01. Tôi được tái sinh, chuyện đầu tiên tôi làm ấy là đi tìm Giang Dục. Khi tìm thấy anh, anh đang bị anh kế Tống Lâm Diễn đang đày đoạ. Bọn con trai đè Giang Dục xuống bồn rửa tay. Tống Lâm Diễn vứt bỏ hình tượng con ngoan trước đây, hắn hệt như một con chó điên, nhúng nước gần hết phiếu bài tập của Giang Dục, dán từng tờ lên mặt anh. Anh sắp không thở nổi nữa, vùng vẫy trong đau khổ. - Đè nó lại cho bố mày, lũ chúng mày chưa ăn cơm à! - Dừng tay lại! Tôi chạy vào nhà vệ sinh nam, gỡ hết đóng giấy ướt trên mặt Giang Dục. Anh mở to miệng để thở, ánh mắt ứ máu, nhìn tôi với vẻ nham hiểm và độc địa. Ánh mắt ấy… Giống hệt như đại ca Giang thành công lẫy lừng của nhiều năm sau. Khi nhìn thấy tôi, Giang Dục ngẩn người, đôi mắt dữ tợn bỗng trở nên mờ mịt, đờ đẫn. - Thả nó ra! Bọn con trai dè dặt quan sát nét mặt của Tống Lâm Diễn. Hắn nhặt chiếc kính không gọng dưới bồn rửa tay rồi đeo lên, mỉm cười dịu dàng với tôi, trở về cái vẻ học sinh ngoan. Tôi cũng từng bị hắn lừa như vậy. - Điếc à,…

Chương 18

Ngọn Lửa Rực CháyTác giả: Tuyệt Mỹ Tiểu Ngư CanTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh01. Tôi được tái sinh, chuyện đầu tiên tôi làm ấy là đi tìm Giang Dục. Khi tìm thấy anh, anh đang bị anh kế Tống Lâm Diễn đang đày đoạ. Bọn con trai đè Giang Dục xuống bồn rửa tay. Tống Lâm Diễn vứt bỏ hình tượng con ngoan trước đây, hắn hệt như một con chó điên, nhúng nước gần hết phiếu bài tập của Giang Dục, dán từng tờ lên mặt anh. Anh sắp không thở nổi nữa, vùng vẫy trong đau khổ. - Đè nó lại cho bố mày, lũ chúng mày chưa ăn cơm à! - Dừng tay lại! Tôi chạy vào nhà vệ sinh nam, gỡ hết đóng giấy ướt trên mặt Giang Dục. Anh mở to miệng để thở, ánh mắt ứ máu, nhìn tôi với vẻ nham hiểm và độc địa. Ánh mắt ấy… Giống hệt như đại ca Giang thành công lẫy lừng của nhiều năm sau. Khi nhìn thấy tôi, Giang Dục ngẩn người, đôi mắt dữ tợn bỗng trở nên mờ mịt, đờ đẫn. - Thả nó ra! Bọn con trai dè dặt quan sát nét mặt của Tống Lâm Diễn. Hắn nhặt chiếc kính không gọng dưới bồn rửa tay rồi đeo lên, mỉm cười dịu dàng với tôi, trở về cái vẻ học sinh ngoan. Tôi cũng từng bị hắn lừa như vậy. - Điếc à,… 18.Mẹ tôi chấm dứt quan hệ mẹ con nuôi với Tống Lâm Diễn. Từ một cậu ấm nhà giàu, hắn đã biến thành một thằng nghèo rớt mùng tơi.Hội con nhà giàu từng làm tuỳ tùng của hắn lại càng giễu nhại hắn mà chẳng kiêng nể gì.Tống Lâm Diễn đi đến phòng múa tìm tôi. Hắn không còn gọn gàng điển trai như trước, gương mặt tái nhợt tiều tuỵ hẳn đi.– Hinh Hinh, em xin mẹ giúp anh được không?– Anh muốn về nhà!Tống Lâm Diễn bóp vai tôi: “Anh biết lỗi rồi, em giúp anh đi mà!”Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng. Tận hưởng sự bi thảm của hắn, khốn khó lắm tôi mới nhịn được để không bật cười.Khoé mắt thấy Giang Dục đi đến, tức khắc tôi lại diễn vai em gái yếu mềm không thể làm được việc gì.– Anh làm tôi đau… Buông tôi ra!Giang Dục xông đến, túm cổ áo Tống Lâm Diễn, hất văng hắn xuống đất.– Đừng làm phiền em ấy nữa, cút đi!Tống Lâm Diễn vừa ghét vừa sợ Giang Dục, ỉu xìu rời đi.Tôi đang mặc bộ váy ba lê, Giang Dục nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên khôn cùng.– Nào ra đây, em múa cho anh xem nhé.Kiếp trước, tôi không biết anh xem tôi múa vào lúc này mà giấu được cả giày múa của tôi.Kiếp này, tôi muốn cho anh ngắm hằng hà điệu múa của mình. Tôi nhón mũi chân, xoay tròn hệt như một nàng thiên nga linh hoạt.Nhảy được nửa bài, giày múa của tôi bị bung ra. Giang Dục quỳ xuống, thắt dây lại cho tôi.Tôi cúi người, vịn vào vai anh, hỏi: “Giang Dục, anh có nhìn ra là em đang cưa anh không?”– Không thấy.Anh nắm mắt cá chân của tôi, giọng điệu mê hoặc: “Em cưa rõ ràng hơn được không?”Anh nhìn vào mắt tôi, tựa như có một ngọn lửa không bao giờ tàn lụi.Tôi đỏ mặt.– Được rồi, em sẽ tiếp tục cố gắng.

