Tác giả:

"Đã đến trạm Lạc Chi." Lúc Phương Tĩnh Dư đang ngủ mơ màng nghe thấy câu nói này bèn giật mình tỉnh dậy ngay lập tức. Cô thấy xe đã dừng lại, tài xế ở đằng trước còn đang hét lớn: “Ai đến trạm Lạc Chi thì xuống xe.” Phương Tĩnh Dư vội vàng lấy chiếc túi dưới ghế đứng dậy chuẩn bị xuống xe. Cô bước đi vội nên tất nhiên không nhìn thấy nụ cười quái dị toét đến tận mang tai của những hành khách còn lại trên xe, và con ngươi màu vàng dưới chiếc mũ của tài xế. Phương Tĩnh Dư năm nay tốt nghiệp đại học chuyên ngành tiếng Anh và được một họ hàng giới thiệu đến công ty của một người bạn để làm phiên dịch viên thực tập. Những cô gái vừa rời ghế nhà trường đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp như đóa hoa sắp nở, tràn đầy sức sống... Chính là con mồi tươi ngon mà loài yêu ma ưa thích. Cô đứng dưới biển báo dừng có dòng chữ Trạm Lạc Chi, nhìn theo chiếc xe buýt dần đi xa, rồi lại ngó xung quanh. Con đường dài vẫn trải nhựa, hai bên đường mọc hàng ngô đồng cao vút, không thấy ruộng lúa, thậm chí…

Chương 7

Ác Mộng Nơi Thành Cổ: Nam Chính Là Hồ LyTác giả: Phù HoaTruyện Đoản Văn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình"Đã đến trạm Lạc Chi." Lúc Phương Tĩnh Dư đang ngủ mơ màng nghe thấy câu nói này bèn giật mình tỉnh dậy ngay lập tức. Cô thấy xe đã dừng lại, tài xế ở đằng trước còn đang hét lớn: “Ai đến trạm Lạc Chi thì xuống xe.” Phương Tĩnh Dư vội vàng lấy chiếc túi dưới ghế đứng dậy chuẩn bị xuống xe. Cô bước đi vội nên tất nhiên không nhìn thấy nụ cười quái dị toét đến tận mang tai của những hành khách còn lại trên xe, và con ngươi màu vàng dưới chiếc mũ của tài xế. Phương Tĩnh Dư năm nay tốt nghiệp đại học chuyên ngành tiếng Anh và được một họ hàng giới thiệu đến công ty của một người bạn để làm phiên dịch viên thực tập. Những cô gái vừa rời ghế nhà trường đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp như đóa hoa sắp nở, tràn đầy sức sống... Chính là con mồi tươi ngon mà loài yêu ma ưa thích. Cô đứng dưới biển báo dừng có dòng chữ Trạm Lạc Chi, nhìn theo chiếc xe buýt dần đi xa, rồi lại ngó xung quanh. Con đường dài vẫn trải nhựa, hai bên đường mọc hàng ngô đồng cao vút, không thấy ruộng lúa, thậm chí… [Bảy] Kết thúc"Em không định ngồi dậy làm khoai tây và chải đầu cho ta sao? Phiền." Bạch Thú kéo kéo chăn của Phương Tĩnh Dư.“Anh tránh ra!” Phương Tĩnh Dư tr@n trụi nằm trong chăn rầu rĩ nói.Hắn nói muốn ăn cô, cô liền cho hắn ăn, kết quả cuối cùng hoàn toàn không phải là cái ăn kia! Uổng cho cô bình tĩnh nghĩ đến việc chịu chết, nhưng nào ngờ lại là thất thân trong trạng thái lơ mơ."Không phải anh nói muốn ăn tui sao?""Tối hôm qua ăn rồi, rất ngon, không phiền."Phương Tĩnh Dư câm nín che lại đôi má đỏ bừng của mình.Thấy cô không có ý định đi ra, Bạch Thú liền ôm cả người lẫn chăn đặt trên hành lang, cứ như thế quấn lấy cô cùng ngủ như thường ngày.Mặt trời chói chang, Phương Tĩnh Dư chui ra khỏi tấm chăn đầy hương trúc tươi mát, cô ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Bạch Thú. Khẽ nắm lấy mái tóc dài buông xõa của hắn trên chăn, sau đó cô lại chui vào trong chăn lần nữa.Bạch Thú mở mắt ra sau khi cô rúc vào chăn lại, trong đôi mắt xanh biếc vẫn luôn bình tĩnh của hắn ấy thế mà lại có ý cười ranh mãnh.Thói quen thích ăn khoai tây của hắn bắt đầu từ mười năm trước.Khi đó, có một cô bé mê ăn khoai tây lần đầu tiên xin mẹ học nấu ăn, và món cô ấy làm là khoai tây sốt chua cay. Món ăn đã làm xong và để đấy, nhưng lại bị một con hồ ly đi ngang qua ngửi thấy mùi thơm bèn vào ăn vụng hơn phân nửa, làm cho cô bé hay khóc nhè ngồi khóc trong phòng cả buổi chiều, đến nỗi đôi mắt đỏ hoe như con thỏ.Nhiều năm như vậy, khả năng nấu nướng của cô thực sự không tiến bộ chút nào, lúc hắn ăn miếng đầu tiên là đã cảm nhận được. Nghĩ tới đây, Bạch Thú cảm thấy mĩ mãn ôm chặt Phương Tĩnh Dư vào trong lòng rồi ngủ thiếp đi dưới ánh nắng ấm áp.

