(1) Mấy ngày trước tôi xem được một clip hài trên mạng, đại khái là khi nhận phải cuộc gọi lừa đảo thì bật một đoạn ghi âm tai nạn giao thông lên, trên tiêu đề ghi là “Làm cách nào để đối phương áy náy cả đời.” Không ngờ hôm nay phải dùng tới. Lúc đối phương gọi đến, mặc dù giọng nói thực sự rất êm tai, nhưng mở miệng ra là cô này cô nọ, lại còn liên quan đến thẻ ngân hàng thì đúng là lừa đảo không nghi ngờ gì nữa. Tôi thong thả mở một đoạn ghi âm, gào lên một tiếng tượng trưng. Quả nhiên, đầu dây bên kia im lặng trong nháy mắt. Khi cúp điện thoại, hình như tôi còn nghe thấy giọng run rẩy của người đó. Không tệ, lừa đảo có lương tri, còn biết sám hối. Tôi tưởng chuyện này đã kết thúc nhưng mấy phút sau, bạn cùng phòng đẩy cửa vào, hồng hộc nhìn tôi hỏi: “Nghe nói bà xảy ra tai nạn giao thông? Không sao chứ?” Hả? Tôi bị tai nạn giao thông? Đây chả phải là tôi nói dối với tên lừa đảo kia à? Tôi bối rối giải thích với cô ấy: “Không có.” Bạn cùng phòng ngồi trên ghế thở phì phò, uống một…
Chương 16
Cuộc Gọi Lừa ĐảoTác giả: 一口一个小甜饼Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) Mấy ngày trước tôi xem được một clip hài trên mạng, đại khái là khi nhận phải cuộc gọi lừa đảo thì bật một đoạn ghi âm tai nạn giao thông lên, trên tiêu đề ghi là “Làm cách nào để đối phương áy náy cả đời.” Không ngờ hôm nay phải dùng tới. Lúc đối phương gọi đến, mặc dù giọng nói thực sự rất êm tai, nhưng mở miệng ra là cô này cô nọ, lại còn liên quan đến thẻ ngân hàng thì đúng là lừa đảo không nghi ngờ gì nữa. Tôi thong thả mở một đoạn ghi âm, gào lên một tiếng tượng trưng. Quả nhiên, đầu dây bên kia im lặng trong nháy mắt. Khi cúp điện thoại, hình như tôi còn nghe thấy giọng run rẩy của người đó. Không tệ, lừa đảo có lương tri, còn biết sám hối. Tôi tưởng chuyện này đã kết thúc nhưng mấy phút sau, bạn cùng phòng đẩy cửa vào, hồng hộc nhìn tôi hỏi: “Nghe nói bà xảy ra tai nạn giao thông? Không sao chứ?” Hả? Tôi bị tai nạn giao thông? Đây chả phải là tôi nói dối với tên lừa đảo kia à? Tôi bối rối giải thích với cô ấy: “Không có.” Bạn cùng phòng ngồi trên ghế thở phì phò, uống một… (16)Có manh mối mấu chốt rồi, vừa về đến nhà là tôi chạy thẳng vào phòng làm việc, lật album ảnh từ hồi đi học đến nay ra, quả nhiên phát hiện ra điểm không đúng.Bởi vì tôi lớn hơn cậu ấy 4 tuổi nên hồi học cấp hai và cấp ba không học chung trường, nhưng là một học sinh xuất sắc nên đôi khi tôi có quay lại trường để diễn thuyết.Lúc này các học sinh đại diện sẽ chụp chung ảnh với tôi, tôi phát hiện trong mỗi góc hình, ánh mắt của Lâm Tùy Tinh luôn hướng về tôi, không bao giờ nhìn vào máy ảnh, trông cậu ấy vừa ngây ngô mà sôi nổi.Phát hiện này khiến tôi kinh ngạc, rốt cuộc mấy năm nay tôi đã bỏ lỡ những gì?Tôi không nhịn nổi vội vàng nhắn tin cho cậu ấy, hỏi vì sao lại thích tôi từ bé.Ban đầu Lâm Tùy Tinh giả chết, sau đó bị tôi dính lấy như keo nên mới nói cho tôi biết chân tướng.Thì ra khi Lâm Tùy Tinh còn bé, bởi vì quá giống con gái nên bị bắt nạt, lúc đó tôi đi ngang qua cứu được cậu ấy còn mua kẹo cho cậu ấy ăn.Không thể nào, tôi hoàn toàn không nhớ chuyện này!Chẳng trách, chẳng trách Lâm Tùy Tinh luôn mua kẹo cho tôi, lại còn là loại tôi thích ăn nhất.Thì ra cậu ấy luôn ghi nhớ viên kẹo đó từ lâu.Nhìn lại những bức ảnh cũ, dáng vẻ ngây ngô của Lâm Tùy Tinh khớp với bây giờ, mở ra cả một bức tranh thanh xuân.Tôi nóng lòng muốn gặp cậu ấy.Đợi đến buổi tối, tôi mang theo những viên kẹo quen thuộc kia trốn ra khỏi nhà, đến địa điểm ước định của chúng tôi.Lâm Tùy Tinh đứng dưới ánh đèn đường, lẳng lặng nhìn tôi, ánh sáng dìu dịu bao trùm xung quanh cậu ấy.Tôi bước trên tuyết, bước từng bước đến bên cậu, lúc đến trước mặt bỗng nhiên Lâm Tùy Tinh mỉm cười.Tôi hỏi cậu ấy cười gì.Cậu nói: “Anh chỉ cảm thấy cuối cùng không cần phải ngưỡng mộ những ngôi sao kia nữa.”Cậu ấy dừng lại rồi nắm tay tôi, “Vì ngôi sao của anh đang tới rồi.”Tôi không nhịn được mỉm cười, trong lòng tràn đầy ấm áp, lấy viên kẹo trái cây từ trong túi ra cẩn thận nhét vào miệng cậu ấy.Lâm Tùy Tinh sửng sốt, sau đó nở một nụ cười.Tôi hỏi cậu ấy: “Bây giờ kẹo còn ngọt không?”Lâm Tùy Tinh suy nghĩ một lát rồi đột nhiên cúi xuống hôn tôi, trong nháy mắt vị ngọt lan tràn khắp cả khoang miệng.“Anh nghĩ bây giờ là ngọt nhất.”
