1. Tôi vội vàng sắp xếp cho cô gái ấy vào ở trong khu nhà tốt nhất phủ, sau đó về lục tung cả phòng mình lên. Nha hoàn thân cận Hạnh Nhi bất bình thay tôi: "Tướng quân thật quá đáng, trước kia tiểu thư theo ngài ấy vào sinh ra tử, nếm mật nằm gai, mới được sung sướng được dăm hôm, tướng quân đã dẫn theo người đàn bà khác về, lại còn có thai nữa chứ. Tiểu thư, tiểu thư còn chưa có con nữa này." Tôi nhắm mắt làm ngơ, lôi ra một hòm trang sức to oành. Hạnh Nhi cũng giúp tôi gói lại: "Tiểu thư làm đúng lắm, đã vậy thì mình về nhà, không cần phải chịu ấm ức." "Mau, giúp ta đem đồ sang chỗ Đào cô nương!" "Vậy em... gì cơ ạ?" ... Không có thời gian nữa rồi, tôi vội vàng ôm đồ chạy sang bên đó. Lúc đến nơi, tôi thấy Tề Kha đang ra lệnh cho đầu bếp bưng đủ thứ sơn hào hải vị vào phòng, không thiếu thứ gì. Tôi đứng bên cạnh hắn, nghiến răng: "Nhanh quá nhỉ." Tề Kha nhìn đống ngọc ngà châu báu trong tay tôi cũng cười giả lả: "Em cũng không chậm." Tôi với Tề Kha đều là người xuyên sách, trong thế…

Chương 3

Trông Em Từ Thuở Còn ThơTác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1. Tôi vội vàng sắp xếp cho cô gái ấy vào ở trong khu nhà tốt nhất phủ, sau đó về lục tung cả phòng mình lên. Nha hoàn thân cận Hạnh Nhi bất bình thay tôi: "Tướng quân thật quá đáng, trước kia tiểu thư theo ngài ấy vào sinh ra tử, nếm mật nằm gai, mới được sung sướng được dăm hôm, tướng quân đã dẫn theo người đàn bà khác về, lại còn có thai nữa chứ. Tiểu thư, tiểu thư còn chưa có con nữa này." Tôi nhắm mắt làm ngơ, lôi ra một hòm trang sức to oành. Hạnh Nhi cũng giúp tôi gói lại: "Tiểu thư làm đúng lắm, đã vậy thì mình về nhà, không cần phải chịu ấm ức." "Mau, giúp ta đem đồ sang chỗ Đào cô nương!" "Vậy em... gì cơ ạ?" ... Không có thời gian nữa rồi, tôi vội vàng ôm đồ chạy sang bên đó. Lúc đến nơi, tôi thấy Tề Kha đang ra lệnh cho đầu bếp bưng đủ thứ sơn hào hải vị vào phòng, không thiếu thứ gì. Tôi đứng bên cạnh hắn, nghiến răng: "Nhanh quá nhỉ." Tề Kha nhìn đống ngọc ngà châu báu trong tay tôi cũng cười giả lả: "Em cũng không chậm." Tôi với Tề Kha đều là người xuyên sách, trong thế… 3.Tôi không ngờ một đồn mười, mười đồn trăm, đồn tới tai chi.ến hữu ngày xưa, bây giờ là chủ tướng quân tuần phòng kinh thành Ngụy Phong.Tên bi.ến thái này lúc nào cũng có ý đồ x.