Tác giả:

Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…

Chương 56: 56: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 6

Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Vậy là ông can đảm nói.“Cậu chủ, khi phát bệnh ngay cả mình cậu cũng đánh đó."Ngay khi quản gia Lâm nói xong, ánh mắt sắc lạnh của Cố Kim Triều lướt về phía ông.Quản gia Lâm thầm lo lắng, nơm nớp lo sợ ôm bọc tài liệu."Hừ."Cố Kim Triều khịt mũi, lạnh lùng sải bước ra khỏi căn phòng bị ô nhiễm ánh sáng này."Cô chủ hãy nghỉ ngơi sớm đi."Quản gia Lâm một tay ôm tài liệu, một tay đóng cửa.Người đã đi hết rồi.Đặc biệt là Cố Kim Triều cũng đi rồi.Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm.Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều chỉ có 60, người cũng mất trí nhớ, đã đáng sợ như vậy.Vậy có thể tưởng tượng được, nếu Cố Kim Triều khôi phục trí nhớ, anh sẽ biết mọi chuyện đều là lừa anh.Có lẽ cô sẽ chết rất thảm đây!Đường Tuế trở nên căng thẳng.Hai tay tự ôm chặt thân thể manh mai của mình."Ục ục! "Bụng cũng bắt đầu kêu loạn lên.Đường Tuế vươn tay sờ lên bụng mình, vỗ nhẹ.Rồi lại lập tức nằm xuống chiếc giường lớn dán đầy logo của thương hiệu nổi tiếng, đôi mắt to tròn nhìn ánh đèn neon nhấp nháy khắp phòng.Vẫn nên đi ngủ thì hơn!Cô có chút không dám ra ngoài.Đường Tuế khịt mũi, ôm cái gối lớn thơm phức, nhắm mắt lại.Ừm, chỉ cần ngủ đi, thì sẽ không đói nữa.!Tuy nhiên, Đường Tuế vẫn không thể ngủ nổi.Cô xoa xoa cái bụng đang kêu òng ọc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đứng dậy đi xuống giường, xỏ đôi dép mềm mại, rời khỏi căn phòng tràn ngập đèn neon.Cô đóng cửa, lặng lẽ bước xuống nhà.Khi đến phòng khách, cô nhớ lại vụ camera nên ngẩng đầu lên quan sát xung quanh, không thấy gì cả.Cô lập tức bình tĩnh lại.Trong nhà không lắp camera, an toàn rồi.Cô thở phào một hơi, đi về phía phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều thứ, nhưng cơ bản đều là đồ sống.Lý thuyết max điểm, thực hành zero.Đang định mở tủ lạnh ra, rồi dựa theo những phương pháp trong đầu làm thử.Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, tìm nam chủ làm cho cô.Đường Tuế:!!!Cốt truyện này không phải cấp Luyện Ngục chứ?Trái tim vừa thả lỏng khi thoát khỏi Cố Kim Triều một xíu, mà con chó Luân Hồi Kính lại bắt đầu rồi.!!!Luân Hồi Kính: Nửa giờ, bắt đầu đếm ngược.Đường Tuế nắm chặt cánh tủ lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bất lực." đang làm gì vậy?"Đột nhiên, giọng nói của Cố Kim Triều vang lên.Đường Tuế bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ đến nỗi suýt thì chui vào tủ lạnh.Cố Kim Triều đưa tay kéo gấu áo sau lưng cô, lôi cô ra ngoài.???Cô vợ này của anh, đầu óc nhìn có vẻ không được sáng sủa cho lắm.Hồ sơ điều tra hình như sai rồi, lại ghi là thông minh."Em muốn ăn mì."Đường Tuế ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Cố Kim Triều."Thế nhưng em không biết làm."Cố Kim Triều cau mày: "Tôi cũng hơi đói.""Gọi người giúp việc đến nấu cơm đi."Cố Kim Triều vừa định lấy điện thoại ra gọi người thì bị Đường Tuế ôm chặt cánh tay."Hửm?"Đôi lông mày sắc sảo của Cố Kim Triều nhướng lên, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng."Chồng à~"Đường Tuế nũng nịu gọi."Em muốn anh làm cho em cơ.”Cô nắm lấy cánh tay anh, lắc nhẹ.Cố Kim Triều: "Tôi không biết.".

Vậy là ông can đảm nói.

“Cậu chủ, khi phát bệnh ngay cả mình cậu cũng đánh đó.

