01. Tôi được tái sinh, chuyện đầu tiên tôi làm ấy là đi tìm Giang Dục. Khi tìm thấy anh, anh đang bị anh kế Tống Lâm Diễn đang đày đoạ. Bọn con trai đè Giang Dục xuống bồn rửa tay. Tống Lâm Diễn vứt bỏ hình tượng con ngoan trước đây, hắn hệt như một con chó điên, nhúng nước gần hết phiếu bài tập của Giang Dục, dán từng tờ lên mặt anh. Anh sắp không thở nổi nữa, vùng vẫy trong đau khổ. - Đè nó lại cho bố mày, lũ chúng mày chưa ăn cơm à! - Dừng tay lại! Tôi chạy vào nhà vệ sinh nam, gỡ hết đóng giấy ướt trên mặt Giang Dục. Anh mở to miệng để thở, ánh mắt ứ máu, nhìn tôi với vẻ nham hiểm và độc địa. Ánh mắt ấy… Giống hệt như đại ca Giang thành công lẫy lừng của nhiều năm sau. Khi nhìn thấy tôi, Giang Dục ngẩn người, đôi mắt dữ tợn bỗng trở nên mờ mịt, đờ đẫn. - Thả nó ra! Bọn con trai dè dặt quan sát nét mặt của Tống Lâm Diễn. Hắn nhặt chiếc kính không gọng dưới bồn rửa tay rồi đeo lên, mỉm cười dịu dàng với tôi, trở về cái vẻ học sinh ngoan. Tôi cũng từng bị hắn lừa như vậy. - Điếc à,…
Chương 16
Ngọn Lửa Rực CháyTác giả: Tuyệt Mỹ Tiểu Ngư CanTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh01. Tôi được tái sinh, chuyện đầu tiên tôi làm ấy là đi tìm Giang Dục. Khi tìm thấy anh, anh đang bị anh kế Tống Lâm Diễn đang đày đoạ. Bọn con trai đè Giang Dục xuống bồn rửa tay. Tống Lâm Diễn vứt bỏ hình tượng con ngoan trước đây, hắn hệt như một con chó điên, nhúng nước gần hết phiếu bài tập của Giang Dục, dán từng tờ lên mặt anh. Anh sắp không thở nổi nữa, vùng vẫy trong đau khổ. - Đè nó lại cho bố mày, lũ chúng mày chưa ăn cơm à! - Dừng tay lại! Tôi chạy vào nhà vệ sinh nam, gỡ hết đóng giấy ướt trên mặt Giang Dục. Anh mở to miệng để thở, ánh mắt ứ máu, nhìn tôi với vẻ nham hiểm và độc địa. Ánh mắt ấy… Giống hệt như đại ca Giang thành công lẫy lừng của nhiều năm sau. Khi nhìn thấy tôi, Giang Dục ngẩn người, đôi mắt dữ tợn bỗng trở nên mờ mịt, đờ đẫn. - Thả nó ra! Bọn con trai dè dặt quan sát nét mặt của Tống Lâm Diễn. Hắn nhặt chiếc kính không gọng dưới bồn rửa tay rồi đeo lên, mỉm cười dịu dàng với tôi, trở về cái vẻ học sinh ngoan. Tôi cũng từng bị hắn lừa như vậy. - Điếc à,… 16.Hôm sau, mẹ tôi đi công tác về. Tôi vừa về đến nhà, mẹ đã mắng tôi té tát.– Con ngủ qua đêm ở nhà thằng Giang Dục?– Con có biết xấu hổ không đấy! Sao mẹ lại sinh ra đứa mặt dày như con?Mẹ chỉ nghe từ một phía và tôi sẽ không im lặng như vậy.– Tống Lâm Diễn không nói cho mẹ biết vì sao con không về nhà ư?Tôi kéo áo xuống, để lộ vết bỏng trên vai cho mẹ nhìn.– Tống Lâm Diễn tì máy uốn tóc vào người con làm con bị bỏng, anh ta bắt nạt bạn bè, cũng bắt nạt cả con.Mẹ nhìn vết sẹo của tôi nhưng bà vẫn không chịu tin.– Anh con không phải người như vậy.– Con ghét anh vì anh không cho con yêu sớm, lôi việc này ra để đuổi anh đi đúng không?– Trần Nhạc Hinh, sao con lại bất lương như vậy!Tôi sững sờ.Thật nực cười biết bao.Thảo nào Tống Lâm Diễn lại dám bắt nạt tôi. Chắc hẳn hắn đã biết từ lâu rằng, mẹ không hề yêu tôi. Hoá ra kiếp trước tôi lại chẳng hay biết điều này.Người yêu tôi, từ đầu đến cuối chỉ có Giang Dục.Chỉ có mình anh.
