trên xe, Vũ Linh Đan hỏi: “Anh tính tiếp theo làm như thế nào? Sẽ không quay về công ty sao?”“Tôi tự có tính toán của riêng mình, tối hôm trước không phải tôi nói với cô rất rõ ràng rồi sao?”Trương Thiên Thành cười nham hiểm.Vũ Linh Đan đứng hình, im lặng vài giây, cô lại lần nữa dò hỏi: “Thành lập công ty không phải chuyện nhỏ, anh muốn...”“Cô muốn đến công ty giúp tôi?”Trương Thiên Thành bỗng nhiên nói.Vũ Linh Đan sửng sốt, ngay sau đó thấy Trương Thiên Thành nghiêm túc nói: “Tôi nóinghiêm túc, cô cứ suy nghĩ kỹ đi, tôi thấy cô không nên ở Vũ thị đang ngày càng mại một kia.Về bên tôi, tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn”Vũ Linh Đan nhấp môi, nhìn ra ngoài cửa sổ.“Tôi rất ổn”“Tên cáo già Lương Học Đông kia từ lúc bố cô còn sống đã ngo ngoe rục rịch, chẳng qua với tư chất yếu kém của hắn thì không có khả năng leo trên vị trí tổng giám đốc của Vũ thị.Hiện nay, hắn đang vọng tưởng hợp tác cùng Trương thị, Phan thị để ổn định địa vị của hắn, cô cho rằng mọi chuyện vẫn còn đơn giản như cô nghĩ?”Trương Thiên Thành nói xong làm Vũ Linh Đan bỗng nhiên nhớ lại buổi gặp mặt vừa rồi, Lương Học Đông có vẻ như cố ý lợi dụng chính mình, khơi mào mâu thuẫn giữa Phan Bảo Thái và Trương Đức Phú, có vẻ như Lương Học Đông có khuynh hướng nghiên về phía Trương Đức Phú.“Không cần nói nữa, tôi sẽ không đến Trường thị” Vũ Linh Đan trực tiếp phủ nhận.“Không phải để cô đến Trường thị mà là tới Shine."Trương Thiên Thành sửa lại ý đúng cho Vũ Linh Đan hiểu."Shine?"Vũ Linh Đan sửng sốt.Một lúc lâu, Vũ Linh Đan mới hoàn hồn, Shine hình như là công ty mới thành lập của Trường Thiên Thành, đáng tiếc, đáp án của Vũ Linh Đan vẫn là cái lắc đầu.Trương Thiên Thành không muốn ép buộc cô, hắn vừa khởi động động cơ thì thấy bác sĩ gọi điện thoại tới cho cô: “Vũ tiểu thư, Phan tiên sinh đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng...”“Nhưng gì?”Vũ Linh Đan mới vừa thở phào một hơi, trái tim lại bị thắt chặt, nhanh chóng hỏi.“Tay phải của Phan tiên sinh vẫn luôn nắm chặt không mở, bên trong...”“Bên trong là một chiếc nhẫn”.
Bởi vì Phan Bảo Thái bị thương, cuối cùng ông cũng hạ quyết tâm.
Trương Thiên Thành bước từng bước ra
ngoài, hắn không quên vươn một bàn tay ra phía sau quơ quơ, tỏ vẻ chính mình đã biết.
Chỉ có Vũ Linh Đan ở bên cạnh chú ý tới ánh mắt của Trương Thiên Thành thay đổi, cho dù không dựa sát vào bên người của anh, cô cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lùng.
Quay lại trên xe, Vũ Linh Đan hỏi: “Anh tính tiếp theo làm như thế nào? Sẽ không quay về công ty sao?”
“Tôi tự có tính toán của riêng mình, tối hôm trước không phải tôi nói với cô rất rõ ràng rồi sao?”
Trương Thiên Thành cười nham hiểm.