"

Ngay khi quản gia Lâm nói xong, ánh mắt sắc lạnh của Cố Kim Triều lướt về phía ông.

Quản gia Lâm thầm lo lắng, nơm nớp lo sợ ôm bọc tài liệu.

"Hừ.

"

Cố Kim Triều khịt mũi, lạnh lùng sải bước ra khỏi căn phòng bị ô nhiễm ánh sáng này.

"Cô chủ hãy nghỉ ngơi sớm đi.

"

Quản gia Lâm một tay ôm tài liệu, một tay đóng cửa.

Người đã đi hết rồi.

Đặc biệt là Cố Kim Triều cũng đi rồi.

Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm.

Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều chỉ có 60, người cũng mất trí nhớ, đã đáng sợ như vậy.

Vậy có thể tưởng tượng được, nếu Cố Kim Triều khôi phục trí nhớ, anh sẽ biết mọi chuyện đều là lừa anh.

Có lẽ cô sẽ chết rất thảm đây!

Đường Tuế trở nên căng thẳng.

Hai tay tự ôm chặt thân thể manh mai của mình.

"Ục ục! "

Bụng cũng bắt đầu kêu loạn lên.

Đường Tuế vươn tay sờ lên bụng mình, vỗ nhẹ.

Rồi lại lập tức nằm xuống chiếc giường lớn dán đầy logo của thương hiệu nổi tiếng, đôi mắt to tròn nhìn ánh đèn neon nhấp nháy khắp phòng.

Vẫn nên đi ngủ thì hơn!

Cô có chút không dám ra ngoài.

Đường Tuế khịt mũi, ôm cái gối lớn thơm phức, nhắm mắt lại.

Ừm, chỉ cần ngủ đi, thì sẽ không đói nữa.

!

Tuy nhiên, Đường Tuế vẫn không thể ngủ nổi.

Cô xoa xoa cái bụng đang kêu òng ọc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đứng dậy đi xuống giường, xỏ đôi dép mềm mại, rời khỏi căn phòng tràn ngập đèn neon.

Cô đóng cửa, lặng lẽ bước xuống nhà.

Khi đến phòng khách, cô nhớ lại vụ camera nên ngẩng đầu lên quan sát xung quanh, không thấy gì cả.

Cô lập tức bình tĩnh lại.

Trong nhà không lắp camera, an toàn rồi.

Cô thở phào một hơi, đi về phía phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều thứ, nhưng cơ bản đều là đồ sống.

Lý thuyết max điểm, thực hành zero.

Đang định mở tủ lạnh ra, rồi dựa theo những phương pháp trong đầu làm thử.

Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, tìm nam chủ làm cho cô.

Đường Tuế:!!!

Cốt truyện này không phải cấp Luyện Ngục chứ?

Trái tim vừa thả lỏng khi thoát khỏi Cố Kim Triều một xíu, mà con chó Luân Hồi Kính lại bắt đầu rồi.

!!!

Luân Hồi Kính: Nửa giờ, bắt đầu đếm ngược.

Đường Tuế nắm chặt cánh tủ lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bất lực.

" đang làm gì vậy?"

Đột nhiên, giọng nói của Cố Kim Triều vang lên.

Đường Tuế bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ đến nỗi suýt thì chui vào tủ lạnh.

Cố Kim Triều đưa tay kéo gấu áo sau lưng cô, lôi cô ra ngoài.

???

Cô vợ này của anh, đầu óc nhìn có vẻ không được sáng sủa cho lắm.

Hồ sơ điều tra hình như sai rồi, lại ghi là thông minh.

"Em muốn ăn mì.

"

Đường Tuế ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Cố Kim Triều.

"Thế nhưng em không biết làm.

"

Cố Kim Triều cau mày: "Tôi cũng hơi đói.

"

"Gọi người giúp việc đến nấu cơm đi.

"

Cố Kim Triều vừa định lấy điện thoại ra gọi người thì bị Đường Tuế ôm chặt cánh tay.

"Hửm?"

Đôi lông mày sắc sảo của Cố Kim Triều nhướng lên, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.

"Chồng à~"

Đường Tuế nũng nịu gọi.

"Em muốn anh làm cho em cơ.

Cô nắm lấy cánh tay anh, lắc nhẹ.

Cố Kim Triều: "Tôi không biết.

".

Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… Vậy là ông can đảm nói.“Cậu chủ, khi phát bệnh ngay cả mình cậu cũng đánh đó."Ngay khi quản gia Lâm nói xong, ánh mắt sắc lạnh của Cố Kim Triều lướt về phía ông.Quản gia Lâm thầm lo lắng, nơm nớp lo sợ ôm bọc tài liệu."Hừ."Cố Kim Triều khịt mũi, lạnh lùng sải bước ra khỏi căn phòng bị ô nhiễm ánh sáng này."Cô chủ hãy nghỉ ngơi sớm đi."Quản gia Lâm một tay ôm tài liệu, một tay đóng cửa.Người đã đi hết rồi.Đặc biệt là Cố Kim Triều cũng đi rồi.Đường Tuế thở phào nhẹ nhõm.Giá trị hắc hóa của Cố Kim Triều chỉ có 60, người cũng mất trí nhớ, đã đáng sợ như vậy.Vậy có thể tưởng tượng được, nếu Cố Kim Triều khôi phục trí nhớ, anh sẽ biết mọi chuyện đều là lừa anh.Có lẽ cô sẽ chết rất thảm đây!Đường Tuế trở nên căng thẳng.Hai tay tự ôm chặt thân thể manh mai của mình."Ục ục! "Bụng cũng bắt đầu kêu loạn lên.Đường Tuế vươn tay sờ lên bụng mình, vỗ nhẹ.Rồi lại lập tức nằm xuống chiếc giường lớn dán đầy logo của thương hiệu nổi tiếng, đôi mắt to tròn nhìn ánh đèn neon nhấp nháy khắp phòng.Vẫn nên đi ngủ thì hơn!Cô có chút không dám ra ngoài.Đường Tuế khịt mũi, ôm cái gối lớn thơm phức, nhắm mắt lại.Ừm, chỉ cần ngủ đi, thì sẽ không đói nữa.!Tuy nhiên, Đường Tuế vẫn không thể ngủ nổi.Cô xoa xoa cái bụng đang kêu òng ọc, khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, đứng dậy đi xuống giường, xỏ đôi dép mềm mại, rời khỏi căn phòng tràn ngập đèn neon.Cô đóng cửa, lặng lẽ bước xuống nhà.Khi đến phòng khách, cô nhớ lại vụ camera nên ngẩng đầu lên quan sát xung quanh, không thấy gì cả.Cô lập tức bình tĩnh lại.Trong nhà không lắp camera, an toàn rồi.Cô thở phào một hơi, đi về phía phòng bếp, mở tủ lạnh ra, bên trong có rất nhiều thứ, nhưng cơ bản đều là đồ sống.Lý thuyết max điểm, thực hành zero.Đang định mở tủ lạnh ra, rồi dựa theo những phương pháp trong đầu làm thử.Luân Hồi Kính: Nhiệm vụ, tìm nam chủ làm cho cô.Đường Tuế:!!!Cốt truyện này không phải cấp Luyện Ngục chứ?Trái tim vừa thả lỏng khi thoát khỏi Cố Kim Triều một xíu, mà con chó Luân Hồi Kính lại bắt đầu rồi.!!!Luân Hồi Kính: Nửa giờ, bắt đầu đếm ngược.Đường Tuế nắm chặt cánh tủ lạnh, khuôn mặt nhỏ nhắn có chút bất lực." đang làm gì vậy?"Đột nhiên, giọng nói của Cố Kim Triều vang lên.Đường Tuế bị dọa sợ, sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ đến nỗi suýt thì chui vào tủ lạnh.Cố Kim Triều đưa tay kéo gấu áo sau lưng cô, lôi cô ra ngoài.???Cô vợ này của anh, đầu óc nhìn có vẻ không được sáng sủa cho lắm.Hồ sơ điều tra hình như sai rồi, lại ghi là thông minh."Em muốn ăn mì."Đường Tuế ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt lấp lánh nhìn về phía Cố Kim Triều."Thế nhưng em không biết làm."Cố Kim Triều cau mày: "Tôi cũng hơi đói.""Gọi người giúp việc đến nấu cơm đi."Cố Kim Triều vừa định lấy điện thoại ra gọi người thì bị Đường Tuế ôm chặt cánh tay."Hửm?"Đôi lông mày sắc sảo của Cố Kim Triều nhướng lên, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng."Chồng à~"Đường Tuế nũng nịu gọi."Em muốn anh làm cho em cơ.”Cô nắm lấy cánh tay anh, lắc nhẹ.Cố Kim Triều: "Tôi không biết.".

Chương 56: 56: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 6