Tháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy…
Chương 57: 57: Đêm Nào Boss Mất Trí Nhớ Cũng Muốn Hôn Hôn 7
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… "Trước kia anh nấu ăn rất ngon."Đường Tuế nắm chặt cánh tay Cố Kim Triều không buông.Hôm nay, cô không muốn bị điện giật nữa.Thực sự không muốn!Cố Kim Triều nhíu mày, lạnh lùng hất tay cô ra.Làm Đường Tuế nhỏ bé ngã xuống sàn."Tôi không biết."Cố Kim Triều cau mày, lạnh lùng quay đi.Đường Tuế ngồi dưới sàn, đôi mắt rơm rớm nước nhìn theo bóng lưng tuyệt tình của Cố Kim Triều.Cô cụp mắt khóc, đôi vai nhỏ run lên.Lần điện giật thứ hai, trốn không thoát rồi.Cố Kim Triều tiến lên vài bước, phát hiện không có bất cứ âm thanh nào ở phía sau.Trong lòng cảm thấy lạ, anh quay đầu lại.Trong căn bếp lờ mờ, một thân hình nhỏ bé đang ngồi đó, nhìn có vẻ rất lạc lõng.Chỉ là không được ăn mì thôi mà?Sao nhìn cứ như chồng chết vậy?"Thật phiền phức."Cố Kim Triều không nhịn được nói, rồi lại bực bội đi về phía nhà bếp.Cả người đứng chắn trước mặt Đường Tuế."Tôi mất trí nhớ, quên mất phải làm như thế nào rồi."Anh cộc cằn nói.Đường Tuế nghe xong cảm thấy có hi vọng.Cô chợt cười lên, đưa tay lau nước mắt, cười hì hì nhìn Cố Kim Triều."Trước kia em từng thấy anh làm, còn nhớ các bước."Đường Tuế hoảng loạn lau nước mắt, khịt mũi, định đứng lên nhưng phát hiện vì ngồi đã lâu nên không đứng dậy nổi.Cố Kim Triều nhìn cô từ trên cao xuống.Dưới ánh sáng yếu ớt, đôi mi dài của cô gái khẽ run, tạo nên một bóng râm dưới mí mắt."Em! " Đường Tuế ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói: "Chân em bị tê, đứng lên không nổi.""Phiền chết được."Cố Kim Triều cau mày, hơi thô lỗ nhấc áo cô lên, đỡ cô dậy.Đợi khi cô đứng vững rồi, Cố Kim Triều buông tay ra.Mặc dù Đường Tuế đã đứng lên, nhưng hai chân vẫn còn tê, hoàn toàn không đứng vững được.Khi sắp ngã nhào xuống mặt đất.Đường Tuế nhanh chóng vươn cánh tay nhỏ bé ra, ôm chặt Cố Kim Triều.Trên người anh có một mùi tuyết sương dịu nhẹ.Rất quen thuộc, cũng rất yên lòng.Giống hệt mùi trên người Huyền Ly thượng thần.Đường Tuế vòng lấy eo anh một hồi mới buông ra.Khuôn mặt đỏ ửng, đứng sang một bên."Cảm ơn."Vẫn là một giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng.Cố Kim Triều nhìn cô, cứ như một cục bột trắng nhỏ mềm mại vậy.Vậy là, ngón tay thon dài của anh véo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô, mới chạm vào một chút mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia đã có vết đỏ hiện lên.Cô gái nhỏ hình như có chút đau.Đôi mắt to của cô ngấn lệ, nhưng không dám nói một lời.Chậc, đúng là mỏng manh.Cố Kim Triều buông tay, bật tất cả đèn trong bếp lên."Nói đi, làm thế nào?"Đường Tuế sờ khuôn mặt nhỏ của mình, sau đó chỉ vào tạp dề bên cạnh."Anh mặc nó vào trước, nếu không sẽ bẩn quần áo."Cố Kim Triều ghét bỏ nhìn chiếc tạp dề ren treo đằng kia.Quyết định không nhìn nữa."Không mặc."Hu.Anh dữ quá.Đường Tuế khập khiễng đi tới tủ lạnh, lấy trứng, rau và mì ra, đặt lên kệ bếp..
"Trước kia anh nấu ăn rất ngon.
"
Đường Tuế nắm chặt cánh tay Cố Kim Triều không buông.
Hôm nay, cô không muốn bị điện giật nữa.
Thực sự không muốn!
Cố Kim Triều nhíu mày, lạnh lùng hất tay cô ra.
Làm Đường Tuế nhỏ bé ngã xuống sàn.
"Tôi không biết.
"
Cố Kim Triều cau mày, lạnh lùng quay đi.
Đường Tuế ngồi dưới sàn, đôi mắt rơm rớm nước nhìn theo bóng lưng tuyệt tình của Cố Kim Triều.
