01. Tôi được tái sinh, chuyện đầu tiên tôi làm ấy là đi tìm Giang Dục. Khi tìm thấy anh, anh đang bị anh kế Tống Lâm Diễn đang đày đoạ. Bọn con trai đè Giang Dục xuống bồn rửa tay. Tống Lâm Diễn vứt bỏ hình tượng con ngoan trước đây, hắn hệt như một con chó điên, nhúng nước gần hết phiếu bài tập của Giang Dục, dán từng tờ lên mặt anh. Anh sắp không thở nổi nữa, vùng vẫy trong đau khổ. - Đè nó lại cho bố mày, lũ chúng mày chưa ăn cơm à! - Dừng tay lại! Tôi chạy vào nhà vệ sinh nam, gỡ hết đóng giấy ướt trên mặt Giang Dục. Anh mở to miệng để thở, ánh mắt ứ máu, nhìn tôi với vẻ nham hiểm và độc địa. Ánh mắt ấy… Giống hệt như đại ca Giang thành công lẫy lừng của nhiều năm sau. Khi nhìn thấy tôi, Giang Dục ngẩn người, đôi mắt dữ tợn bỗng trở nên mờ mịt, đờ đẫn. - Thả nó ra! Bọn con trai dè dặt quan sát nét mặt của Tống Lâm Diễn. Hắn nhặt chiếc kính không gọng dưới bồn rửa tay rồi đeo lên, mỉm cười dịu dàng với tôi, trở về cái vẻ học sinh ngoan. Tôi cũng từng bị hắn lừa như vậy. - Điếc à,…
Chương 10
Ngọn Lửa Rực CháyTác giả: Tuyệt Mỹ Tiểu Ngư CanTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh01. Tôi được tái sinh, chuyện đầu tiên tôi làm ấy là đi tìm Giang Dục. Khi tìm thấy anh, anh đang bị anh kế Tống Lâm Diễn đang đày đoạ. Bọn con trai đè Giang Dục xuống bồn rửa tay. Tống Lâm Diễn vứt bỏ hình tượng con ngoan trước đây, hắn hệt như một con chó điên, nhúng nước gần hết phiếu bài tập của Giang Dục, dán từng tờ lên mặt anh. Anh sắp không thở nổi nữa, vùng vẫy trong đau khổ. - Đè nó lại cho bố mày, lũ chúng mày chưa ăn cơm à! - Dừng tay lại! Tôi chạy vào nhà vệ sinh nam, gỡ hết đóng giấy ướt trên mặt Giang Dục. Anh mở to miệng để thở, ánh mắt ứ máu, nhìn tôi với vẻ nham hiểm và độc địa. Ánh mắt ấy… Giống hệt như đại ca Giang thành công lẫy lừng của nhiều năm sau. Khi nhìn thấy tôi, Giang Dục ngẩn người, đôi mắt dữ tợn bỗng trở nên mờ mịt, đờ đẫn. - Thả nó ra! Bọn con trai dè dặt quan sát nét mặt của Tống Lâm Diễn. Hắn nhặt chiếc kính không gọng dưới bồn rửa tay rồi đeo lên, mỉm cười dịu dàng với tôi, trở về cái vẻ học sinh ngoan. Tôi cũng từng bị hắn lừa như vậy. - Điếc à,… 10.Khoảng ba giờ sáng, khi mọi người đã chìm sâu vào giấc mộng, hệ thống điện trong nhà bị người ta đụng chạm, gây ra hoả hoạn.Tống Lâm Diễn đã thuê sát nhân đến giết người. Phòng ngủ là mục tiêu chính, là nơi ngọn lửa bùng phát dữ dội nhất, và chỉ trong tích tắc, căn phòng đã bị thiêu rụi.Giang Dục vốn dĩ có cơ hội chạy thoát, nhưng anh không hề do dự mà đã xông lên tầng cứu tôi. Cửa ra đã bị ngọn lửa bịt kín, khói đen khiến người ta ngạt thở.Trong nhà có dây thoát hiểm, nhưng không thể tìm được cái neo khi ngọn lửa đang hừng hực cháy như này, Giang Dục đã cột sợi dây vào eo mình, tự biến mình thành điểm neo.Anh cột chắc dây vào người tôi, bế tôi ra ngoài cửa sổ.- Giang Dục...Tôi khóc, anh hôn đôi mắt tôi, chúng tôi dụi mũi vào nhau, thật thân mật làm sao.- Đừng sợ, chồng em đang ở đây mà.- Chồng bảo vệ em.Giang Dục thả sợi dây xuống. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ngọn lửa đã chiếm đoạt lấy thân anh, đốt cháy cơ thể anh. Nhưng anh vẫn nắm chặt sợi dây, làm điểm tựa cho tôi được sống sót.Tôi được giải cứu bởi những nhân viên cứu hoả vừa chạy đến. Còn anh lại chết trong cơn hoả hoạn.Một người bị thiêu sống phải đau đớn và tuyệt vọng đến nhường nào.Khi soạn lại di vật của anh, tôi tìm thấy trong két sắt đôi giày múa tôi bị mất hồi cấp ba, một cây bút máy bị gãy, một chiếc khăn tay dính máu...Hoá ra, Giang Dục đã yêu đơn phương tôi nhiều năm như vậy.
10.
Khoảng ba giờ sáng, khi mọi người đã chìm sâu vào giấc mộng, hệ thống điện trong nhà bị người ta đụng chạm, gây ra hoả hoạn.
