Tác giả:

1, Sáng sớm, tôi vừa bước vào giảng đường. Cô bạn thân tỏ vẻ khó xử cho tôi xem một video. Nói với tôi, “Tiêu Tiêu, giáo thảo mà cậu yêu thầm… ừm... một lời khó nói hết, cậu xem video đi.” Trong video. Gương mặt lạnh lùng và tuấn tú của Tiêu Việt hiện ra. Lúc này, anh đang mặc đồ công nhân, đội mũ bảo hộ ngồi xổm trước công trường ăn cơm, trông hơi mất hình tượng. Anh ăn rất ngon lành. Mắt tôi sáng lên. “Da anh ấy trắng thật, cơ bắp trên tay của anh cũng rất dễ nhìn, đúng kiểu mặc quần áo thì gầy, cởi ra thì…” Bạn tôi cạn cmn lời nhìn tôi. Vấn đề ở chỗ này. Trong video, một phóng viên cầm micro và máy quay đến phỏng vấn Tiêu Việt. “Nếu có cho anh 5 triệu, anh sẽ làm gì?” Anh nghe xong lời này, sắc mặt trở nên tái mét. Trông giống như bị dọa, anh lấy chiếc điện thoại bị vỡ nát màn hình ra rồi nhìn chằm chằm vào nó. Sau đó thở phào nhẹ nhõm. Anh tức giận nhìn phóng viên mắng, “Cô bị bệ nh tâ m th ần à, sao có thể s ỉ nh ụ c tôi như thế?” Nữ phóng viên ngây người trước lời trách mắng của…

Chương 2

Yêu Thầm Nam Thần Sập PhòngTác giả: Lạc Khê NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1, Sáng sớm, tôi vừa bước vào giảng đường. Cô bạn thân tỏ vẻ khó xử cho tôi xem một video. Nói với tôi, “Tiêu Tiêu, giáo thảo mà cậu yêu thầm… ừm... một lời khó nói hết, cậu xem video đi.” Trong video. Gương mặt lạnh lùng và tuấn tú của Tiêu Việt hiện ra. Lúc này, anh đang mặc đồ công nhân, đội mũ bảo hộ ngồi xổm trước công trường ăn cơm, trông hơi mất hình tượng. Anh ăn rất ngon lành. Mắt tôi sáng lên. “Da anh ấy trắng thật, cơ bắp trên tay của anh cũng rất dễ nhìn, đúng kiểu mặc quần áo thì gầy, cởi ra thì…” Bạn tôi cạn cmn lời nhìn tôi. Vấn đề ở chỗ này. Trong video, một phóng viên cầm micro và máy quay đến phỏng vấn Tiêu Việt. “Nếu có cho anh 5 triệu, anh sẽ làm gì?” Anh nghe xong lời này, sắc mặt trở nên tái mét. Trông giống như bị dọa, anh lấy chiếc điện thoại bị vỡ nát màn hình ra rồi nhìn chằm chằm vào nó. Sau đó thở phào nhẹ nhõm. Anh tức giận nhìn phóng viên mắng, “Cô bị bệ nh tâ m th ần à, sao có thể s ỉ nh ụ c tôi như thế?” Nữ phóng viên ngây người trước lời trách mắng của… 2,Anh không để ý đến ánh mắt kì lạ của mọi người xung quanh.Vẫn đi đến hàng ghế đầu như mọi hôm.Bước đến trước mặt hoa khôi.Anh đã theo đuổi cô ấy gần một tháng rồi.Đặt sữa bò tình yêu và bánh bao cua lên bàn cô ấy.Tôi rất khó chịu khi thấy cảnh này, ánh mắt mờ đi.Người mà tôi yêu thầm ba năm, lại thích người khác.Tôi đang chuẩn bị quay mặt đi, thì ánh mắt Tiêu Việt hướng về phía tôi.Còn chưa kịp hoảng hốt anh ấy đã nhìn đi chỗ khác.Tôi có cảm giác hơi mất mát, Tiêu Việt chỉ lơ đãng nhìn đến tôi mà tôi lại để ý như vậy.“Từ giờ về sau đừng mang bữa sáng cho tôi nữa.”Hoa khôi trước kia luôn bẽn lẽn cười với Tiêu Việt nhưng hôm nay lại uyển chuyển từ chối anh ấy.Tiêu Việt nghe xong thở phào, lập tức hỏi lại.“Vậy là cậu từ chối đúng không?”Hoa khôi gần như cạn lời.Người bạn bên cạnh chen vào nói: “Cậu còn không hiểu à? Cuối tuần còn phải đến công trường làm việc, vậy mà còn mặt dày mang đồ ăn sáng cho Duyệt Duyệt mỗi ngày. Cậu có biết mọi người đang chê cười Duyệt Duyệt thế nào không?”Tiêu Việt khó hiểu.“Bọn họ chê cười cô ta thì liên quan gì đến tôi?”Anh ngồi phía sau tôi, cau mày tự hỏi.Ngày nào Tiêu Việt cũng ngồi ở dãy cuối cùng.Vậy nên tôi cũng nhờ bạn thân chiếm cho tôi một chỗ ngồi trước anh.Nghĩ đến Tiêu Việt đang ngồi phía sau tôi.Tôi lo lắng đến mức lạnh cả sống lưng, thậm chí không dám quay đầu lại.Mấy nam sinh bình thường hay đi cùng Tiêu Việt…Giờ lại cười nhạo anh.“Tiêu Việt, nghe nói cậu khinh thường 5 triệu? Khinh thường nó không mua nổi một chiếc xe thể thao? Sao bây giờ tôi mới biết cậu giỏi bốc phét như vậy nhỉ?”“Chúng tôi rất tò mò sao cậu lại sĩ diện đến mức khinh thường 5 triệu?”Tôi nghe thấy Tiêu Việt cười đểu, “Có vấn đề gì sao? Tôi nói sai à?”Bọn họ giật giật khóe miệng, còn muốn nói tiếp.Chuông vào lớp vang lên, bọn họ đành im lặng trở về vị trí của mình.

