(1) Mấy ngày trước tôi xem được một clip hài trên mạng, đại khái là khi nhận phải cuộc gọi lừa đảo thì bật một đoạn ghi âm tai nạn giao thông lên, trên tiêu đề ghi là “Làm cách nào để đối phương áy náy cả đời.” Không ngờ hôm nay phải dùng tới. Lúc đối phương gọi đến, mặc dù giọng nói thực sự rất êm tai, nhưng mở miệng ra là cô này cô nọ, lại còn liên quan đến thẻ ngân hàng thì đúng là lừa đảo không nghi ngờ gì nữa. Tôi thong thả mở một đoạn ghi âm, gào lên một tiếng tượng trưng. Quả nhiên, đầu dây bên kia im lặng trong nháy mắt. Khi cúp điện thoại, hình như tôi còn nghe thấy giọng run rẩy của người đó. Không tệ, lừa đảo có lương tri, còn biết sám hối. Tôi tưởng chuyện này đã kết thúc nhưng mấy phút sau, bạn cùng phòng đẩy cửa vào, hồng hộc nhìn tôi hỏi: “Nghe nói bà xảy ra tai nạn giao thông? Không sao chứ?” Hả? Tôi bị tai nạn giao thông? Đây chả phải là tôi nói dối với tên lừa đảo kia à? Tôi bối rối giải thích với cô ấy: “Không có.” Bạn cùng phòng ngồi trên ghế thở phì phò, uống một…

Chương 11

Cuộc Gọi Lừa ĐảoTác giả: 一口一个小甜饼Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) Mấy ngày trước tôi xem được một clip hài trên mạng, đại khái là khi nhận phải cuộc gọi lừa đảo thì bật một đoạn ghi âm tai nạn giao thông lên, trên tiêu đề ghi là “Làm cách nào để đối phương áy náy cả đời.” Không ngờ hôm nay phải dùng tới. Lúc đối phương gọi đến, mặc dù giọng nói thực sự rất êm tai, nhưng mở miệng ra là cô này cô nọ, lại còn liên quan đến thẻ ngân hàng thì đúng là lừa đảo không nghi ngờ gì nữa. Tôi thong thả mở một đoạn ghi âm, gào lên một tiếng tượng trưng. Quả nhiên, đầu dây bên kia im lặng trong nháy mắt. Khi cúp điện thoại, hình như tôi còn nghe thấy giọng run rẩy của người đó. Không tệ, lừa đảo có lương tri, còn biết sám hối. Tôi tưởng chuyện này đã kết thúc nhưng mấy phút sau, bạn cùng phòng đẩy cửa vào, hồng hộc nhìn tôi hỏi: “Nghe nói bà xảy ra tai nạn giao thông? Không sao chứ?” Hả? Tôi bị tai nạn giao thông? Đây chả phải là tôi nói dối với tên lừa đảo kia à? Tôi bối rối giải thích với cô ấy: “Không có.” Bạn cùng phòng ngồi trên ghế thở phì phò, uống một… (11)Trong thư viện ngày hôm đó, tôi không dám nhớ lại mình đã cùng Lâm Tùy Tinh đọc sách cả buổi như thế nào.Nói là đọc nhưng thực ra tôi luôn nhìn lén cậu ấy, muốn hỏi rất nhiều nhưng lại sợ nhận được câu trả lời không hay.Bạn cùng phòng của tôi nói rất đúng, tôi đã bị mê hoặc điên đảo rồi.Vài ngày sau đó, việc làm quen trong phòng thí nghiệm diễn ra khá bình thường, nhưng mỗi lần tôi hướng dẫn cậu ấy cách sử dụng dụng cụ, Lâm Tùy Tinh luôn quan sát rất nghiêm túc, chỉ là ánh mắt ấy quá nóng bỏng.Có lần tôi không nhịn được hỏi: “Cậu đang nghiêm túc đấy chứ?”Cậu ấy chống cằm, thấy tôi hỏi nên hơi giật mình, mỉm cười: “Tôi có thể nghiêm túc hơn.”Tôi:…Sao cảm giác như tôi đang bị trêu ghẹo vậy nhỉ?Sau đó, mỗi ngày ở phòng thí nghiệm, bàn làm việc của tôi luôn ngăn nắp, mỗi sáng có một hộp sữa và một thanh kẹo.Ngay cả giáo sư cũng hỏi đùa tôi: “Đang hẹn hò à?”Tôi xấu hổ đến mức xua tay và nói: “Dạ không.”Thoáng nhìn qua, Lâm Tùy Tinh cúi đầu, môi mím lại thành một đường thẳng.Biết cậu ấy một thời gian, tôi hiểu rõ cậu đang không vui.Nhưng tôi lại không biết cách dỗ dành cậu ấy như thế nào.

(11)

Trong thư viện ngày hôm đó, tôi không dám nhớ lại mình đã cùng Lâm Tùy Tinh đọc sách cả buổi như thế nào.

