1. Tôi vội vàng sắp xếp cho cô gái ấy vào ở trong khu nhà tốt nhất phủ, sau đó về lục tung cả phòng mình lên. Nha hoàn thân cận Hạnh Nhi bất bình thay tôi: "Tướng quân thật quá đáng, trước kia tiểu thư theo ngài ấy vào sinh ra tử, nếm mật nằm gai, mới được sung sướng được dăm hôm, tướng quân đã dẫn theo người đàn bà khác về, lại còn có thai nữa chứ. Tiểu thư, tiểu thư còn chưa có con nữa này." Tôi nhắm mắt làm ngơ, lôi ra một hòm trang sức to oành. Hạnh Nhi cũng giúp tôi gói lại: "Tiểu thư làm đúng lắm, đã vậy thì mình về nhà, không cần phải chịu ấm ức." "Mau, giúp ta đem đồ sang chỗ Đào cô nương!" "Vậy em... gì cơ ạ?" ... Không có thời gian nữa rồi, tôi vội vàng ôm đồ chạy sang bên đó. Lúc đến nơi, tôi thấy Tề Kha đang ra lệnh cho đầu bếp bưng đủ thứ sơn hào hải vị vào phòng, không thiếu thứ gì. Tôi đứng bên cạnh hắn, nghiến răng: "Nhanh quá nhỉ." Tề Kha nhìn đống ngọc ngà châu báu trong tay tôi cũng cười giả lả: "Em cũng không chậm." Tôi với Tề Kha đều là người xuyên sách, trong thế…
Chương 2
Trông Em Từ Thuở Còn ThơTác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1. Tôi vội vàng sắp xếp cho cô gái ấy vào ở trong khu nhà tốt nhất phủ, sau đó về lục tung cả phòng mình lên. Nha hoàn thân cận Hạnh Nhi bất bình thay tôi: "Tướng quân thật quá đáng, trước kia tiểu thư theo ngài ấy vào sinh ra tử, nếm mật nằm gai, mới được sung sướng được dăm hôm, tướng quân đã dẫn theo người đàn bà khác về, lại còn có thai nữa chứ. Tiểu thư, tiểu thư còn chưa có con nữa này." Tôi nhắm mắt làm ngơ, lôi ra một hòm trang sức to oành. Hạnh Nhi cũng giúp tôi gói lại: "Tiểu thư làm đúng lắm, đã vậy thì mình về nhà, không cần phải chịu ấm ức." "Mau, giúp ta đem đồ sang chỗ Đào cô nương!" "Vậy em... gì cơ ạ?" ... Không có thời gian nữa rồi, tôi vội vàng ôm đồ chạy sang bên đó. Lúc đến nơi, tôi thấy Tề Kha đang ra lệnh cho đầu bếp bưng đủ thứ sơn hào hải vị vào phòng, không thiếu thứ gì. Tôi đứng bên cạnh hắn, nghiến răng: "Nhanh quá nhỉ." Tề Kha nhìn đống ngọc ngà châu báu trong tay tôi cũng cười giả lả: "Em cũng không chậm." Tôi với Tề Kha đều là người xuyên sách, trong thế… 2.Đứa con trọng bụng Đào Vân Nhi là giọt m.áu của hoàng thất triều trước.Đứa trẻ này lớn lên sẽ có bàn tay vàng làm đâu trúng đó của nam chính, nhất thống giang hồ, lật đổ hoàng triều, mở rộng bờ cõi, lập ra một vùng trời mới.Đương nhiên Đào Vân Nhi không biết mấy chuyện này, cô ấy trốn chui trốn lủi khắp nơi chịu đủ khổ sở, bây giờ thấy bọn tôi nịnh nọt cung phụng thế này, sợ đến độ quỳ sụp xuống."Đội ơn tướng quân và phu nhân đã cứu mạng, thiếp biết tướng quân mang thiếp về là có mục đích, xin tướng quân cứ nói."Đệch, em bé trong bụng còn chưa ổn định đâu chị mình ơi, tôi vội vàng đỡ cô ấy đứng dậy, hiền lành vỗ tay cô ấy động viên: "Chớ sợ chớ sợ, bọn tôi nào có mục đích gì đâu, chỉ là... à thì, chồng em vừa gặp chị đã thấy rất có duyên."