Tác giả:

Maryanne theo gió vượt sóng trên biển rộng, mùi gió hòa trộn với mùi nước biển phả vào mặt, lá cờ đầu lâu màu đen đại biểu cho hải tặc bị gió thổi phần phật. Arthur nằm bò trên boong thuyền cố gắng lau chùi boong tàu dơ bẩn, nước trong thùng đen thùi lùi, bàn chải và boong tàu ma sát nhau tạo ra vô số bọt biển. Arthur ngẩng đầu, lau mồ hôi. Trên boong thuyền vẫn còn đống hàng hóa vừa mua xong, chưa kịp đưa vào khoang thuyền. Mấy quả chanh tươi mới dưới ánh mặt trời lộ ra sự bóng loáng mê người, mấy người linh hoạt chất đầy cá lớn nhảy loạn vào trong thùng gỗ, mấy cái thùng gỗ có giấy niêm phong chứa rượu nho mỹ vị, cho dù bị ngăn cách bởi lớp ván gỗ nhưng y vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu tản ra đầy tinh khiết và thơm nồng. ( ̄﹃ ̄) Hai mắt Arthur sáng lấp lánh, gần như chỉ sau một giây sẽ nhào tới thùng gỗ. “Thằng nhóc thối! Còn không làm việc nhanh lên một chút, cứ nhìn chòng chọc việc bên này, nè, đây là bữa sáng của cậu!” một người đàn ông cường tráng ném ổ bánh mì cứng ngắc đến trước…

Chương 4

Đại Dương Xanh Thẳm (Úy Lam Chi Hải)Tác giả: Hạ TỉnhTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyMaryanne theo gió vượt sóng trên biển rộng, mùi gió hòa trộn với mùi nước biển phả vào mặt, lá cờ đầu lâu màu đen đại biểu cho hải tặc bị gió thổi phần phật. Arthur nằm bò trên boong thuyền cố gắng lau chùi boong tàu dơ bẩn, nước trong thùng đen thùi lùi, bàn chải và boong tàu ma sát nhau tạo ra vô số bọt biển. Arthur ngẩng đầu, lau mồ hôi. Trên boong thuyền vẫn còn đống hàng hóa vừa mua xong, chưa kịp đưa vào khoang thuyền. Mấy quả chanh tươi mới dưới ánh mặt trời lộ ra sự bóng loáng mê người, mấy người linh hoạt chất đầy cá lớn nhảy loạn vào trong thùng gỗ, mấy cái thùng gỗ có giấy niêm phong chứa rượu nho mỹ vị, cho dù bị ngăn cách bởi lớp ván gỗ nhưng y vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu tản ra đầy tinh khiết và thơm nồng. ( ̄﹃ ̄) Hai mắt Arthur sáng lấp lánh, gần như chỉ sau một giây sẽ nhào tới thùng gỗ. “Thằng nhóc thối! Còn không làm việc nhanh lên một chút, cứ nhìn chòng chọc việc bên này, nè, đây là bữa sáng của cậu!” một người đàn ông cường tráng ném ổ bánh mì cứng ngắc đến trước… Nước biển nhấn chìm Siren và Chung Ly.Ở trong biển, Siren bơi nhanh về phía trước, nước biển mang theo lực cản khiến Chung Ly rất khó chịu, đến khi y cảm thấy lồ ng ngực như muốn nổ tung thì…Siren đưa y nổi lên mặt nước.“Khụ khụ khụ!” Chung Ly ho khan mãnh liệt. Mở mắt, Maryanne đang ở trước mặt.Cũng nhanh quá nhỉ…Chung Ly lau mặt, cảnh sắc trước mắt càng thêm rõ ràng.Chung Ly xoay người nắm lấy dây thang treo lơ lửng trên thân thuyền.Đột nhiên lại nhớ đến cái gì, Chung Ly quay đầu nói: “Anh có thể dạy tôi học ngôn ngữ ở đây không?”Siren cười cười gật nhẹ đầu: “Ngày mai.”“Được.”Siren vẫy vẫy đuôi cá, lặn xuống nước.Dựa vào thang dây bò lên trên Maryanne, trên Maryanne vẫn yên tĩnh như trước.Y phục trên người Chung Ly đã ướt đẫm, dính dấp trên người thật khó chịu.Tầng thấp nhất trong khoang thuyền là nơi thuyền viên nghỉ ngơi, Chung Ly rón ra rón rén đi tới giường của mình. Ngủ bên cạnh mình là một người trẻ tuổi đang nằm chỏng vó lên trời trên giường mình, nửa người lấn qua giường của y.Y phục Chung Ly đặt dưới cái gối, y đành phải bò từ từ vào trong kia thay y phục.Mái tóc và y phục trên người y đều ướt đẫm nước.Người trẻ tuổi đang nằm ngủ kia đang ngủ ngon lành, đột nhiên có nước nhỏ từng giọt lên mặt gã, nhíu mày. Mở toang mắt.Một tảng ươn ướt đang di chuyển trên giường, hai mắt kia nhìn chòng chọc gã, với tay đến mặt gã.Mẹ ơi! Có quái vật biển! Người trẻ tuổi nghiêng đầu một cái, ngất xỉu.Chung Ly đẩy đầu gã, lấy y phục từ dưới gối lên, “Kì lạ, sao lại không nhúc nhích?” Chung Ly lầm bầm.Thay y phục xong, Chung Ly kéo người trẻ tuổi bên cạnh qua, y vội vàng đi ngủ, ngày mai còn phải lau boong tàu.Sáng ngày thứ hai, Maryanne dừng ở một cảng nhỏ. Bữa sáng hôm nay ngoại trừ bánh mì cứng còn có cả trái cây. Chung Ly thỏa mãn nheo nheo mắt, ăn ngon…Thuyền viên A: “Ê, ê, có nghe nói cái gì chưa?”Thuyền viên B: “Cái gì?”Thuyền viên A: “Cái tên ngủ ở đối diện chỗ tôi bỏ chạy về nhà.”Thuyền viên B: “Tại sao?”Thuyền viên A: “Nghe nói là tên đó nhìn thấy quái vật biển sờ mặt nó.”Quái vật biển? Chung Ly nghe được hai chữ cuối.Làm hải tặc quả là rất nguy hiểm, nhưng mà, hình như trưa nay được ăn món cá biển rất ngon. = ̄ω ̄=

