1. Cây ngô đồng tỏa bóng rợp cả con phố, gió thổi hiu hiu nhẹ nhàng. Tôi đứng ở góc phố, Nhậm Lưu Huyên bịt mắt tôi lại, sắp xếp biển hiệu và máy quay phim, sau đó, tôi chậm rãi vươn tay ra. Đây là hoạt động nghệ thuật biểu diễn công ích do chúng tôi tự tổ chức. Mới đầu mọi người chỉ đứng nhìn từ xa, thỉnh thoảng có một em bé tiến lại tươi cười chào tôi, tôi sẽ cúi người, nhẹ nhàng cho đứa trẻ một cái ôm. Theo sau là một cậu trai giao hàng, bị chiếc mũ sắt lạnh buốt chạm vào mặt khiến tôi không khỏi giật mình. “Ngày hôm nay của anh có tốt không?” Tôi dịu dàng hỏi. Cậu ta im lặng ba giây, giọng nói hơi nghẹn ngào, mang theo một chút khẩu âm Thiểm Bắc: “Khá tốt, rất ổn. Tôi phải đi đây, cơm hộp sắp lạnh rồi.” “Cố lên.” Pháo hoa nhân gian dừng lại trên người cậu ta, rồi lại bị gió thu hiu quạnh thổi bay, tiếng xe điện xa dần, cậu ta lại một lần nữa lái xe hướng về cuộc sống. Tôi đứng hồi lâu, cánh tay hơi mỏi.. “Chị ơi, chị có lạnh không?” Một cái cô gái tiến lại gần, nhón chân ôm tôi,…
Truyện tranh
Đang cập nhật ...
Truyện Audio
Đang cập nhật ...