Yêu Thầm Nam Thần Sập PhòngTác giả: Lạc Khê NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1, Sáng sớm, tôi vừa bước vào giảng đường. Cô bạn thân tỏ vẻ khó xử cho tôi xem một video. Nói với tôi, “Tiêu Tiêu, giáo thảo mà cậu yêu thầm… ừm... một lời khó nói hết, cậu xem video đi.” Trong video. Gương mặt lạnh lùng và tuấn tú của Tiêu Việt hiện ra. Lúc này, anh đang mặc đồ công nhân, đội mũ bảo hộ ngồi xổm trước công trường ăn cơm, trông hơi mất hình tượng. Anh ăn rất ngon lành. Mắt tôi sáng lên. “Da anh ấy trắng thật, cơ bắp trên tay của anh cũng rất dễ nhìn, đúng kiểu mặc quần áo thì gầy, cởi ra thì…” Bạn tôi cạn cmn lời nhìn tôi. Vấn đề ở chỗ này. Trong video, một phóng viên cầm micro và máy quay đến phỏng vấn Tiêu Việt. “Nếu có cho anh 5 triệu, anh sẽ làm gì?” Anh nghe xong lời này, sắc mặt trở nên tái mét. Trông giống như bị dọa, anh lấy chiếc điện thoại bị vỡ nát màn hình ra rồi nhìn chằm chằm vào nó. Sau đó thở phào nhẹ nhõm. Anh tức giận nhìn phóng viên mắng, “Cô bị bệ nh tâ m th ần à, sao có thể s ỉ nh ụ c tôi như thế?” Nữ phóng viên ngây người trước lời trách mắng của… 2,Anh không để ý đến ánh mắt kì lạ của mọi người xung quanh.Vẫn đi đến hàng ghế đầu như mọi hôm.Bước đến trước mặt hoa khôi.Anh đã theo đuổi cô ấy gần một tháng rồi.Đặt sữa bò tình yêu và bánh bao cua lên bàn cô ấy.Tôi rất khó chịu khi thấy cảnh này, ánh mắt mờ đi.Người mà tôi yêu thầm ba năm, lại thích người khác.Tôi đang chuẩn bị quay mặt đi, thì ánh mắt Tiêu Việt hướng về phía tôi.Còn chưa kịp hoảng hốt anh ấy đã nhìn đi chỗ khác.Tôi có cảm giác hơi mất mát, Tiêu Việt chỉ lơ đãng nhìn đến tôi mà tôi lại để ý như vậy.“Từ giờ về sau đừng mang bữa sáng cho tôi nữa.”Hoa khôi trước kia luôn bẽn lẽn cười với Tiêu Việt nhưng hôm nay lại uyển chuyển từ chối anh ấy.Tiêu Việt nghe xong thở phào, lập tức hỏi lại.“Vậy là cậu từ chối đúng không?”Hoa khôi gần như cạn lời.Người bạn bên cạnh chen vào nói: “Cậu còn không hiểu à? Cuối tuần còn phải đến công trường làm việc, vậy mà còn mặt dày mang đồ ăn sáng cho Duyệt Duyệt mỗi ngày. Cậu có biết mọi người đang chê cười Duyệt Duyệt thế nào không?”Tiêu Việt khó hiểu.“Bọn họ chê cười cô ta thì liên quan gì đến tôi?”Anh ngồi phía sau tôi, cau mày tự hỏi.Ngày nào Tiêu Việt cũng ngồi ở dãy cuối cùng.Vậy nên tôi cũng nhờ bạn thân chiếm cho tôi một chỗ ngồi trước anh.Nghĩ đến Tiêu Việt đang ngồi phía sau tôi.Tôi lo lắng đến mức lạnh cả sống lưng, thậm chí không dám quay đầu lại.Mấy nam sinh bình thường hay đi cùng Tiêu Việt…Giờ lại cười nhạo anh.“Tiêu Việt, nghe nói cậu khinh thường 5 triệu? Khinh thường nó không mua nổi một chiếc xe thể thao? Sao bây giờ tôi mới biết cậu giỏi bốc phét như vậy nhỉ?”“Chúng tôi rất tò mò sao cậu lại sĩ diện đến mức khinh thường 5 triệu?”Tôi nghe thấy Tiêu Việt cười đểu, “Có vấn đề gì sao? Tôi nói sai à?”Bọn họ giật giật khóe miệng, còn muốn nói tiếp.Chuông vào lớp vang lên, bọn họ đành im lặng trở về vị trí của mình.