(16)
Có manh mối mấu chốt rồi, vừa về đến nhà là tôi chạy thẳng vào phòng làm việc, lật album ảnh từ hồi đi học đến nay ra, quả nhiên phát hiện ra điểm không đúng.
Bởi vì tôi lớn hơn cậu ấy 4 tuổi nên hồi học cấp hai và cấp ba không học chung trường, nhưng là một học sinh xuất sắc nên đôi khi tôi có quay lại trường để diễn thuyết.
Lúc này các học sinh đại diện sẽ chụp chung ảnh với tôi, tôi phát hiện trong mỗi góc hình, ánh mắt của Lâm Tùy Tinh luôn hướng về tôi, không bao giờ nhìn vào máy ảnh, trông cậu ấy vừa ngây ngô mà sôi nổi.
Phát hiện này khiến tôi kinh ngạc, rốt cuộc mấy năm nay tôi đã bỏ lỡ những gì?
Tôi không nhịn nổi vội vàng nhắn tin cho cậu ấy, hỏi vì sao lại thích tôi từ bé.
Ban đầu Lâm Tùy Tinh giả chết, sau đó bị tôi dính lấy như keo nên mới nói cho tôi biết chân tướng.
Thì ra khi Lâm Tùy Tinh còn bé, bởi vì quá giống con gái nên bị bắt nạt, lúc đó tôi đi ngang qua cứu được cậu ấy còn mua kẹo cho cậu ấy ăn.
Không thể nào, tôi hoàn toàn không nhớ chuyện này!
Chẳng trách, chẳng trách Lâm Tùy Tinh luôn mua kẹo cho tôi, lại còn là loại tôi thích ăn nhất.
Thì ra cậu ấy luôn ghi nhớ viên kẹo đó từ lâu.
Nhìn lại những bức ảnh cũ, dáng vẻ ngây ngô của Lâm Tùy Tinh khớp với bây giờ, mở ra cả một bức tranh thanh xuân.
Tôi nóng lòng muốn gặp cậu ấy.
Đợi đến buổi tối, tôi mang theo những viên kẹo quen thuộc kia trốn ra khỏi nhà, đến địa điểm ước định của chúng tôi.
Lâm Tùy Tinh đứng dưới ánh đèn đường, lẳng lặng nhìn tôi, ánh sáng dìu dịu bao trùm xung quanh cậu ấy.
Tôi bước trên tuyết, bước từng bước đến bên cậu, lúc đến trước mặt bỗng nhiên Lâm Tùy Tinh mỉm cười.
Tôi hỏi cậu ấy cười gì.
Cậu nói: “Anh chỉ cảm thấy cuối cùng không cần phải ngưỡng mộ những ngôi sao kia nữa.”
Cậu ấy dừng lại rồi nắm tay tôi, “Vì ngôi sao của anh đang tới rồi.”
Tôi không nhịn được mỉm cười, trong lòng tràn đầy ấm áp, lấy viên kẹo trái cây từ trong túi ra cẩn thận nhét vào miệng cậu ấy.
Lâm Tùy Tinh sửng sốt, sau đó nở một nụ cười.
Tôi hỏi cậu ấy: “Bây giờ kẹo còn ngọt không?”
Lâm Tùy Tinh suy nghĩ một lát rồi đột nhiên cúi xuống hôn tôi, trong nháy mắt vị ngọt lan tràn khắp cả khoang miệng.
“Anh nghĩ bây giờ là ngọt nhất.”