ấu với tôi.Trong việc giao thiệp xã hội hàng ngày, thỉnh thoảng Tề Kha có mở tiệc mời một vài quan viên tạo mối quan hệ, không ngờ hôm ấy tôi lại thấy cả Ngụy Phong.Tên này cầm chén rượu lên mời tôi: "Một năm không gặp, em có khỏe không?"Tôi sững người, Tề Kha cầm chén rượu trước mặt tôi, nhíu mày đáp lễ:"Phu nhân nhà ta không uống rượu được, ta xin được uống thay."Không thể không thừa nhận, lúc cần thiết, Tề Kha vẫn rất đáng tin cậy.Suốt bữa tiệc, Ngụy Phong không thèm che giấu ánh mắt nóng bỏng chĩa thẳng vào tôi, tôi bị nhìn đến độ nổi hết da gà da vịt, kiếm cớ bỏ đi, chẳng ngờ Ngụy Phong lại đi theo.Gã cản đường tôi, không thèm vòng vo lật bài ngửa luôn: "Tề Kha cũng đã đưa người đàn bà khác về rồi, em vẫn chờ đợi hắn như trước sao?"Tôi: "Cái gì?"Ngụy Phong sáp lại gần tôi hơn: "Em có thể chọn ta cơ mà."Đúng là tôi thích trai đẹp, đúng là anh rất đẹp trai, nhưng anh bị khùng, nên thôi, cám ơn, không dám.Tôi cười ha ha hai tiếng, vòng qua người gã bỏ đi.Đột nhiên Ngụy Phong cười khinh bỉ một tiếng rồi nói: "Ta có thể chứng minh cho em thấy rằng, ta sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì em, hôm nay xin được tặng em một món quà nho nhỏ, chuyện em không giải quyết được, ta sẽ giải quyết thay em."Tôi có chuyện gì không giải quyết được cơ chứ?Tôi quay đầu nhìn sang, vừa nhìn đã sợ đến ngây người.Đào Vân Nhi đang bị một người đàn ông áp chế, đè lên lan can trên lầu, tay run lẩy bẩy che bụng.Ch.ết dở! Mẹ nam chính!Vinh hoa phú quý nửa đời sau của tôi!Tôi hoảng hốt: "Anh muốn làm gì?"Ngụy Phong nhếch khóe miệng: "Ả là cái thá gì mà dám tự xếp ngang hàng với Khương Nhan Thanh em, hôm nay ta sẽ giải quyết ả thay em."Nói dứt lời, hắn phất tay một cái, thấy người đàn ông kia chuẩn bị ném Đào Vân Nhi xuống, tôi cuống quít gào lên: "Tề Kha!"Tề Kha vừa nhìn là biết có chuyện gì đang xảy ra rồi, nhưng xa vậy muốn bật mode khinh công cũng rất khó đỡ được Đào Vân Nhi.Hắn cần mượn lực.Tôi không kịp suy nghĩ nữa, vội vàng bước tới một bước, quỳ một chân đưa lưng về phía hắn."Lên mau!"Tề Kha cũng không nghĩ ngợi gì, lao tới giẫm lên lưng tôi lấy đà phi lên đỡ được Đào Vân Nhi đang rơi giữa không trung.Ngụy Phong thấy cảnh ấy, ng.u người luôn.Khách khứa tới xem trò vui cũng hóa đá tại chỗ.

Trông Em Từ Thuở Còn ThơTác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1. Tôi vội vàng sắp xếp cho cô gái ấy vào ở trong khu nhà tốt nhất phủ, sau đó về lục tung cả phòng mình lên. Nha hoàn thân cận Hạnh Nhi bất bình thay tôi: "Tướng quân thật quá đáng, trước kia tiểu thư theo ngài ấy vào sinh ra tử, nếm mật nằm gai, mới được sung sướng được dăm hôm, tướng quân đã dẫn theo người đàn bà khác về, lại còn có thai nữa chứ. Tiểu thư, tiểu thư còn chưa có con nữa này." Tôi nhắm mắt làm ngơ, lôi ra một hòm trang sức to oành. Hạnh Nhi cũng giúp tôi gói lại: "Tiểu thư làm đúng lắm, đã vậy thì mình về nhà, không cần phải chịu ấm ức." "Mau, giúp ta đem đồ sang chỗ Đào cô nương!" "Vậy em... gì cơ ạ?" ... Không có thời gian nữa rồi, tôi vội vàng ôm đồ chạy sang bên đó. Lúc đến nơi, tôi thấy Tề Kha đang ra lệnh cho đầu bếp bưng đủ thứ sơn hào hải vị vào phòng, không thiếu thứ gì. Tôi đứng bên cạnh hắn, nghiến răng: "Nhanh quá nhỉ." Tề Kha nhìn đống ngọc ngà châu báu trong tay tôi cũng cười giả lả: "Em cũng không chậm." Tôi với Tề Kha đều là người xuyên sách, trong thế… 3.Tôi không ngờ một đồn mười, mười đồn trăm, đồn tới tai chi.