18.

Mẹ tôi chấm dứt quan hệ mẹ con nuôi với Tống Lâm Diễn. Từ một cậu ấm nhà giàu, hắn đã biến thành một thằng nghèo rớt mùng tơi.

Hội con nhà giàu từng làm tuỳ tùng của hắn lại càng giễu nhại hắn mà chẳng kiêng nể gì.

Tống Lâm Diễn đi đến phòng múa tìm tôi. Hắn không còn gọn gàng điển trai như trước, gương mặt tái nhợt tiều tuỵ hẳn đi.

– Hinh Hinh, em xin mẹ giúp anh được không?

– Anh muốn về nhà!

Tống Lâm Diễn bóp vai tôi: “Anh biết lỗi rồi, em giúp anh đi mà!”

Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng. Tận hưởng sự bi thảm của hắn, khốn khó lắm tôi mới nhịn được để không bật cười.

Khoé mắt thấy Giang Dục đi đến, tức khắc tôi lại diễn vai em gái yếu mềm không thể làm được việc gì.

– Anh làm tôi đau… Buông tôi ra!

Giang Dục xông đến, túm cổ áo Tống Lâm Diễn, hất văng hắn xuống đất.

– Đừng làm phiền em ấy nữa, cút đi!

Tống Lâm Diễn vừa ghét vừa sợ Giang Dục, ỉu xìu rời đi.

Tôi đang mặc bộ váy ba lê, Giang Dục nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên khôn cùng.

– Nào ra đây, em múa cho anh xem nhé.

Kiếp trước, tôi không biết anh xem tôi múa vào lúc này mà giấu được cả giày múa của tôi.

Kiếp này, tôi muốn cho anh ngắm hằng hà điệu múa của mình. Tôi nhón mũi chân, xoay tròn hệt như một nàng thiên nga linh hoạt.

Nhảy được nửa bài, giày múa của tôi bị bung ra. Giang Dục quỳ xuống, thắt dây lại cho tôi.

Tôi cúi người, vịn vào vai anh, hỏi: “Giang Dục, anh có nhìn ra là em đang cưa anh không?”

– Không thấy.

Anh nắm mắt cá chân của tôi, giọng điệu mê hoặc: “Em cưa rõ ràng hơn được không?”

Anh nhìn vào mắt tôi, tựa như có một ngọn lửa không bao giờ tàn lụi.

Tôi đỏ mặt.

– Được rồi, em sẽ tiếp tục cố gắng.