Nói là đọc nhưng thực ra tôi luôn nhìn lén cậu ấy, muốn hỏi rất nhiều nhưng lại sợ nhận được câu trả lời không hay.

Bạn cùng phòng của tôi nói rất đúng, tôi đã bị mê hoặc điên đảo rồi.

Vài ngày sau đó, việc làm quen trong phòng thí nghiệm diễn ra khá bình thường, nhưng mỗi lần tôi hướng dẫn cậu ấy cách sử dụng dụng cụ, Lâm Tùy Tinh luôn quan sát rất nghiêm túc, chỉ là ánh mắt ấy quá nóng bỏng.

Có lần tôi không nhịn được hỏi: “Cậu đang nghiêm túc đấy chứ?”

Cậu ấy chống cằm, thấy tôi hỏi nên hơi giật mình, mỉm cười: “Tôi có thể nghiêm túc hơn.”

Tôi:…

Sao cảm giác như tôi đang bị trêu ghẹo vậy nhỉ?

Sau đó, mỗi ngày ở phòng thí nghiệm, bàn làm việc của tôi luôn ngăn nắp, mỗi sáng có một hộp sữa và một thanh kẹo.

Ngay cả giáo sư cũng hỏi đùa tôi: “Đang hẹn hò à?”

Tôi xấu hổ đến mức xua tay và nói: “Dạ không.”

Thoáng nhìn qua, Lâm Tùy Tinh cúi đầu, môi mím lại thành một đường thẳng.

Biết cậu ấy một thời gian, tôi hiểu rõ cậu đang không vui.

Nhưng tôi lại không biết cách dỗ dành cậu ấy như thế nào.

Cuộc Gọi Lừa ĐảoTác giả: 一口一个小甜饼Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) Mấy ngày trước tôi xem được một clip hài trên mạng, đại khái là khi nhận phải cuộc gọi lừa đảo thì bật một đoạn ghi âm tai nạn giao thông lên, trên tiêu đề ghi là “Làm cách nào để đối phương áy náy cả đời.” Không ngờ hôm nay phải dùng tới. Lúc đối phương gọi đến, mặc dù giọng nói thực sự rất êm tai, nhưng mở miệng ra là cô này cô nọ, lại còn liên quan đến thẻ ngân hàng thì đúng là lừa đảo không nghi ngờ gì nữa. Tôi thong thả mở một đoạn ghi âm, gào lên một tiếng tượng trưng. Quả nhiên, đầu dây bên kia im lặng trong nháy mắt. Khi cúp điện thoại, hình như tôi còn nghe thấy giọng run rẩy của người đó. Không tệ, lừa đảo có lương tri, còn biết sám hối. Tôi tưởng chuyện này đã kết thúc nhưng mấy phút sau, bạn cùng phòng đẩy cửa vào, hồng hộc nhìn tôi hỏi: “Nghe nói bà xảy ra tai nạn giao thông? Không sao chứ?” Hả? Tôi bị tai nạn giao thông? Đây chả phải là tôi nói dối với tên lừa đảo kia à? Tôi bối rối giải thích với cô ấy: “Không có.” Bạn cùng phòng ngồi trên ghế thở phì phò, uống một… (11)Trong thư viện ngày hôm đó, tôi không dám nhớ lại mình đã cùng Lâm Tùy Tinh đọc sách cả buổi như thế nào.Nói là đọc nhưng thực ra tôi luôn nhìn lén cậu ấy, muốn hỏi rất nhiều nhưng lại sợ nhận được câu trả lời không hay.Bạn cùng phòng của tôi nói rất đúng, tôi đã bị mê hoặc điên đảo rồi.Vài ngày sau đó, việc làm quen trong phòng thí nghiệm diễn ra khá bình thường, nhưng mỗi lần tôi hướng dẫn cậu ấy cách sử dụng dụng cụ, Lâm Tùy Tinh luôn quan sát rất nghiêm túc, chỉ là ánh mắt ấy quá nóng bỏng.Có lần tôi không nhịn được hỏi: “Cậu đang nghiêm túc đấy chứ?”Cậu ấy chống cằm, thấy tôi hỏi nên hơi giật mình, mỉm cười: “Tôi có thể nghiêm túc hơn.”Tôi:…Sao cảm giác như tôi đang bị trêu ghẹo vậy nhỉ?Sau đó, mỗi ngày ở phòng thí nghiệm, bàn làm việc của tôi luôn ngăn nắp, mỗi sáng có một hộp sữa và một thanh kẹo.Ngay cả giáo sư cũng hỏi đùa tôi: “Đang hẹn hò à?”Tôi xấu hổ đến mức xua tay và nói: “Dạ không.”Thoáng nhìn qua, Lâm Tùy Tinh cúi đầu, môi mím lại thành một đường thẳng.Biết cậu ấy một thời gian, tôi hiểu rõ cậu đang không vui.Nhưng tôi lại không biết cách dỗ dành cậu ấy như thế nào.

Chương 11