Yêu Thầm Nam Thần Sập PhòngTác giả: Lạc Khê NhiTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình1, Sáng sớm, tôi vừa bước vào giảng đường. Cô bạn thân tỏ vẻ khó xử cho tôi xem một video. Nói với tôi, “Tiêu Tiêu, giáo thảo mà cậu yêu thầm… ừm... một lời khó nói hết, cậu xem video đi.” Trong video. Gương mặt lạnh lùng và tuấn tú của Tiêu Việt hiện ra. Lúc này, anh đang mặc đồ công nhân, đội mũ bảo hộ ngồi xổm trước công trường ăn cơm, trông hơi mất hình tượng. Anh ăn rất ngon lành. Mắt tôi sáng lên. “Da anh ấy trắng thật, cơ bắp trên tay của anh cũng rất dễ nhìn, đúng kiểu mặc quần áo thì gầy, cởi ra thì…” Bạn tôi cạn cmn lời nhìn tôi. Vấn đề ở chỗ này. Trong video, một phóng viên cầm micro và máy quay đến phỏng vấn Tiêu Việt. “Nếu có cho anh 5 triệu, anh sẽ làm gì?” Anh nghe xong lời này, sắc mặt trở nên tái mét. Trông giống như bị dọa, anh lấy chiếc điện thoại bị vỡ nát màn hình ra rồi nhìn chằm chằm vào nó. Sau đó thở phào nhẹ nhõm. Anh tức giận nhìn phóng viên mắng, “Cô bị bệ nh tâ m th ần à, sao có thể s ỉ nh ụ c tôi như thế?” Nữ phóng viên ngây người trước lời trách mắng của… 2,Anh không để ý đến ánh mắt kì lạ của mọi người xung quanh.Vẫn đi đến hàng ghế đầu như mọi hôm.Bước đến trước mặt hoa khôi.Anh đã theo đuổi cô ấy gần một tháng rồi.Đặt sữa bò tình yêu và bánh bao cua lên bàn cô ấy.Tôi rất khó chịu khi thấy cảnh này, ánh mắt mờ đi.Người mà tôi yêu thầm ba năm, lại thích người khác.Tôi đang chuẩn bị quay mặt đi, thì ánh mắt Tiêu Việt hướng về phía tôi.Còn chưa kịp hoảng hốt anh ấy đã nhìn đi chỗ khác.Tôi có cảm giác hơi mất mát, Tiêu Việt chỉ lơ đãng nhìn đến tôi mà tôi lại để ý như vậy.“Từ giờ về sau đừng mang bữa sáng cho tôi nữa.”Hoa khôi trước kia luôn bẽn lẽn cười với Tiêu Việt nhưng hôm nay lại uyển chuyển từ chối anh ấy.Tiêu Việt nghe xong thở phào, lập tức hỏi lại.“Vậy là cậu từ chối đúng không?”Hoa khôi gần như cạn lời.Người bạn bên cạnh chen vào nói: “Cậu còn không hiểu à? Cuối tuần còn phải đến công trường làm việc, vậy mà còn mặt dày mang đồ ăn sáng cho Duyệt Duyệt mỗi ngày. Cậu có biết mọi người đang chê cười Duyệt Duyệt thế nào không?”Tiêu Việt khó hiểu.“Bọn họ chê cười cô ta thì liên quan gì đến tôi?”Anh ngồi phía sau tôi, cau mày tự hỏi.Ngày nào Tiêu Việt cũng ngồi ở dãy cuối cùng.Vậy nên tôi cũng nhờ bạn thân chiếm cho tôi một chỗ ngồi trước anh.Nghĩ đến Tiêu Việt đang ngồi phía sau tôi.Tôi lo lắng đến mức lạnh cả sống lưng, thậm chí không dám quay đầu lại.Mấy nam sinh bình thường hay đi cùng Tiêu Việt…Giờ lại cười nhạo anh.“Tiêu Việt, nghe nói cậu khinh thường 5 triệu? Khinh thường nó không mua nổi một chiếc xe thể thao? Sao bây giờ tôi mới biết cậu giỏi bốc phét như vậy nhỉ?”“Chúng tôi rất tò mò sao cậu lại sĩ diện đến mức khinh thường 5 triệu?”Tôi nghe thấy Tiêu Việt cười đểu, “Có vấn đề gì sao? Tôi nói sai à?”Bọn họ giật giật khóe miệng, còn muốn nói tiếp.Chuông vào lớp vang lên, bọn họ đành im lặng trở về vị trí của mình.

Chương 2