ến hữu ngày xưa, bây giờ là chủ tướng quân tuần phòng kinh thành Ngụy Phong.Tên bi.ến thái này lúc nào cũng có ý đồ x.ấu với tôi.Trong việc giao thiệp xã hội hàng ngày, thỉnh thoảng Tề Kha có mở tiệc mời một vài quan viên tạo mối quan hệ, không ngờ hôm ấy tôi lại thấy cả Ngụy Phong.Tên này cầm chén rượu lên mời tôi: "Một năm không gặp, em có khỏe không?"Tôi sững người, Tề Kha cầm chén rượu trước mặt tôi, nhíu mày đáp lễ:"Phu nhân nhà ta không uống rượu được, ta xin được uống thay."Không thể không thừa nhận, lúc cần thiết, Tề Kha vẫn rất đáng tin cậy.Suốt bữa tiệc, Ngụy Phong không thèm che giấu ánh mắt nóng bỏng chĩa thẳng vào tôi, tôi bị nhìn đến độ nổi hết da gà da vịt, kiếm cớ bỏ đi, chẳng ngờ Ngụy Phong lại đi theo.Gã cản đường tôi, không thèm vòng vo lật bài ngửa luôn: "Tề Kha cũng đã đưa người đàn bà khác về rồi, em vẫn chờ đợi hắn như trước sao?"Tôi: "Cái gì?"Ngụy Phong sáp lại gần tôi hơn: "Em có thể chọn ta cơ mà."Đúng là tôi thích trai đẹp, đúng là anh rất đẹp trai, nhưng anh bị khùng, nên thôi, cám ơn, không dám.Tôi cười ha ha hai tiếng, vòng qua người gã bỏ đi.Đột nhiên Ngụy Phong cười khinh bỉ một tiếng rồi nói: "Ta có thể chứng minh cho em thấy rằng, ta sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì em, hôm nay xin được tặng em một món quà nho nhỏ, chuyện em không giải quyết được, ta sẽ giải quyết thay em."Tôi có chuyện gì không giải quyết được cơ chứ?Tôi quay đầu nhìn sang, vừa nhìn đã sợ đến ngây người.Đào Vân Nhi đang bị một người đàn ông áp chế, đè lên lan can trên lầu, tay run lẩy bẩy che bụng.Ch.ết dở! Mẹ nam chính!Vinh hoa phú quý nửa đời sau của tôi!Tôi hoảng hốt: "Anh muốn làm gì?"Ngụy Phong nhếch khóe miệng: "Ả là cái thá gì mà dám tự xếp ngang hàng với Khương Nhan Thanh em, hôm nay ta sẽ giải quyết ả thay em."Nói dứt lời, hắn phất tay một cái, thấy người đàn ông kia chuẩn bị ném Đào Vân Nhi xuống, tôi cuống quít gào lên: "Tề Kha!"Tề Kha vừa nhìn là biết có chuyện gì đang xảy ra rồi, nhưng xa vậy muốn bật mode khinh công cũng rất khó đỡ được Đào Vân Nhi.Hắn cần mượn lực.Tôi không kịp suy nghĩ nữa, vội vàng bước tới một bước, quỳ một chân đưa lưng về phía hắn."Lên mau!"Tề Kha cũng không nghĩ ngợi gì, lao tới giẫm lên lưng tôi lấy đà phi lên đỡ được Đào Vân Nhi đang rơi giữa không trung.Ngụy Phong thấy cảnh ấy, ng.u người luôn.Khách khứa tới xem trò vui cũng hóa đá tại chỗ.