Cô cụp mắt khóc, đôi vai nhỏ run lên.
Lần điện giật thứ hai, trốn không thoát rồi.
Cố Kim Triều tiến lên vài bước, phát hiện không có bất cứ âm thanh nào ở phía sau.
Trong lòng cảm thấy lạ, anh quay đầu lại.
Trong căn bếp lờ mờ, một thân hình nhỏ bé đang ngồi đó, nhìn có vẻ rất lạc lõng.
Chỉ là không được ăn mì thôi mà?
Sao nhìn cứ như chồng chết vậy?
"Thật phiền phức.
"
Cố Kim Triều không nhịn được nói, rồi lại bực bội đi về phía nhà bếp.
Cả người đứng chắn trước mặt Đường Tuế.
"Tôi mất trí nhớ, quên mất phải làm như thế nào rồi.
"
Anh cộc cằn nói.
Đường Tuế nghe xong cảm thấy có hi vọng.
Cô chợt cười lên, đưa tay lau nước mắt, cười hì hì nhìn Cố Kim Triều.
"Trước kia em từng thấy anh làm, còn nhớ các bước.
"
Đường Tuế hoảng loạn lau nước mắt, khịt mũi, định đứng lên nhưng phát hiện vì ngồi đã lâu nên không đứng dậy nổi.
Cố Kim Triều nhìn cô từ trên cao xuống.
Dưới ánh sáng yếu ớt, đôi mi dài của cô gái khẽ run, tạo nên một bóng râm dưới mí mắt.
"Em! " Đường Tuế ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói: "Chân em bị tê, đứng lên không nổi.
"
"Phiền chết được.
"
Cố Kim Triều cau mày, hơi thô lỗ nhấc áo cô lên, đỡ cô dậy.
Đợi khi cô đứng vững rồi, Cố Kim Triều buông tay ra.
Mặc dù Đường Tuế đã đứng lên, nhưng hai chân vẫn còn tê, hoàn toàn không đứng vững được.
Khi sắp ngã nhào xuống mặt đất.
Đường Tuế nhanh chóng vươn cánh tay nhỏ bé ra, ôm chặt Cố Kim Triều.
Trên người anh có một mùi tuyết sương dịu nhẹ.
Rất quen thuộc, cũng rất yên lòng.
Giống hệt mùi trên người Huyền Ly thượng thần.
Đường Tuế vòng lấy eo anh một hồi mới buông ra.
Khuôn mặt đỏ ửng, đứng sang một bên.
"Cảm ơn.
"
Vẫn là một giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng.
Cố Kim Triều nhìn cô, cứ như một cục bột trắng nhỏ mềm mại vậy.
Vậy là, ngón tay thon dài của anh véo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô, mới chạm vào một chút mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia đã có vết đỏ hiện lên.
Cô gái nhỏ hình như có chút đau.
Đôi mắt to của cô ngấn lệ, nhưng không dám nói một lời.
Chậc, đúng là mỏng manh.
Cố Kim Triều buông tay, bật tất cả đèn trong bếp lên.
"Nói đi, làm thế nào?"
Đường Tuế sờ khuôn mặt nhỏ của mình, sau đó chỉ vào tạp dề bên cạnh.
"Anh mặc nó vào trước, nếu không sẽ bẩn quần áo.
"
Cố Kim Triều ghét bỏ nhìn chiếc tạp dề ren treo đằng kia.
Quyết định không nhìn nữa.
"Không mặc.
"
Hu.
Anh dữ quá.
Đường Tuế khập khiễng đi tới tủ lạnh, lấy trứng, rau và mì ra, đặt lên kệ bếp.
.