Đào Vân Nhi ngơ ngác: "Có duyên?"Tôi thúc cùi chỏ vào bụng Tề Kha.Tề Kha ra vẻ hoài niệm: "Đúng thế, lúc đó chị mặc đồ đỏ đỏ vàng vàng, nhìn vào tự nhiên thèm canh trứng cà chua trong căng tin dễ sợ..."Tôi: "..."Đào Vân Nhi hoảng sợ vô cùng, tôi vội vàng kéo nàng ngồi xuống bàn ăn, bảo rằng bọn tôi quen chồng cô ấy, dựa theo mấy chi tiết tôi còn nhớ lờ mờ ở đoạn tiền truyện, tôi chế ra một câu chuyện gay cấn, bấy giờ cô ấy mới chịu tin, đồng ý ở lại phủ tướng quân dưỡng th.ai.Nhưng thân phận của Đào Vân Nhi không tiện nói với người ngoài, chỉ qua ba ngày, đầu đường cuối ngõ đã đồn đại được dăm bảy phiên bản.Lúc tôi dẫn Hạnh Nhi ra tiệm bánh mua bánh ngọt, mấy bà thím quanh đó chỉ trỏ."Bà biết tin gì chưa? Tề tướng quân mang một cô gái ở ngoài về đó.""Ủa sao nghe nói Phiêu Kỵ tướng quân và phu nhân ân ái ngọt ngào tình cảm thắm thiết lắm cơ mà, hóa ra chỉ là chưa gặp mối thơm hơn thôi.""Chắc là thấy tiểu thư nhà họ Khương chỉ biết vung đao múa kiếm không biết ngọt nhạt, nên mới tìm người mới đó mà.""Đàn bà ấy à, ai chả phải dựa vào đàn ông cơ chứ, vợ cả thì sao chứ, không có con trai không được chồng thương, cuộc đời sao mà êm ái được...""Chậc, tội nghiệp ghê á."...Hạnh Nhi tức phồng mang trợn má: "Tiểu thư! Bọn họ nói bậy nói bạ trước mặt mình không thèm kiêng dè gì luôn kìa"Tôi không để ý, chỉ chăm chăm cướp mẻ bánh hoa quế mới ra lò kia."Mau lên mau lên! Gói lại! Đào cô nương thích ăn món này!"Hạnh Nhi dậm chân: "Tiểu thư!"Tôi sai cô ấy sang quầy khác: "Ta định mua thêm mười con gà mái loại ngon nhất, em đi mua đi, phụ nữ có thai cần nhiều dinh dưỡng!"Sau hôm đó, các phu nhân trong kinh thành đều đồn rằng tôi bị đi.ên rồi.Còn đám đàn ông thì tặc lưỡi than thở, vợ cả biết điều hiểu chuyện như tôi quả là hiếm có khó tìm.(Còn tiếp)
Trông Em Từ Thuở Còn ThơTác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1. Tôi vội vàng sắp xếp cho cô gái ấy vào ở trong khu nhà tốt nhất phủ, sau đó về lục tung cả phòng mình lên. Nha hoàn thân cận Hạnh Nhi bất bình thay tôi: "Tướng quân thật quá đáng, trước kia tiểu thư theo ngài ấy vào sinh ra tử, nếm mật nằm gai, mới được sung sướng được dăm hôm, tướng quân đã dẫn theo người đàn bà khác về, lại còn có thai nữa chứ. Tiểu thư, tiểu thư còn chưa có con nữa này." Tôi nhắm mắt làm ngơ, lôi ra một hòm trang sức to oành. Hạnh Nhi cũng giúp tôi gói lại: "Tiểu thư làm đúng lắm, đã vậy thì mình về nhà, không cần phải chịu ấm ức." "Mau, giúp ta đem đồ sang chỗ Đào cô nương!" "Vậy em... gì cơ ạ?" ... Không có thời gian nữa rồi, tôi vội vàng ôm đồ chạy sang bên đó. Lúc đến nơi, tôi thấy Tề Kha đang ra lệnh cho đầu bếp bưng đủ thứ sơn hào hải vị vào phòng, không thiếu thứ gì. Tôi đứng bên cạnh hắn, nghiến răng: "Nhanh quá nhỉ." Tề Kha nhìn đống ngọc ngà châu báu trong tay tôi cũng cười giả lả: "Em cũng không chậm." Tôi với Tề Kha đều là người xuyên sách, trong thế… 2.Đứa con trọng bụng Đào Vân Nhi là giọt m.áu của hoàng thất triều trước.Đứa trẻ này lớn lên sẽ có bàn tay vàng làm đâu trúng đó của nam chính, nhất thống giang hồ, lật đổ hoàng triều, mở rộng bờ cõi, lập ra một vùng trời mới.