Trông Em Từ Thuở Còn ThơTác giả: Đừng đùa nữa (Biệt Cảo Tiếu Liễu)Truyện Cổ Đại, Truyện Ngôn Tình1. Tôi vội vàng sắp xếp cho cô gái ấy vào ở trong khu nhà tốt nhất phủ, sau đó về lục tung cả phòng mình lên. Nha hoàn thân cận Hạnh Nhi bất bình thay tôi: "Tướng quân thật quá đáng, trước kia tiểu thư theo ngài ấy vào sinh ra tử, nếm mật nằm gai, mới được sung sướng được dăm hôm, tướng quân đã dẫn theo người đàn bà khác về, lại còn có thai nữa chứ. Tiểu thư, tiểu thư còn chưa có con nữa này." Tôi nhắm mắt làm ngơ, lôi ra một hòm trang sức to oành. Hạnh Nhi cũng giúp tôi gói lại: "Tiểu thư làm đúng lắm, đã vậy thì mình về nhà, không cần phải chịu ấm ức." "Mau, giúp ta đem đồ sang chỗ Đào cô nương!" "Vậy em... gì cơ ạ?" ... Không có thời gian nữa rồi, tôi vội vàng ôm đồ chạy sang bên đó. Lúc đến nơi, tôi thấy Tề Kha đang ra lệnh cho đầu bếp bưng đủ thứ sơn hào hải vị vào phòng, không thiếu thứ gì. Tôi đứng bên cạnh hắn, nghiến răng: "Nhanh quá nhỉ." Tề Kha nhìn đống ngọc ngà châu báu trong tay tôi cũng cười giả lả: "Em cũng không chậm." Tôi với Tề Kha đều là người xuyên sách, trong thế… 3.Tôi không ngờ một đồn mười, mười đồn trăm, đồn tới tai chi.ến hữu ngày xưa, bây giờ là chủ tướng quân tuần phòng kinh thành Ngụy Phong.Tên bi.ến thái này lúc nào cũng có ý đồ x.ấu với tôi.Trong việc giao thiệp xã hội hàng ngày, thỉnh thoảng Tề Kha có mở tiệc mời một vài quan viên tạo mối quan hệ, không ngờ hôm ấy tôi lại thấy cả Ngụy Phong.Tên này cầm chén rượu lên mời tôi: "Một năm không gặp, em có khỏe không?"Tôi sững người, Tề Kha cầm chén rượu trước mặt tôi, nhíu mày đáp lễ:"Phu nhân nhà ta không uống rượu được, ta xin được uống thay."Không thể không thừa nhận, lúc cần thiết, Tề Kha vẫn rất đáng tin cậy.Suốt bữa tiệc, Ngụy Phong không thèm che giấu ánh mắt nóng bỏng chĩa thẳng vào tôi, tôi bị nhìn đến độ nổi hết da gà da vịt, kiếm cớ bỏ đi, chẳng ngờ Ngụy Phong lại đi theo.Gã cản đường tôi, không thèm vòng vo lật bài ngửa luôn: "Tề Kha cũng đã đưa người đàn bà khác về rồi, em vẫn chờ đợi hắn như trước sao?"Tôi: "Cái gì?"Ngụy Phong sáp lại gần tôi hơn: "Em có thể chọn ta cơ mà."Đúng là tôi thích trai đẹp, đúng là anh rất đẹp trai, nhưng anh bị khùng, nên thôi, cám ơn, không dám.Tôi cười ha ha hai tiếng, vòng qua người gã bỏ đi.Đột nhiên Ngụy Phong cười khinh bỉ một tiếng rồi nói: "Ta có thể chứng minh cho em thấy rằng, ta sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì vì em, hôm nay xin được tặng em một món quà nho nhỏ, chuyện em không giải quyết được, ta sẽ giải quyết thay em."Tôi có chuyện gì không giải quyết được cơ chứ?Tôi quay đầu nhìn sang, vừa nhìn đã sợ đến ngây người.Đào Vân Nhi đang bị một người đàn ông áp chế, đè lên lan can trên lầu, tay run lẩy bẩy che bụng.Ch.ết dở! Mẹ nam chính!Vinh hoa phú quý nửa đời sau của tôi!Tôi hoảng hốt: "Anh muốn làm gì?"Ngụy Phong nhếch khóe miệng: "Ả là cái thá gì mà dám tự xếp ngang hàng với Khương Nhan Thanh em, hôm nay ta sẽ giải quyết ả thay em."Nói dứt lời, hắn phất tay một cái, thấy người đàn ông kia chuẩn bị ném Đào Vân Nhi xuống, tôi cuống quít gào lên: "Tề Kha!"Tề Kha vừa nhìn là biết có chuyện gì đang xảy ra rồi, nhưng xa vậy muốn bật mode khinh công cũng rất khó đỡ được Đào Vân Nhi.Hắn cần mượn lực.Tôi không kịp suy nghĩ nữa, vội vàng bước tới một bước, quỳ một chân đưa lưng về phía hắn."Lên mau!"Tề Kha cũng không nghĩ ngợi gì, lao tới giẫm lên lưng tôi lấy đà phi lên đỡ được Đào Vân Nhi đang rơi giữa không trung.Ngụy Phong thấy cảnh ấy, ng.u người luôn.Khách khứa tới xem trò vui cũng hóa đá tại chỗ.

Chương 3