Vũ Linh Đan đứng hình, im lặng vài giây, cô lại lần nữa dò hỏi: “Thành lập công ty không phải chuyện nhỏ, anh muốn...”
“Cô muốn đến công ty giúp tôi?”
Trương Thiên Thành bỗng nhiên nói.
Vũ Linh Đan sửng sốt, ngay sau đó thấy Trương Thiên Thành nghiêm túc nói: “Tôi nói
nghiêm túc, cô cứ suy nghĩ kỹ đi, tôi thấy cô không nên ở Vũ thị đang ngày càng mại một kia.
Về bên tôi, tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn”
Vũ Linh Đan nhấp môi, nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Tôi rất ổn”
“Tên cáo già Lương Học Đông kia từ lúc bố cô còn sống đã ngo ngoe rục rịch, chẳng qua với tư chất yếu kém của hắn thì không có khả năng leo trên vị trí tổng giám đốc của Vũ thị.
Hiện nay, hắn đang vọng tưởng hợp tác cùng Trương thị, Phan thị để ổn định địa vị của hắn, cô cho rằng mọi chuyện vẫn còn đơn giản như cô nghĩ?”
Trương Thiên Thành nói xong làm Vũ Linh Đan bỗng nhiên nhớ lại buổi gặp mặt vừa rồi, Lương Học Đông có vẻ như cố ý lợi dụng chính mình, khơi mào mâu thuẫn giữa Phan Bảo Thái và Trương Đức Phú, có vẻ như Lương Học Đông có khuynh hướng nghiên về phía Trương Đức Phú.
“Không cần nói nữa, tôi sẽ không đến Trường thị” Vũ Linh Đan trực tiếp phủ nhận.
“Không phải để cô đến Trường thị mà là tới Shine."
Trương Thiên Thành sửa lại ý đúng cho Vũ Linh Đan hiểu.
"Shine?"
Vũ Linh Đan sửng sốt.
Một lúc lâu, Vũ Linh Đan mới hoàn hồn, Shine hình như là công ty mới thành lập của Trường Thiên Thành, đáng tiếc, đáp án của Vũ Linh Đan vẫn là cái lắc đầu.
Trương Thiên Thành không muốn ép buộc cô, hắn vừa khởi động động cơ thì thấy bác sĩ gọi điện thoại tới cho cô: “Vũ tiểu thư, Phan tiên sinh đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng...”
“Nhưng gì?”
Vũ Linh Đan mới vừa thở phào một hơi, trái tim lại bị thắt chặt, nhanh chóng hỏi.
“Tay phải của Phan tiên sinh vẫn luôn nắm chặt không mở, bên trong...”
“Bên trong là một chiếc nhẫn”.
Mất Rồi Xin Đừng TìmTác giả: Ctrl AnhTruyện Ngôn Tình, Truyện Ngược"Gần đây, khu nghỉ dưỡng cao cấp do tập đoàn Á Đông đầu tư sắp hoàn thành. Hôm nay chúng tôi may mắn được phỏng vấn tổng giám đốc của tập đoàn Á Đông - ngài Trương Thiên Thành, anh ấy sẽ chia sẻ kế hoạch khánh thành hạng mục lần này.. " Trên màn hình tivi là khuôn mặt đẹp đến mức không chê vào đâu được của người đàn ông. Anh hé đôi môi mỏng, trả lời bằng vài chữ đơn giản rồi sải đôi chân dài, nhanh chóng rời khỏi đám người. Mọi người đều vô thức dõi theo anh. Đây là người giàu trẻ tuổi nhất thành phố Cần Thơ từ trước đến nay, ông trời đã ban hết ánh sáng cho người đàn ông hoàn hảo này. Một lúc lâu sau vẫn không nghe thấy giọng người đàn ông, Vũ Linh Đan đi qua phòng khách rồi dừng bước, nhưng chỉ kịp