[Bảy] Kết thúc

"Em không định ngồi dậy làm khoai tây và chải đầu cho ta sao? Phiền." Bạch Thú kéo kéo chăn của Phương Tĩnh Dư.

“Anh tránh ra!” Phương Tĩnh Dư tr@n trụi nằm trong chăn rầu rĩ nói.

Hắn nói muốn ăn cô, cô liền cho hắn ăn, kết quả cuối cùng hoàn toàn không phải là cái ăn kia! Uổng cho cô bình tĩnh nghĩ đến việc chịu chết, nhưng nào ngờ lại là thất thân trong trạng thái lơ mơ.

"Không phải anh nói muốn ăn tui sao?"

"Tối hôm qua ăn rồi, rất ngon, không phiền."

Phương Tĩnh Dư câm nín che lại đôi má đỏ bừng của mình.

Thấy cô không có ý định đi ra, Bạch Thú liền ôm cả người lẫn chăn đặt trên hành lang, cứ như thế quấn lấy cô cùng ngủ như thường ngày.

Mặt trời chói chang, Phương Tĩnh Dư chui ra khỏi tấm chăn đầy hương trúc tươi mát, cô ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Bạch Thú. Khẽ nắm lấy mái tóc dài buông xõa của hắn trên chăn, sau đó cô lại chui vào trong chăn lần nữa.

Bạch Thú mở mắt ra sau khi cô rúc vào chăn lại, trong đôi mắt xanh biếc vẫn luôn bình tĩnh của hắn ấy thế mà lại có ý cười ranh mãnh.

Thói quen thích ăn khoai tây của hắn bắt đầu từ mười năm trước.

Khi đó, có một cô bé mê ăn khoai tây lần đầu tiên xin mẹ học nấu ăn, và món cô ấy làm là khoai tây sốt chua cay. Món ăn đã làm xong và để đấy, nhưng lại bị một con hồ ly đi ngang qua ngửi thấy mùi thơm bèn vào ăn vụng hơn phân nửa, làm cho cô bé hay khóc nhè ngồi khóc trong phòng cả buổi chiều, đến nỗi đôi mắt đỏ hoe như con thỏ.

Nhiều năm như vậy, khả năng nấu nướng của cô thực sự không tiến bộ chút nào, lúc hắn ăn miếng đầu tiên là đã cảm nhận được. Nghĩ tới đây, Bạch Thú cảm thấy mĩ mãn ôm chặt Phương Tĩnh Dư vào trong lòng rồi ngủ thiếp đi dưới ánh nắng ấm áp.