Nước biển nhấn chìm Siren và Chung Ly.

Ở trong biển, Siren bơi nhanh về phía trước, nước biển mang theo lực cản khiến Chung Ly rất khó chịu, đến khi y cảm thấy lồ ng ngực như muốn nổ tung thì…

Siren đưa y nổi lên mặt nước.

“Khụ khụ khụ!” Chung Ly ho khan mãnh liệt. Mở mắt, Maryanne đang ở trước mặt.

Cũng nhanh quá nhỉ…

Chung Ly lau mặt, cảnh sắc trước mắt càng thêm rõ ràng.

Chung Ly xoay người nắm lấy dây thang treo lơ lửng trên thân thuyền.

Đột nhiên lại nhớ đến cái gì, Chung Ly quay đầu nói: “Anh có thể dạy tôi học ngôn ngữ ở đây không?”

Siren cười cười gật nhẹ đầu: “Ngày mai.”

“Được.”

Siren vẫy vẫy đuôi cá, lặn xuống nước.

Dựa vào thang dây bò lên trên Maryanne, trên Maryanne vẫn yên tĩnh như trước.

Y phục trên người Chung Ly đã ướt đẫm, dính dấp trên người thật khó chịu.

Tầng thấp nhất trong khoang thuyền là nơi thuyền viên nghỉ ngơi, Chung Ly rón ra rón rén đi tới giường của mình. Ngủ bên cạnh mình là một người trẻ tuổi đang nằm chỏng vó lên trời trên giường mình, nửa người lấn qua giường của y.

Y phục Chung Ly đặt dưới cái gối, y đành phải bò từ từ vào trong kia thay y phục.

Mái tóc và y phục trên người y đều ướt đẫm nước.

Người trẻ tuổi đang nằm ngủ kia đang ngủ ngon lành, đột nhiên có nước nhỏ từng giọt lên mặt gã, nhíu mày. Mở toang mắt.

Một tảng ươn ướt đang di chuyển trên giường, hai mắt kia nhìn chòng chọc gã, với tay đến mặt gã.

Mẹ ơi! Có quái vật biển! Người trẻ tuổi nghiêng đầu một cái, ngất xỉu.

Chung Ly đẩy đầu gã, lấy y phục từ dưới gối lên, “Kì lạ, sao lại không nhúc nhích?” Chung Ly lầm bầm.

Thay y phục xong, Chung Ly kéo người trẻ tuổi bên cạnh qua, y vội vàng đi ngủ, ngày mai còn phải lau boong tàu.

Sáng ngày thứ hai, Maryanne dừng ở một cảng nhỏ. Bữa sáng hôm nay ngoại trừ bánh mì cứng còn có cả trái cây. Chung Ly thỏa mãn nheo nheo mắt, ăn ngon…

Thuyền viên A: “Ê, ê, có nghe nói cái gì chưa?”

Thuyền viên B: “Cái gì?”

Thuyền viên A: “Cái tên ngủ ở đối diện chỗ tôi bỏ chạy về nhà.”

Thuyền viên B: “Tại sao?”

Thuyền viên A: “Nghe nói là tên đó nhìn thấy quái vật biển sờ mặt nó.”

Quái vật biển? Chung Ly nghe được hai chữ cuối.