Ngọn Lửa Rực CháyTác giả: Tuyệt Mỹ Tiểu Ngư CanTruyện Đoản Văn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Trọng Sinh01. Tôi được tái sinh, chuyện đầu tiên tôi làm ấy là đi tìm Giang Dục. Khi tìm thấy anh, anh đang bị anh kế Tống Lâm Diễn đang đày đoạ. Bọn con trai đè Giang Dục xuống bồn rửa tay. Tống Lâm Diễn vứt bỏ hình tượng con ngoan trước đây, hắn hệt như một con chó điên, nhúng nước gần hết phiếu bài tập của Giang Dục, dán từng tờ lên mặt anh. Anh sắp không thở nổi nữa, vùng vẫy trong đau khổ. - Đè nó lại cho bố mày, lũ chúng mày chưa ăn cơm à! - Dừng tay lại! Tôi chạy vào nhà vệ sinh nam, gỡ hết đóng giấy ướt trên mặt Giang Dục. Anh mở to miệng để thở, ánh mắt ứ máu, nhìn tôi với vẻ nham hiểm và độc địa. Ánh mắt ấy… Giống hệt như đại ca Giang thành công lẫy lừng của nhiều năm sau. Khi nhìn thấy tôi, Giang Dục ngẩn người, đôi mắt dữ tợn bỗng trở nên mờ mịt, đờ đẫn. - Thả nó ra! Bọn con trai dè dặt quan sát nét mặt của Tống Lâm Diễn. Hắn nhặt chiếc kính không gọng dưới bồn rửa tay rồi đeo lên, mỉm cười dịu dàng với tôi, trở về cái vẻ học sinh ngoan. Tôi cũng từng bị hắn lừa như vậy. - Điếc à,… 18.Mẹ tôi chấm dứt quan hệ mẹ con nuôi với Tống Lâm Diễn. Từ một cậu ấm nhà giàu, hắn đã biến thành một thằng nghèo rớt mùng tơi.Hội con nhà giàu từng làm tuỳ tùng của hắn lại càng giễu nhại hắn mà chẳng kiêng nể gì.Tống Lâm Diễn đi đến phòng múa tìm tôi. Hắn không còn gọn gàng điển trai như trước, gương mặt tái nhợt tiều tuỵ hẳn đi.– Hinh Hinh, em xin mẹ giúp anh được không?– Anh muốn về nhà!Tống Lâm Diễn bóp vai tôi: “Anh biết lỗi rồi, em giúp anh đi mà!”Tôi nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh lùng. Tận hưởng sự bi thảm của hắn, khốn khó lắm tôi mới nhịn được để không bật cười.Khoé mắt thấy Giang Dục đi đến, tức khắc tôi lại diễn vai em gái yếu mềm không thể làm được việc gì.– Anh làm tôi đau… Buông tôi ra!Giang Dục xông đến, túm cổ áo Tống Lâm Diễn, hất văng hắn xuống đất.– Đừng làm phiền em ấy nữa, cút đi!Tống Lâm Diễn vừa ghét vừa sợ Giang Dục, ỉu xìu rời đi.Tôi đang mặc bộ váy ba lê, Giang Dục nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên khôn cùng.– Nào ra đây, em múa cho anh xem nhé.Kiếp trước, tôi không biết anh xem tôi múa vào lúc này mà giấu được cả giày múa của tôi.Kiếp này, tôi muốn cho anh ngắm hằng hà điệu múa của mình. Tôi nhón mũi chân, xoay tròn hệt như một nàng thiên nga linh hoạt.Nhảy được nửa bài, giày múa của tôi bị bung ra. Giang Dục quỳ xuống, thắt dây lại cho tôi.Tôi cúi người, vịn vào vai anh, hỏi: “Giang Dục, anh có nhìn ra là em đang cưa anh không?”– Không thấy.Anh nắm mắt cá chân của tôi, giọng điệu mê hoặc: “Em cưa rõ ràng hơn được không?”Anh nhìn vào mắt tôi, tựa như có một ngọn lửa không bao giờ tàn lụi.Tôi đỏ mặt.– Được rồi, em sẽ tiếp tục cố gắng.

Chương 18