Cuộc Gọi Lừa ĐảoTác giả: 一口一个小甜饼Truyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình(1) Mấy ngày trước tôi xem được một clip hài trên mạng, đại khái là khi nhận phải cuộc gọi lừa đảo thì bật một đoạn ghi âm tai nạn giao thông lên, trên tiêu đề ghi là “Làm cách nào để đối phương áy náy cả đời.” Không ngờ hôm nay phải dùng tới. Lúc đối phương gọi đến, mặc dù giọng nói thực sự rất êm tai, nhưng mở miệng ra là cô này cô nọ, lại còn liên quan đến thẻ ngân hàng thì đúng là lừa đảo không nghi ngờ gì nữa. Tôi thong thả mở một đoạn ghi âm, gào lên một tiếng tượng trưng. Quả nhiên, đầu dây bên kia im lặng trong nháy mắt. Khi cúp điện thoại, hình như tôi còn nghe thấy giọng run rẩy của người đó. Không tệ, lừa đảo có lương tri, còn biết sám hối. Tôi tưởng chuyện này đã kết thúc nhưng mấy phút sau, bạn cùng phòng đẩy cửa vào, hồng hộc nhìn tôi hỏi: “Nghe nói bà xảy ra tai nạn giao thông? Không sao chứ?” Hả? Tôi bị tai nạn giao thông? Đây chả phải là tôi nói dối với tên lừa đảo kia à? Tôi bối rối giải thích với cô ấy: “Không có.” Bạn cùng phòng ngồi trên ghế thở phì phò, uống một… (16)Có manh mối mấu chốt rồi, vừa về đến nhà là tôi chạy thẳng vào phòng làm việc, lật album ảnh từ hồi đi học đến nay ra, quả nhiên phát hiện ra điểm không đúng.Bởi vì tôi lớn hơn cậu ấy 4 tuổi nên hồi học cấp hai và cấp ba không học chung trường, nhưng là một học sinh xuất sắc nên đôi khi tôi có quay lại trường để diễn thuyết.Lúc này các học sinh đại diện sẽ chụp chung ảnh với tôi, tôi phát hiện trong mỗi góc hình, ánh mắt của Lâm Tùy Tinh luôn hướng về tôi, không bao giờ nhìn vào máy ảnh, trông cậu ấy vừa ngây ngô mà sôi nổi.Phát hiện này khiến tôi kinh ngạc, rốt cuộc mấy năm nay tôi đã bỏ lỡ những gì?Tôi không nhịn nổi vội vàng nhắn tin cho cậu ấy, hỏi vì sao lại thích tôi từ bé.Ban đầu Lâm Tùy Tinh giả chết, sau đó bị tôi dính lấy như keo nên mới nói cho tôi biết chân tướng.Thì ra khi Lâm Tùy Tinh còn bé, bởi vì quá giống con gái nên bị bắt nạt, lúc đó tôi đi ngang qua cứu được cậu ấy còn mua kẹo cho cậu ấy ăn.Không thể nào, tôi hoàn toàn không nhớ chuyện này!Chẳng trách, chẳng trách Lâm Tùy Tinh luôn mua kẹo cho tôi, lại còn là loại tôi thích ăn nhất.Thì ra cậu ấy luôn ghi nhớ viên kẹo đó từ lâu.Nhìn lại những bức ảnh cũ, dáng vẻ ngây ngô của Lâm Tùy Tinh khớp với bây giờ, mở ra cả một bức tranh thanh xuân.Tôi nóng lòng muốn gặp cậu ấy.Đợi đến buổi tối, tôi mang theo những viên kẹo quen thuộc kia trốn ra khỏi nhà, đến địa điểm ước định của chúng tôi.Lâm Tùy Tinh đứng dưới ánh đèn đường, lẳng lặng nhìn tôi, ánh sáng dìu dịu bao trùm xung quanh cậu ấy.Tôi bước trên tuyết, bước từng bước đến bên cậu, lúc đến trước mặt bỗng nhiên Lâm Tùy Tinh mỉm cười.Tôi hỏi cậu ấy cười gì.Cậu nói: “Anh chỉ cảm thấy cuối cùng không cần phải ngưỡng mộ những ngôi sao kia nữa.”Cậu ấy dừng lại rồi nắm tay tôi, “Vì ngôi sao của anh đang tới rồi.”Tôi không nhịn được mỉm cười, trong lòng tràn đầy ấm áp, lấy viên kẹo trái cây từ trong túi ra cẩn thận nhét vào miệng cậu ấy.Lâm Tùy Tinh sửng sốt, sau đó nở một nụ cười.Tôi hỏi cậu ấy: “Bây giờ kẹo còn ngọt không?”Lâm Tùy Tinh suy nghĩ một lát rồi đột nhiên cúi xuống hôn tôi, trong nháy mắt vị ngọt lan tràn khắp cả khoang miệng.“Anh nghĩ bây giờ là ngọt nhất.”