Ác Mộng Nơi Thành Cổ: Nam Chính Là Hồ LyTác giả: Phù HoaTruyện Đoản Văn, Truyện Linh Dị, Truyện Ngôn Tình"Đã đến trạm Lạc Chi." Lúc Phương Tĩnh Dư đang ngủ mơ màng nghe thấy câu nói này bèn giật mình tỉnh dậy ngay lập tức. Cô thấy xe đã dừng lại, tài xế ở đằng trước còn đang hét lớn: “Ai đến trạm Lạc Chi thì xuống xe.” Phương Tĩnh Dư vội vàng lấy chiếc túi dưới ghế đứng dậy chuẩn bị xuống xe. Cô bước đi vội nên tất nhiên không nhìn thấy nụ cười quái dị toét đến tận mang tai của những hành khách còn lại trên xe, và con ngươi màu vàng dưới chiếc mũ của tài xế. Phương Tĩnh Dư năm nay tốt nghiệp đại học chuyên ngành tiếng Anh và được một họ hàng giới thiệu đến công ty của một người bạn để làm phiên dịch viên thực tập. Những cô gái vừa rời ghế nhà trường đang ở độ tuổi thanh xuân tươi đẹp như đóa hoa sắp nở, tràn đầy sức sống... Chính là con mồi tươi ngon mà loài yêu ma ưa thích. Cô đứng dưới biển báo dừng có dòng chữ Trạm Lạc Chi, nhìn theo chiếc xe buýt dần đi xa, rồi lại ngó xung quanh. Con đường dài vẫn trải nhựa, hai bên đường mọc hàng ngô đồng cao vút, không thấy ruộng lúa, thậm chí… [Bảy] Kết thúc"Em không định ngồi dậy làm khoai tây và chải đầu cho ta sao? Phiền." Bạch Thú kéo kéo chăn của Phương Tĩnh Dư.“Anh tránh ra!” Phương Tĩnh Dư tr@n trụi nằm trong chăn rầu rĩ nói.Hắn nói muốn ăn cô, cô liền cho hắn ăn, kết quả cuối cùng hoàn toàn không phải là cái ăn kia! Uổng cho cô bình tĩnh nghĩ đến việc chịu chết, nhưng nào ngờ lại là thất thân trong trạng thái lơ mơ."Không phải anh nói muốn ăn tui sao?""Tối hôm qua ăn rồi, rất ngon, không phiền."Phương Tĩnh Dư câm nín che lại đôi má đỏ bừng của mình.Thấy cô không có ý định đi ra, Bạch Thú liền ôm cả người lẫn chăn đặt trên hành lang, cứ như thế quấn lấy cô cùng ngủ như thường ngày.Mặt trời chói chang, Phương Tĩnh Dư chui ra khỏi tấm chăn đầy hương trúc tươi mát, cô ngẩn ngơ nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Bạch Thú. Khẽ nắm lấy mái tóc dài buông xõa của hắn trên chăn, sau đó cô lại chui vào trong chăn lần nữa.Bạch Thú mở mắt ra sau khi cô rúc vào chăn lại, trong đôi mắt xanh biếc vẫn luôn bình tĩnh của hắn ấy thế mà lại có ý cười ranh mãnh.Thói quen thích ăn khoai tây của hắn bắt đầu từ mười năm trước.Khi đó, có một cô bé mê ăn khoai tây lần đầu tiên xin mẹ học nấu ăn, và món cô ấy làm là khoai tây sốt chua cay. Món ăn đã làm xong và để đấy, nhưng lại bị một con hồ ly đi ngang qua ngửi thấy mùi thơm bèn vào ăn vụng hơn phân nửa, làm cho cô bé hay khóc nhè ngồi khóc trong phòng cả buổi chiều, đến nỗi đôi mắt đỏ hoe như con thỏ.Nhiều năm như vậy, khả năng nấu nướng của cô thực sự không tiến bộ chút nào, lúc hắn ăn miếng đầu tiên là đã cảm nhận được. Nghĩ tới đây, Bạch Thú cảm thấy mĩ mãn ôm chặt Phương Tĩnh Dư vào trong lòng rồi ngủ thiếp đi dưới ánh nắng ấm áp.

Chương 7