16.
Hôm sau, mẹ tôi đi công tác về. Tôi vừa về đến nhà, mẹ đã mắng tôi té tát.
– Con ngủ qua đêm ở nhà thằng Giang Dục?
– Con có biết xấu hổ không đấy! Sao mẹ lại sinh ra đứa mặt dày như con?
Mẹ chỉ nghe từ một phía và tôi sẽ không im lặng như vậy.
– Tống Lâm Diễn không nói cho mẹ biết vì sao con không về nhà ư?
Tôi kéo áo xuống, để lộ vết bỏng trên vai cho mẹ nhìn.
– Tống Lâm Diễn tì máy uốn tóc vào người con làm con bị bỏng, anh ta bắt nạt bạn bè, cũng bắt nạt cả con.
Mẹ nhìn vết sẹo của tôi nhưng bà vẫn không chịu tin.
– Anh con không phải người như vậy.
– Con ghét anh vì anh không cho con yêu sớm, lôi việc này ra để đuổi anh đi đúng không?
– Trần Nhạc Hinh, sao con lại bất lương như vậy!
Tôi sững sờ.
Thật nực cười biết bao.
Thảo nào Tống Lâm Diễn lại dám bắt nạt tôi. Chắc hẳn hắn đã biết từ lâu rằng, mẹ không hề yêu tôi. Hoá ra kiếp trước tôi lại chẳng hay biết điều này.
Người yêu tôi, từ đầu đến cuối chỉ có Giang Dục.
Chỉ có mình anh.
Ngọn Lửa Rực CháyTác giả: Tuyệt Mỹ Tiểu Ngư CanTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh01. Tôi được tái sinh, chuyện đầu tiên tôi làm ấy là đi tìm Giang Dục. Khi tìm thấy anh, anh đang bị anh kế Tống Lâm Diễn đang đày đoạ. Bọn con trai đè Giang Dục xuống bồn rửa tay. Tống Lâm Diễn vứt bỏ hình tượng con ngoan trước đây, hắn hệt như một con chó điên, nhúng nước gần hết phiếu bài tập của Giang Dục, dán từng tờ lên mặt anh. Anh sắp không thở nổi nữa, vùng vẫy trong đau khổ. - Đè nó lại cho bố mày, lũ chúng mày chưa ăn cơm à! - Dừng tay lại! Tôi chạy vào nhà vệ sinh nam, gỡ hết đóng giấy ướt trên mặt Giang Dục. Anh mở to miệng để thở, ánh mắt ứ máu, nhìn tôi với vẻ nham hiểm và độc địa. Ánh mắt ấy… Giống hệt như đại ca Giang thành công lẫy lừng của nhiều năm sau. Khi nhìn thấy tôi, Giang Dục ngẩn người, đôi mắt dữ tợn bỗng trở nên mờ mịt, đờ đẫn. - Thả nó ra! Bọn con trai dè dặt quan sát nét mặt của Tống Lâm Diễn. Hắn nhặt chiếc kính không gọng dưới bồn rửa tay rồi đeo lên, mỉm cười dịu dàng với tôi, trở về cái vẻ học sinh ngoan. Tôi cũng từng bị hắn lừa như vậy. - Điếc à,… 16.Hôm sau, mẹ tôi đi công tác về. Tôi vừa về đến nhà, mẹ đã mắng tôi té tát.– Con ngủ qua đêm ở nhà thằng Giang Dục?– Con có biết xấu hổ không đấy! Sao mẹ lại sinh ra đứa mặt dày như con?Mẹ chỉ nghe từ một phía và tôi sẽ không im lặng như vậy.– Tống Lâm Diễn không nói cho mẹ biết vì sao con không về nhà ư?Tôi kéo áo xuống, để lộ vết bỏng trên vai cho mẹ nhìn.– Tống Lâm Diễn tì máy uốn tóc vào người con làm con bị bỏng, anh ta bắt nạt bạn bè, cũng bắt nạt cả con.Mẹ nhìn vết sẹo của tôi nhưng bà vẫn không chịu tin.– Anh con không phải người như vậy.– Con ghét anh vì anh không cho con yêu sớm, lôi việc này ra để đuổi anh đi đúng không?– Trần Nhạc Hinh, sao con lại bất lương như vậy!Tôi sững sờ.Thật nực cười biết bao.Thảo nào Tống Lâm Diễn lại dám bắt nạt tôi. Chắc hẳn hắn đã biết từ lâu rằng, mẹ không hề yêu tôi. Hoá ra kiếp trước tôi lại chẳng hay biết điều này.Người yêu tôi, từ đầu đến cuối chỉ có Giang Dục.Chỉ có mình anh.