Tống Lâm Diễn đã thuê sát nhân đến giết người. Phòng ngủ là mục tiêu chính, là nơi ngọn lửa bùng phát dữ dội nhất, và chỉ trong tích tắc, căn phòng đã bị thiêu rụi.
Giang Dục vốn dĩ có cơ hội chạy thoát, nhưng anh không hề do dự mà đã xông lên tầng cứu tôi. Cửa ra đã bị ngọn lửa bịt kín, khói đen khiến người ta ngạt thở.
Trong nhà có dây thoát hiểm, nhưng không thể tìm được cái neo khi ngọn lửa đang hừng hực cháy như này, Giang Dục đã cột sợi dây vào eo mình, tự biến mình thành điểm neo.
Anh cột chắc dây vào người tôi, bế tôi ra ngoài cửa sổ.
- Giang Dục...
Tôi khóc, anh hôn đôi mắt tôi, chúng tôi dụi mũi vào nhau, thật thân mật làm sao.
- Đừng sợ, chồng em đang ở đây mà.
- Chồng bảo vệ em.
Giang Dục thả sợi dây xuống. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ngọn lửa đã chiếm đoạt lấy thân anh, đốt cháy cơ thể anh. Nhưng anh vẫn nắm chặt sợi dây, làm điểm tựa cho tôi được sống sót.
Tôi được giải cứu bởi những nhân viên cứu hoả vừa chạy đến. Còn anh lại chết trong cơn hoả hoạn.
Một người bị thiêu sống phải đau đớn và tuyệt vọng đến nhường nào.
Khi soạn lại di vật của anh, tôi tìm thấy trong két sắt đôi giày múa tôi bị mất hồi cấp ba, một cây bút máy bị gãy, một chiếc khăn tay dính máu...
Hoá ra, Giang Dục đã yêu đơn phương tôi nhiều năm như vậy.
Ngọn Lửa Rực CháyTác giả: Tuyệt Mỹ Tiểu Ngư CanTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh01. Tôi được tái sinh, chuyện đầu tiên tôi làm ấy là đi tìm Giang Dục. Khi tìm thấy anh, anh đang bị anh kế Tống Lâm Diễn đang đày đoạ. Bọn con trai đè Giang Dục xuống bồn rửa tay. Tống Lâm Diễn vứt bỏ hình tượng con ngoan trước đây, hắn hệt như một con chó điên, nhúng nước gần hết phiếu bài tập của Giang Dục, dán từng tờ lên mặt anh. Anh sắp không thở nổi nữa, vùng vẫy trong đau khổ. - Đè nó lại cho bố mày, lũ chúng mày chưa ăn cơm à! - Dừng tay lại! Tôi chạy vào nhà vệ sinh nam, gỡ hết đóng giấy ướt trên mặt Giang Dục. Anh mở to miệng để thở, ánh mắt ứ máu, nhìn tôi với vẻ nham hiểm và độc địa. Ánh mắt ấy… Giống hệt như đại ca Giang thành công lẫy lừng của nhiều năm sau. Khi nhìn thấy tôi, Giang Dục ngẩn người, đôi mắt dữ tợn bỗng trở nên mờ mịt, đờ đẫn. - Thả nó ra! Bọn con trai dè dặt quan sát nét mặt của Tống Lâm Diễn. Hắn nhặt chiếc kính không gọng dưới bồn rửa tay rồi đeo lên, mỉm cười dịu dàng với tôi, trở về cái vẻ học sinh ngoan. Tôi cũng từng bị hắn lừa như vậy. - Điếc à,… 10.Khoảng ba giờ sáng, khi mọi người đã chìm sâu vào giấc mộng, hệ thống điện trong nhà bị người ta đụng chạm, gây ra hoả hoạn.Tống Lâm Diễn đã thuê sát nhân đến giết người. Phòng ngủ là mục tiêu chính, là nơi ngọn lửa bùng phát dữ dội nhất, và chỉ trong tích tắc, căn phòng đã bị thiêu rụi.Giang Dục vốn dĩ có cơ hội chạy thoát, nhưng anh không hề do dự mà đã xông lên tầng cứu tôi. Cửa ra đã bị ngọn lửa bịt kín, khói đen khiến người ta ngạt thở.Trong nhà có dây thoát hiểm, nhưng không thể tìm được cái neo khi ngọn lửa đang hừng hực cháy như này, Giang Dục đã cột sợi dây vào eo mình, tự biến mình thành điểm neo.Anh cột chắc dây vào người tôi, bế tôi ra ngoài cửa sổ.- Giang Dục...Tôi khóc, anh hôn đôi mắt tôi, chúng tôi dụi mũi vào nhau, thật thân mật làm sao.- Đừng sợ, chồng em đang ở đây mà.- Chồng bảo vệ em.Giang Dục thả sợi dây xuống. Tôi ngẩng đầu nhìn anh, ngọn lửa đã chiếm đoạt lấy thân anh, đốt cháy cơ thể anh. Nhưng anh vẫn nắm chặt sợi dây, làm điểm tựa cho tôi được sống sót.Tôi được giải cứu bởi những nhân viên cứu hoả vừa chạy đến. Còn anh lại chết trong cơn hoả hoạn.Một người bị thiêu sống phải đau đớn và tuyệt vọng đến nhường nào.Khi soạn lại di vật của anh, tôi tìm thấy trong két sắt đôi giày múa tôi bị mất hồi cấp ba, một cây bút máy bị gãy, một chiếc khăn tay dính máu...Hoá ra, Giang Dục đã yêu đơn phương tôi nhiều năm như vậy.