Xuyên Nhanh: Hu Hu Đêm Nào Nam Thần Cũng Dính Lấy TôiTác giả: Linh MiêuTruyện Cổ Đại, Truyện Hệ Thống, Truyện Khoa Huyễn, Truyện Ngôn Tình, Truyện Xuyên KhôngTháng sáu trời nóng bức, tiếng ve râm rang. Vừa rồi trời còn nắng gắt, chớp mắt mây đen lại kéo đến, trời bắt đầu đổ mưa to ào ào. Đường Tuế ôm chăn ngồi dậy, sắc mặt ngơ ngác, đôi mắt to mờ mịt đọng nước, luống cuống quan sát xung quanh. Cô, cô thật sự bị Huyền Ly thượng thần ném đi rồi? Chỉ cho cô một cái Luân Hồi Kính, rồi để cô xuyên qua 3000 thế giới, mới có thể quay về thiên giới. Luân Hồi Kính nói, nhân vật cô xuyên qua căn bản đều xoay quanh nam chính, cô phải tháo gỡ ràng buộc của cốt truyện vừa không thể phá hư nó, nếu không sẽ bị điện giật. Trừ khi cô bài trừ hết giá trị hắc hóa của nam phụ đến khi nó trở về 0 mới có thế không đi theo nội dung cốt truyện, thích làm gì thì làm. Mắt Đường Tuế đỏ ngầu, tóc cũng rối loạn, ngẩn người. Bỗng nhiên, cửa phòng mở ra. Thiếu niên mặc trang phục quản gia, mang theo quần áo và hộp đựng giày bước vào. Sắc mặt thiếu niên lãnh đạm, mặt không biểu cảm đặt đồ lên khay trà. Hôm nay lại cứ ngồi ngây người như phỗng. Sự yên lặng quỷ dị như vậy… "Trước kia anh nấu ăn rất ngon."Đường Tuế nắm chặt cánh tay Cố Kim Triều không buông.Hôm nay, cô không muốn bị điện giật nữa.Thực sự không muốn!Cố Kim Triều nhíu mày, lạnh lùng hất tay cô ra.Làm Đường Tuế nhỏ bé ngã xuống sàn."Tôi không biết."Cố Kim Triều cau mày, lạnh lùng quay đi.Đường Tuế ngồi dưới sàn, đôi mắt rơm rớm nước nhìn theo bóng lưng tuyệt tình của Cố Kim Triều.Cô cụp mắt khóc, đôi vai nhỏ run lên.Lần điện giật thứ hai, trốn không thoát rồi.Cố Kim Triều tiến lên vài bước, phát hiện không có bất cứ âm thanh nào ở phía sau.Trong lòng cảm thấy lạ, anh quay đầu lại.Trong căn bếp lờ mờ, một thân hình nhỏ bé đang ngồi đó, nhìn có vẻ rất lạc lõng.Chỉ là không được ăn mì thôi mà?Sao nhìn cứ như chồng chết vậy?"Thật phiền phức."Cố Kim Triều không nhịn được nói, rồi lại bực bội đi về phía nhà bếp.Cả người đứng chắn trước mặt Đường Tuế."Tôi mất trí nhớ, quên mất phải làm như thế nào rồi."Anh cộc cằn nói.Đường Tuế nghe xong cảm thấy có hi vọng.Cô chợt cười lên, đưa tay lau nước mắt, cười hì hì nhìn Cố Kim Triều."Trước kia em từng thấy anh làm, còn nhớ các bước."Đường Tuế hoảng loạn lau nước mắt, khịt mũi, định đứng lên nhưng phát hiện vì ngồi đã lâu nên không đứng dậy nổi.Cố Kim Triều nhìn cô từ trên cao xuống.Dưới ánh sáng yếu ớt, đôi mi dài của cô gái khẽ run, tạo nên một bóng râm dưới mí mắt."Em! " Đường Tuế ngẩng đầu, hai mắt đỏ hoe, nhỏ giọng nói: "Chân em bị tê, đứng lên không nổi.""Phiền chết được."Cố Kim Triều cau mày, hơi thô lỗ nhấc áo cô lên, đỡ cô dậy.Đợi khi cô đứng vững rồi, Cố Kim Triều buông tay ra.Mặc dù Đường Tuế đã đứng lên, nhưng hai chân vẫn còn tê, hoàn toàn không đứng vững được.Khi sắp ngã nhào xuống mặt đất.Đường Tuế nhanh chóng vươn cánh tay nhỏ bé ra, ôm chặt Cố Kim Triều.Trên người anh có một mùi tuyết sương dịu nhẹ.Rất quen thuộc, cũng rất yên lòng.Giống hệt mùi trên người Huyền Ly thượng thần.Đường Tuế vòng lấy eo anh một hồi mới buông ra.Khuôn mặt đỏ ửng, đứng sang một bên."Cảm ơn."Vẫn là một giọng nói nhỏ nhẹ, dịu dàng.Cố Kim Triều nhìn cô, cứ như một cục bột trắng nhỏ mềm mại vậy.Vậy là, ngón tay thon dài của anh véo nhẹ lên khuôn mặt nhỏ nhắn mịn màng của cô, mới chạm vào một chút mà trên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú kia đã có vết đỏ hiện lên.Cô gái nhỏ hình như có chút đau.Đôi mắt to của cô ngấn lệ, nhưng không dám nói một lời.Chậc, đúng là mỏng manh.Cố Kim Triều buông tay, bật tất cả đèn trong bếp lên."Nói đi, làm thế nào?"Đường Tuế sờ khuôn mặt nhỏ của mình, sau đó chỉ vào tạp dề bên cạnh."Anh mặc nó vào trước, nếu không sẽ bẩn quần áo."Cố Kim Triều ghét bỏ nhìn chiếc tạp dề ren treo đằng kia.Quyết định không nhìn nữa."Không mặc."Hu.Anh dữ quá.Đường Tuế khập khiễng đi tới tủ lạnh, lấy trứng, rau và mì ra, đặt lên kệ bếp..