Làm hải tặc quả là rất nguy hiểm, nhưng mà, hình như trưa nay được ăn món cá biển rất ngon. = ̄ω ̄=

Đại Dương Xanh Thẳm (Úy Lam Chi Hải)Tác giả: Hạ TỉnhTruyện Đam Mỹ, Truyện Huyền Huyễn, Truyện Phương TâyMaryanne theo gió vượt sóng trên biển rộng, mùi gió hòa trộn với mùi nước biển phả vào mặt, lá cờ đầu lâu màu đen đại biểu cho hải tặc bị gió thổi phần phật. Arthur nằm bò trên boong thuyền cố gắng lau chùi boong tàu dơ bẩn, nước trong thùng đen thùi lùi, bàn chải và boong tàu ma sát nhau tạo ra vô số bọt biển. Arthur ngẩng đầu, lau mồ hôi. Trên boong thuyền vẫn còn đống hàng hóa vừa mua xong, chưa kịp đưa vào khoang thuyền. Mấy quả chanh tươi mới dưới ánh mặt trời lộ ra sự bóng loáng mê người, mấy người linh hoạt chất đầy cá lớn nhảy loạn vào trong thùng gỗ, mấy cái thùng gỗ có giấy niêm phong chứa rượu nho mỹ vị, cho dù bị ngăn cách bởi lớp ván gỗ nhưng y vẫn có thể ngửi thấy mùi rượu tản ra đầy tinh khiết và thơm nồng. ( ̄﹃ ̄) Hai mắt Arthur sáng lấp lánh, gần như chỉ sau một giây sẽ nhào tới thùng gỗ. “Thằng nhóc thối! Còn không làm việc nhanh lên một chút, cứ nhìn chòng chọc việc bên này, nè, đây là bữa sáng của cậu!” một người đàn ông cường tráng ném ổ bánh mì cứng ngắc đến trước… Nước biển nhấn chìm Siren và Chung Ly.Ở trong biển, Siren bơi nhanh về phía trước, nước biển mang theo lực cản khiến Chung Ly rất khó chịu, đến khi y cảm thấy lồ ng ngực như muốn nổ tung thì…Siren đưa y nổi lên mặt nước.“Khụ khụ khụ!” Chung Ly ho khan mãnh liệt. Mở mắt, Maryanne đang ở trước mặt.Cũng nhanh quá nhỉ…Chung Ly lau mặt, cảnh sắc trước mắt càng thêm rõ ràng.Chung Ly xoay người nắm lấy dây thang treo lơ lửng trên thân thuyền.Đột nhiên lại nhớ đến cái gì, Chung Ly quay đầu nói: “Anh có thể dạy tôi học ngôn ngữ ở đây không?”Siren cười cười gật nhẹ đầu: “Ngày mai.”“Được.”Siren vẫy vẫy đuôi cá, lặn xuống nước.Dựa vào thang dây bò lên trên Maryanne, trên Maryanne vẫn yên tĩnh như trước.Y phục trên người Chung Ly đã ướt đẫm, dính dấp trên người thật khó chịu.Tầng thấp nhất trong khoang thuyền là nơi thuyền viên nghỉ ngơi, Chung Ly rón ra rón rén đi tới giường của mình. Ngủ bên cạnh mình là một người trẻ tuổi đang nằm chỏng vó lên trời trên giường mình, nửa người lấn qua giường của y.Y phục Chung Ly đặt dưới cái gối, y đành phải bò từ từ vào trong kia thay y phục.Mái tóc và y phục trên người y đều ướt đẫm nước.Người trẻ tuổi đang nằm ngủ kia đang ngủ ngon lành, đột nhiên có nước nhỏ từng giọt lên mặt gã, nhíu mày. Mở toang mắt.Một tảng ươn ướt đang di chuyển trên giường, hai mắt kia nhìn chòng chọc gã, với tay đến mặt gã.Mẹ ơi! Có quái vật biển! Người trẻ tuổi nghiêng đầu một cái, ngất xỉu.Chung Ly đẩy đầu gã, lấy y phục từ dưới gối lên, “Kì lạ, sao lại không nhúc nhích?” Chung Ly lầm bầm.Thay y phục xong, Chung Ly kéo người trẻ tuổi bên cạnh qua, y vội vàng đi ngủ, ngày mai còn phải lau boong tàu.Sáng ngày thứ hai, Maryanne dừng ở một cảng nhỏ. Bữa sáng hôm nay ngoại trừ bánh mì cứng còn có cả trái cây. Chung Ly thỏa mãn nheo nheo mắt, ăn ngon…Thuyền viên A: “Ê, ê, có nghe nói cái gì chưa?”Thuyền viên B: “Cái gì?”Thuyền viên A: “Cái tên ngủ ở đối diện chỗ tôi bỏ chạy về nhà.”Thuyền viên B: “Tại sao?”Thuyền viên A: “Nghe nói là tên đó nhìn thấy quái vật biển sờ mặt nó.”Quái vật biển? Chung Ly nghe được hai chữ cuối.Làm hải tặc quả là rất nguy hiểm, nhưng mà, hình như trưa nay được ăn món cá biển rất ngon. = ̄ω ̄=

Chương 4