Đương nhiên Đào Vân Nhi không biết mấy chuyện này, cô ấy trốn chui trốn lủi khắp nơi chịu đủ khổ sở, bây giờ thấy bọn tôi nịnh nọt cung phụng thế này, sợ đến độ quỳ sụp xuống."Đội ơn tướng quân và phu nhân đã cứu mạng, thiếp biết tướng quân mang thiếp về là có mục đích, xin tướng quân cứ nói."Đệch, em bé trong bụng còn chưa ổn định đâu chị mình ơi, tôi vội vàng đỡ cô ấy đứng dậy, hiền lành vỗ tay cô ấy động viên: "Chớ sợ chớ sợ, bọn tôi nào có mục đích gì đâu, chỉ là... à thì, chồng em vừa gặp chị đã thấy rất có duyên."Đào Vân Nhi ngơ ngác: "Có duyên?"Tôi thúc cùi chỏ vào bụng Tề Kha.Tề Kha ra vẻ hoài niệm: "Đúng thế, lúc đó chị mặc đồ đỏ đỏ vàng vàng, nhìn vào tự nhiên thèm canh trứng cà chua trong căng tin dễ sợ..."Tôi: "..."Đào Vân Nhi hoảng sợ vô cùng, tôi vội vàng kéo nàng ngồi xuống bàn ăn, bảo rằng bọn tôi quen chồng cô ấy, dựa theo mấy chi tiết tôi còn nhớ lờ mờ ở đoạn tiền truyện, tôi chế ra một câu chuyện gay cấn, bấy giờ cô ấy mới chịu tin, đồng ý ở lại phủ tướng quân dưỡng th.ai.Nhưng thân phận của Đào Vân Nhi không tiện nói với người ngoài, chỉ qua ba ngày, đầu đường cuối ngõ đã đồn đại được dăm bảy phiên bản.Lúc tôi dẫn Hạnh Nhi ra tiệm bánh mua bánh ngọt, mấy bà thím quanh đó chỉ trỏ."Bà biết tin gì chưa? Tề tướng quân mang một cô gái ở ngoài về đó.""Ủa sao nghe nói Phiêu Kỵ tướng quân và phu nhân ân ái ngọt ngào tình cảm thắm thiết lắm cơ mà, hóa ra chỉ là chưa gặp mối thơm hơn thôi.""Chắc là thấy tiểu thư nhà họ Khương chỉ biết vung đao múa kiếm không biết ngọt nhạt, nên mới tìm người mới đó mà.""Đàn bà ấy à, ai chả phải dựa vào đàn ông cơ chứ, vợ cả thì sao chứ, không có con trai không được chồng thương, cuộc đời sao mà êm ái được...""Chậc, tội nghiệp ghê á."...Hạnh Nhi tức phồng mang trợn má: "Tiểu thư! Bọn họ nói bậy nói bạ trước mặt mình không thèm kiêng dè gì luôn kìa"Tôi không để ý, chỉ chăm chăm cướp mẻ bánh hoa quế mới ra lò kia."Mau lên mau lên! Gói lại! Đào cô nương thích ăn món này!"Hạnh Nhi dậm chân: "Tiểu thư!"Tôi sai cô ấy sang quầy khác: "Ta định mua thêm mười con gà mái loại ngon nhất, em đi mua đi, phụ nữ có thai cần nhiều dinh dưỡng!"Sau hôm đó, các phu nhân trong kinh thành đều đồn rằng tôi bị đi.ên rồi.Còn đám đàn ông thì tặc lưỡi than thở, vợ cả biết điều hiểu chuyện như tôi quả là hiếm có khó tìm.(Còn tiếp)
Trông Em Từ Thuở Còn ThơTác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1. Tôi vội vàng sắp xếp cho cô gái ấy vào ở trong khu nhà tốt nhất phủ, sau đó về lục tung cả phòng mình lên. Nha hoàn thân cận Hạnh Nhi bất bình thay tôi: "Tướng quân thật quá đáng, trước kia tiểu thư theo ngài ấy vào sinh ra tử, nếm mật nằm gai, mới được sung sướng được dăm hôm, tướng quân đã dẫn theo người đàn bà khác về, lại còn có thai nữa chứ. Tiểu thư, tiểu thư còn chưa có con nữa này." Tôi nhắm mắt làm ngơ, lôi ra một hòm trang sức to oành. Hạnh Nhi cũng giúp tôi gói lại: "Tiểu thư làm đúng lắm, đã vậy thì mình về nhà, không cần phải chịu ấm ức." "Mau, giúp ta đem đồ sang chỗ Đào cô nương!" "Vậy em... gì cơ ạ?" ... Không có thời gian nữa rồi, tôi vội vàng ôm đồ chạy sang bên đó. Lúc đến nơi, tôi thấy Tề Kha đang ra lệnh cho đầu bếp bưng đủ thứ sơn hào hải vị vào phòng, không thiếu thứ gì. Tôi đứng bên cạnh hắn, nghiến răng: "Nhanh quá nhỉ." Tề Kha nhìn đống ngọc ngà châu báu trong tay tôi cũng cười giả lả: "Em cũng không chậm." Tôi với Tề Kha đều là người xuyên sách, trong thế… 2.