trông thấy đám phóng viên theo sau lưng Trương Thiên Thành. Anh vẫn lạnh lùng như vậy. Vũ Linh Đan giấu kín nỗi lòng, đi vào bếp chuẩn bị bữa tối. Cô đã kết hôn với Trương Thiên Thành được ba năm, nhưng hai người hiếm khi chạm mặt nhau. Lần gặp trước đã qua hơn một tháng, anh uống rất… Bởi vì Phan Bảo Thái bị thương, cuối cùng ông cũng hạ quyết tâm.Trương Thiên Thành bước từng bước rangoài, hắn không quên vươn một bàn tay ra phía sau quơ quơ, tỏ vẻ chính mình đã biết.Chỉ có Vũ Linh Đan ở bên cạnh chú ý tới ánh mắt của Trương Thiên Thành thay đổi, cho dù không dựa sát vào bên người của anh, cô cũng có thể cảm nhận được hơi thở lạnh lùng.Quay lại trên xe, Vũ Linh Đan hỏi: “Anh tính tiếp theo làm như thế nào? Sẽ không quay về công ty sao?”“Tôi tự có tính toán của riêng mình, tối hôm trước không phải tôi nói với cô rất rõ ràng rồi sao?”Trương Thiên Thành cười nham hiểm.Vũ Linh Đan đứng hình, im lặng vài giây, cô lại lần nữa dò hỏi: “Thành lập công ty không phải chuyện nhỏ, anh muốn...”“Cô muốn đến công ty giúp tôi?”Trương Thiên Thành bỗng nhiên nói.Vũ Linh Đan sửng sốt, ngay sau đó thấy Trương Thiên Thành nghiêm túc nói: “Tôi nóinghiêm túc, cô cứ suy nghĩ kỹ đi, tôi thấy cô không nên ở Vũ thị đang ngày càng mại một kia.Về bên tôi, tôi sẽ cho cô tất cả những gì cô muốn”Vũ Linh Đan nhấp môi, nhìn ra ngoài cửa sổ.“Tôi rất ổn”“Tên cáo già Lương Học Đông kia từ lúc bố cô còn sống đã ngo ngoe rục rịch, chẳng qua với tư chất yếu kém của hắn thì không có khả năng leo trên vị trí tổng giám đốc của Vũ thị.Hiện nay, hắn đang vọng tưởng hợp tác cùng Trương thị, Phan thị để ổn định địa vị của hắn, cô cho rằng mọi chuyện vẫn còn đơn giản như cô nghĩ?”Trương Thiên Thành nói xong làm Vũ Linh Đan bỗng nhiên nhớ lại buổi gặp mặt vừa rồi, Lương Học Đông có vẻ như cố ý lợi dụng chính mình, khơi mào mâu thuẫn giữa Phan Bảo Thái và Trương Đức Phú, có vẻ như Lương Học Đông có khuynh hướng nghiên về phía Trương Đức Phú.“Không cần nói nữa, tôi sẽ không đến Trường thị” Vũ Linh Đan trực tiếp phủ nhận.“Không phải để cô đến Trường thị mà là tới Shine."Trương Thiên Thành sửa lại ý đúng cho Vũ Linh Đan hiểu."Shine?"Vũ Linh Đan sửng sốt.Một lúc lâu, Vũ Linh Đan mới hoàn hồn, Shine hình như là công ty mới thành lập của Trường Thiên Thành, đáng tiếc, đáp án của Vũ Linh Đan vẫn là cái lắc đầu.Trương Thiên Thành không muốn ép buộc cô, hắn vừa khởi động động cơ thì thấy bác sĩ gọi điện thoại tới cho cô: “Vũ tiểu thư, Phan tiên sinh đã thoát khỏi nguy hiểm, nhưng...”“Nhưng gì?”Vũ Linh Đan mới vừa thở phào một hơi, trái tim lại bị thắt chặt, nhanh chóng hỏi.“Tay phải của Phan tiên sinh vẫn luôn nắm chặt không mở, bên trong...”“Bên trong là một chiếc nhẫn”.