Đứa con trọng bụng Đào Vân Nhi là giọt m.áu của hoàng thất triều trước.Đứa trẻ này lớn lên sẽ có bàn tay vàng làm đâu trúng đó của nam chính, nhất thống giang hồ, lật đổ hoàng triều, mở rộng bờ cõi, lập ra một vùng trời mới.Đương nhiên Đào Vân Nhi không biết mấy chuyện này, cô ấy trốn chui trốn lủi khắp nơi chịu đủ khổ sở, bây giờ thấy bọn tôi nịnh nọt cung phụng thế này, sợ đến độ quỳ sụp xuống."Đội ơn tướng quân và phu nhân đã cứu mạng, thiếp biết tướng quân mang thiếp về là có mục đích, xin tướng quân cứ nói."Đệch, em bé trong bụng còn chưa ổn định đâu chị mình ơi, tôi vội vàng đỡ cô ấy đứng dậy, hiền lành vỗ tay cô ấy động viên: "Chớ sợ chớ sợ, bọn tôi nào có mục đích gì đâu, chỉ là... à thì, chồng em vừa gặp chị đã thấy rất có duyên."Đào Vân Nhi ngơ ngác: "Có duyên?"Tôi thúc cùi chỏ vào bụng Tề Kha.Tề Kha ra vẻ hoài niệm: "Đúng thế, lúc đó chị mặc đồ đỏ đỏ vàng vàng, nhìn vào tự nhiên thèm canh trứng cà chua trong căng tin dễ sợ..."Tôi: "..."Đào Vân Nhi hoảng sợ vô cùng, tôi vội vàng kéo nàng ngồi xuống bàn ăn, bảo rằng bọn tôi quen chồng cô ấy, dựa theo mấy chi tiết tôi còn nhớ lờ mờ ở đoạn tiền truyện, tôi chế ra một câu chuyện gay cấn, bấy giờ cô ấy mới chịu tin, đồng ý ở lại phủ tướng quân dưỡng th.ai.Nhưng thân phận của Đào Vân Nhi không tiện nói với người ngoài, chỉ qua ba ngày, đầu đường cuối ngõ đã đồn đại được dăm bảy phiên bản.Lúc tôi dẫn Hạnh Nhi ra tiệm bánh mua bánh ngọt, mấy bà thím quanh đó chỉ trỏ."Bà biết tin gì chưa? Tề tướng quân mang một cô gái ở ngoài về đó.""Ủa sao nghe nói Phiêu Kỵ tướng quân và phu nhân ân ái ngọt ngào tình cảm thắm thiết lắm cơ mà, hóa ra chỉ là chưa gặp mối thơm hơn thôi.""Chắc là thấy tiểu thư nhà họ Khương chỉ biết vung đao múa kiếm không biết ngọt nhạt, nên mới tìm người mới đó mà.""Đàn bà ấy à, ai chả phải dựa vào đàn ông cơ chứ, vợ cả thì sao chứ, không có con trai không được chồng thương, cuộc đời sao mà êm ái được...""Chậc, tội nghiệp ghê á."...Hạnh Nhi tức phồng mang trợn má: "Tiểu thư! Bọn họ nói bậy nói bạ trước mặt mình không thèm kiêng dè gì luôn kìa"Tôi không để ý, chỉ chăm chăm cướp mẻ bánh hoa quế mới ra lò kia."Mau lên mau lên! Gói lại! Đào cô nương thích ăn món này!"Hạnh Nhi dậm chân: "Tiểu thư!"Tôi sai cô ấy sang quầy khác: "Ta định mua thêm mười con gà mái loại ngon nhất, em đi mua đi, phụ nữ có thai cần nhiều dinh dưỡng!"Sau hôm đó, các phu nhân trong kinh thành đều đồn rằng tôi bị đi.ên rồi.Còn đám đàn ông thì tặc lưỡi than thở, vợ cả biết điều hiểu chuyện như tôi quả là hiếm có khó tìm.(Còn tiếp)